Em gái tôi nằng nặc đòi lấy anh chàng mảnh khảnh yếu ớt, ngay sau hôm cưới quay về ngoại kêu khóc vật vã đòi bỏ chồng
Tại sao em tôi lại ra nông nỗi này?
Em tôi tên Duyên, năm nay 27 tuổi, ngoại hình, công việc và tính cách đều rất bình thường, không có gì cuốn hút nhưng lại khá kén chọn bạn trai. Em muốn tìm một anh chàng đẹp trai, thu nhập cao và có nhà ở thành phố. Tóm lại em muốn kiếm được người đàn ông tốt như anh rể, tức là chồng của tôi.
Khi mẹ tôi biết được tiêu chuẩn chọn chồng của Duyên thì liền phê phán ngay. Mẹ bảo tôi xinh xắn, có công việc tốt và nhân cách tốt thì đương nhiên kiếm được người chồng tương xứng. Còn Duyên, mọi thứ đều thua kém chị gái thì không nên với cao sợ bị ngã đau. Mẹ muốn em ấy tìm người vừa sức bản thân mà cưới cho hạnh phúc bền lâu.
Sau nhiều năm tìm kiếm bất thành, ngẫm câu nói của mẹ quá đúng, thế là em tôi giảm bớt tiêu chuẩn chọn chồng. Cuối cùng em cũng đưa về ra mắt một anh chàng gầy gò hom hem, nhìn thiếu sức sống.
Duyên bảo 2 người tìm hiểu nhau gần một năm nay, tính tình Hiếu rất tốt và cưng chiều bạn gái. Gia đình người ta cũng khá giả nên em tôi rất ưng. Nhìn thấy thân hình của Hiếu không ổn chút nào, mẹ tôi cho rằng mắc căn bệnh nan y gì đó nên mới thế. Thanh niên bình thường không bao giờ có sắc mặt yếu ớt, nước da xanh thế được.
Em tôi bảo Hiếu mải mê làm việc trên máy tính, quên ăn quên ngủ nên thân hình mới thành như thế. Sau này lấy nhau rồi em ấy sẽ quản chuyện ăn uống sinh hoạt của chồng và đảm bảo cân nặng của Hiếu sẽ tăng nhanh.
Để thuyết phục bố mẹ tôi chấp nhận cho cưới, Hiếu mời gia đình tôi đến thăm nhà. Khi thấy điều kiện kinh tế nhà trai tươm tất và bố mẹ em ấy hiếu khách nên gia đình tôi cũng xuôi và đồng ý cho 2 đứa lấy nhau.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Đám cưới của các em được tổ chức rất hoành tráng và ấm áp. Bố mẹ tôi mừng rỡ vì cuối cùng em gái tôi cũng đã có nơi chốn tử tế.
Thế nhưng ngay sau đêm tân hôn, sáng sớm tinh mơ, em tôi kéo vali về nhà, tóc tai bù xù lao vào ôm mẹ và khóc lóc vật vã. Bố tôi đang định gọi điện để hỏi tội con rể thì mẹ tôi ngăn lại, dỗ dành Duyên xem chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi khóc hết nước mắt thì em tôi cũng chịu nói sự thật. Em bảo trước khi đi ngủ thấy chồng cho nắm thuốc vào miệng, em ấy lo sợ hỏi han, cuối cùng em rể cũng chịu khai thật là bị bệnh tim mấy năm nay, hằng ngày phải dùng thuốc để trị bệnh.
Vì đã là vợ chồng, Hiếu mới chịu thú thật là bản thân không biết sống chết ngày nào nữa. Chỉ muốn cưới em tôi về và mong muốn sinh cho bố mẹ đứa con nối dõi nhanh nhất có thể. Nếu vợ đáp ứng được yêu cầu đó thì chồng sẽ cho 2 tỷ.
Em tôi tức giận nói chồng là kẻ lừa đảo, em không muốn sống cảnh góa phụ nuôi con. Vì thế quyết tâm bỏ chồng ngay sau khi cưới.
Thế nhưng bố mẹ tôi không đồng ý, mẹ bảo con gái đã lấy chồng phải theo nhà chồng. Dù chồng có ốm đau bệnh tật cũng phải ở bên chăm sóc chia sẻ, không thể bỏ rơi như thế được, rồi bị mang tiếng xấu cả đời.
Duyên bảo nếu biết trước chồng bị bệnh thế chắc chắn sẽ không lấy. Hiếu đã lừa dối em tôi. Em tôi không nghe lời mẹ và kiên quyết ly hôn làm gia đình tôi không biết phải làm sao nữa?
Mâu thuẫn vợ chồng chưa xử lý xong, em gái lại thêm lời khiến tôi điên đầu
Lần nào cãi nhau, nếu có lỗi, tôi đều xin lỗi vợ. Nhưng lần này, đứng giữa vợ và em gái, tôi không biết phải làm thế nào?
Tôi sinh sống ở Hà Nội, lấy vợ người Sài Gòn. Chúng tôi quen nhau sau một lần tôi đi công tác miền trong. Yêu xa hơn 1 năm thì vợ xin nghỉ việc để chuyển ra Hà Nội với tôi.
Chúng tôi sống trong một căn nhà đi thuê rộng khoảng 25m2. Năm đầu tiên, mặc dù thu nhập chưa cao, vật chất chưa đầy đủ nhưng chúng tôi chăm sóc nhau tình cảm lắm.
Năm thứ 2 thì chúng tôi làm đám cưới. Cuối năm đó, vợ sinh con. Được sự giúp đỡ của đôi bên gia đình, cộng thêm vay ngân hàng, chúng tôi mua được căn chung cư nhà ở xã hội.
Ảnh minh hoạ: P.X
Tôi xin được việc ở một công ty khác, lương cao hơn nên cuộc sống đỡ vất vả hơn trước. Tuy nhiên, những mâu thuẫn vợ chồng lại xảy ra nhiều hơn. Từ việc cô ấy không đi làm, không có thu nhập nên có cảm giác phụ thuộc chồng, đến việc tranh cãi về nội hay ngoại vào mỗi dịp lễ Tết...
Đỉnh điểm vừa rồi, em gái muốn vay vợ chồng tôi 200 triệu. Vợ tôi không đồng ý vì số tiền ấy quá lớn. Hai vợ chồng còn chưa dám lấy hết tiền tiết kiệm ra trả nợ. Vợ tôi muốn giữ lại một ít đề phòng các trường hợp bất ngờ xảy ra.
Vợ chồng cãi nhau căng lắm. Lúc ấy, tôi bực quá đã thốt lên mấy câu chửi thề và chỉ trích cô ấy rằng "cô sống ích kỷ, chỉ nghĩ một mình mình, đi mà sống một mình".
Đó cũng là lần đầu tiên tôi mắng vợ nhiều như vậy. Cô ấy tức giận vì cho rằng tôi không cần cô ấy nữa. Ngay tối đó, cô ấy ôm con vào Sài Gòn.
Em gái tôi quả thực cũng không vừa. Em muốn được việc của mình nên liên tục giục tôi quyết định. Khi biết chuyện vợ tôi ôm con về ngoại, em gọi ngay cho vợ tôi và nói giọng trách móc hậm hực. "Chị lấy chồng phải theo chồng chứ. Em vay rồi trả chứ có ăn quỵt của chị đâu. Mà thực ra với em, chị cũng chỉ là người dưng nước lã thôi. Chị có sót thương em gì đâu", em tôi nói.
Trước đây, vợ tôi và em gái vốn chỉ bằng mặt, không bằng lòng. Vợ tôi cũng nhịn nhiều lần rồi. Lần này, tôi cũng sốc khi nghe câu nói của em. Mẹ tôi không rõ mọi chuyện nhưng một mực ủng hộ em gái.
Tôi rất buồn và rối lắm. Nếu làm theo ý vợ, cô ấy không muốn cho vay, còn muốn cả nhà tôi chuyển vào Sài Gòn sống. Tôi thì ngại chuyển việc, rồi vào đó mỗi lần muốn về quê lại thấy xa xôi cách trở. Còn nếu tôi đồng ý với em gái thì mâu thuẫn của vợ chồng sẽ bị đẩy lên cao.
Chuyện ly hôn thì chắc chắn tôi không lựa chọn. Tôi không muốn con trẻ là người chịu hậu quả từ chuyện cãi nhau của vợ chồng tôi. Hơn nữa, trong lòng tôi vẫn còn yêu vợ rất nhiều. Thực sự giờ đây, tôi bối rối không biết phải làm sao với gia đình của mình?
Mâm cơm ở cữ của em gái bị chia thành 2 phần trái ngược, biết lý do mà tôi tức sôi máu, chỉ muốn mắng em quá dại Em gái tôi cứ giữ nếp sống và suy nghĩ như thế này thì sẽ khổ cả đời. Em gái tôi là giáo viên tiểu học, có học thức, có ngoại hình, ăn nói dễ thương và dịu dàng. Nhiều người đàn ông theo đuổi em ấy lắm, trong đó có những người đồng nghiệp cùng trường, có nhân viên ngân hàng, có...