Em dâu đi biệt tự nhiên về quê nhận chăm bố chồng, nửa đêm thấy ả lén lút cùng 1 tờ giấy trên tay mà tôi tức giận đuổi tống khỏi nhà
Nhìn thấy hành động của em dâu, tôi nóng mắt, đem hết đồ đạc của ả vứt ra sân và đuổi đi ngay giữa đêm khuya.
Nhà tôi có 2 anh em trai. Tôi là anh cả, còn Hưng là em út. Chúng tôi đều đã lập gia đình. Sau cưới, 2 anh em đều xin bố mẹ cho ăn riêng, mặc dù vẫn sống chung trong 1 căn nhà. Bố mẹ tôi đồng ý ngay. Bởi họ cũng già rồi, thích ăn uống sớm. Không như chúng tôi, đi làm về mới nấu ăn, có hôm 7-8 giờ mới bắt đầu dùng bữa. Người già họ không chịu được khoản đó.
Chúng tôi sống với nhau khá hòa thuận cho đến tháng 2 năm kia, bố tôi đổ bệnh, cần có người ở nhà chăm sóc. Ban đầu tôi chia 2 gia đình luân phiên chăm sóc bố mẹ. Tuy nhiên, vợ chồng em út không ai chịu. 2 em ấy kêu bận bịu, cần phải đi làm ăn nuôi 2 đứa nhỏ (Trong khi nhà tôi cũng có 2 đứa, điều kiện kinh tế như nhau).
Căng thẳng suốt 1 tuần, cuối cùng vợ chồng nhà Hưng quyết định khăn gói lên thành phố làm việc, mặc kệ bố mẹ, mặc kệ anh chị. Không còn cách nào, tôi đành phải bảo vợ nghỉ việc. Một mình tôi đi làm nuôi 5 miệng ăn.
Từ ngày lên thành phố, vợ chồng em út chẳng bao giờ hỏi han đến bố mẹ cả. Thi thoảng ngày giỗ ngày lễ họ có về, cho bố mẹ được đồng bánh đồng kẹo rồi lại khăn gói lên đường. Mà tôi dần không thích em dâu. Mỗi lần về quê, thấy nhà cửa hở ra cái gì là cô ấy xin lên Hà Nội. Hoa quả trong vườn em dâu hái cho bằng sạch. Thậm chí con cá tôi đang nuôi dưới ao, em ấy cũng bảo Hưng câu rồi đóng thùng mang đi.
Khoảng 2 tháng gần đây, bố tôi yếu hơn. Tôi nghĩ ông không qua khỏi cơn bệnh này nên gọi điện báo cho nhà cậu út. Tôi cũng không hi vọng họ về, bởi suốt 2 năm nay, họ có đoái hoài gì đến bố mẹ đâu.
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ấy thế nhưng tờ mờ sáng hôm thứ 2 vừa rồi, em dâu lại xin nghỉ làm về chăm bố chồng khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Cô ấy còn xin lỗi bố mẹ chồng và vợ chồng tôi vì thời gian qua đã vô tâm, không có trách nhiệm. Tôi không nghĩ em ấy lại thay đổi tính nết nhanh như vậy. Nhưng như thế tôi cũng mừng.
Em dâu về nhà không lười biếng như trước nữa. Cô ấy bắt tay ngay vào dọn dẹp phòng của bố mẹ và lau chùi nhà cửa. Đến bữa còn nhanh nhẹn nhận phần nấu cơm. Bố tôi yếu mệt rồi thì không biết. Còn mẹ tôi thấy thế thì sụt sịt khóc vì mừng quá…
Từ hôm bệnh của bố trở nặng hơn, tôi có bảo mẹ sang phòng 2 đứa con của tôi để nghỉ. Bởi phòng của bố mẹ luôn có người túc trực, ra vào… sợ tiếng động làm mẹ mất ngủ.
Đêm hôm em dâu về, cô ấy nhận trông bố chồng. Ban đầu tôi không đồng ý vì em ấy vừa đi đường xa về, sợ cô ấy mệt. Nhưng em dâu cứ khăng khăng nên tôi gật đầu. Tuy vậy, tôi ở trên phòng vẫn không ngủ, vì quen giấc và cũng chưa thật sự yên tâm.
Đến tầm 1h đêm, tôi bỗng nhiên cảm thấy sốt ruột nên xuống phòng bố xem xét. Tự nhiên tôi thấy em dâu lén lút chạy ra khỏi phòng, trên tay có cầm 1 tờ giấy gì đó. Tôi vội vàng xuống phòng bố thì thấy ông đang xúc động mạnh, kiểu giận dữ mà ú ớ không nói lên lời. Trên ngón tay cái ở bàn tay phải có vết mực đỏ.
Biết có chuyện không hay, tôi vội vàng chạy sang phòng em dâu thì bất ngờ nghe được cuộc gọi của cô ấy với em trai tôi: “Em lấy được dấu vân tay của bố anh rồi. Quả này tài sản về hết bọn mình. Bố anh cũng cứng đầu lắm, khó khăn lắm em mới đóng dấu được… À anh yên tâm, em diễn tốt mà, anh trai anh chẳng nghi ngờ gì hết…”.
Nghe thấy thế tôi lao vào giật phăng điện thoại quát lớn: Cút đi thằng mất dạy…”. Em trai tôi biết bị lộ liền mau chóng tắt máy. Cơn giận của tôi chưa dừng lại ở đó. Tôi tát em dâu 1 cái cháy má. Sau cùng xé phăng cái tờ di chúc giả mà cô ấy dàn dựng hòng chuộc lợi.
Với sức mạnh của người đàn ông, tất nhiên em dâu không chống lại được. Cô ấy bất ngờ lắm. Chân tay run rẩy, hoảng sợ, quỳ xuống ấp úng xin lỗi tôi.
Tiếng động mạnh khiến mẹ và vợ tôi vội vàng chạy xuống. Biết rõ thực hư, mẹ tôi cũng lao đến tát em dâu cái bốp. Sau đó, tôi mang hết đồ đạc của em ấy ném ra ngoài sân và đuổi đi ngay trong đêm.
"Vợ tôi hỗn láo hay mẹ tôi cổ hủ?"
Tôi vừa bắt xe cho mẹ về quê sau khi cố giữ bà lại mà không được. Trước đó vợ tôi cũng rời khỏi nhà với một cái tát bỏng rát trên má từ cơn tức giận của tôi.
Giờ thì tôi ngồi một mình, cố nghĩ lại mọi chuyện xem: Là mẹ mình quá đáng hay là vợ mình hỗn láo?
Ảnh minh họa: Getty Images
Nhà tôi có bốn chị em. Tôi là con út, cũng là con trai duy nhất trong nhà. Bố mẹ tôi làm nông, gia cảnh tương đối khó khăn nhưng từ nhỏ tôi đã được cưng chiều không hề phải chịu thiếu thốn. Các chị tôi đều nghỉ học sớm để ra đời kiếm tiền, chỉ có tôi được học hết Đại học. Mọi ước mơ kì vọng, bố mẹ dồn hết cả cho tôi.
Vợ tôi cũng dân tỉnh lẻ lên thành phố học hành rồi lập nghiệp. Cùng hoàn cảnh, chúng tôi dễ hiểu, đồng cảm và rồi yêu nhau từ năm cuối Đại học. Ra trường, tôi làm việc cho một công ty tư nhân, cô ấy nhờ có ngoại ngữ tốt đã được nhận vào làm trong một tập đoàn có tiếng trong nước. Thu nhập của vợ cao hơn tôi, đồng nghĩa với việc thời gian và áp lực công việc cô ấy cũng nhiều hơn.
Chúng tôi lần lượt sinh hai cô con gái. Tôi chưa từng nghĩ đó là vấn đề cho đến khi mẹ tôi suốt ngày gọi điện hỏi vợ chồng tôi bao giờ thì sinh thêm đứa nữa. Bố mẹ tôi nghĩ tôi là con trai một, không thể không đẻ con trai, không thể không kiếm một thằng cu nối dõi.
Hiểu tâm tư bố mẹ, tôi cũng vài lần xa gần hỏi vợ nhưng cô ấy nói rằng không đẻ nữa. Cô ấy bảo tư tưởng ông bà lạc hậu, thời đại này rồi còn phân biệt gái trai. Vả lại cô ấy sinh mổ hai lần nên không muốn sinh thêm nữa. Công việc của cô ấy lại rất bận, rất áp lực, thật sự không có nhiều thời gian để "suốt ngày ăn với đẻ".
Thời gian vừa qua cả hai vợ chồng tôi đều bận, đặc biệt là vợ tôi. Tập đoàn cô ấy có nhiều dự án, cô ấy phải đi sớm về muộn hơn bình thường. Con gái lớn đã có thể tự đi xe buýt đến trường nhưng con gái nhỏ học mẫu giáo cần người đưa đón. Tôi nhờ mẹ mình ra ở cùng, đưa đón cháu một thời gian.
Có mẹ chồng chăm con, cửa nhà cơm nước, vợ tôi càng yên tâm dồn tâm sức cho công việc của mình. Cô ấy đi sớm hơn, về muộn hơn. Ngày nào cũng thức làm việc đến nửa khuya mới tắt đèn đi ngủ. Nhìn con dâu tất bật như vậy, chẳng có thời gian ngó ngàng gì đến chồng con, mẹ tôi rất không hài lòng.
Vậy nên sáng hôm nay, khi vợ tôi chuẩn bị rời khỏi nhà, mẹ tôi liền nói: "Phụ nữ quan trọng nhất là gia đình, là làm tròn bổn phận làm vợ, làm dâu. Không có con trai thì kiếm tiền làm gì cho lắm".
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên mẹ tôi nói chuyện này. Ra nhà tôi ở cả tháng rồi, mẹ không ít lần nói gần xa việc vợ tôi nên đẻ thêm con. Cô ấy nghe xong thường sẽ lảng sang chuyện khác hay kiếm cớ rời khỏi câu chuyện.
Nhưng hôm nay không thế. Cô ấy đứng lại nơi cửa rồi lại quay vào, giọng điệu có vẻ đang kìm để không nổi nóng: "Không có con trai thì con vẫn phải lo cho con gái. Đối với con, con gì cũng quan trọng như nhau. Thế mẹ có con trai đây, sao mẹ không lo được cho anh ấy đủ đầy, để bây giờ gần bốn mươi rồi vẫn còn phải ở nhà thuê? Nếu mẹ có thể lo cho anh ấy, con đã không phải vất vả sớm khuya lo kiếm tiền, sẽ yên tâm ở nhà thảnh thơi mà đẻ cháu đích tôn cho mẹ. Luôn tiện con cũng nói luôn, sinh thêm con hay không là do vợ chồng con quyết định, hi vọng mẹ không can thiệp vào chuyện này nữa".
Mẹ tôi dĩ nhiên tím mặt vì tức giận, còn tôi sốc đến độ không nói nên lời mà giáng vào mặt vợ một cái tát. Tôi chưa từng lường trước được phản ứng này của cô ấy. Và rõ ràng, cô ấy không nên nói như vậy trước mẹ chồng mình.
Kết quả là vợ tôi lạnh lùng bước ra khỏi nhà, còn mẹ tôi khẩn trương xếp đồ về quê. Mẹ tôi nói: "Mẹ sinh ra anh, cực khổ nuôi anh lớn khôn không phải để được báo đáp bằng một nàng dâu như thế này. Anh xem làm thế nào thì làm, còn mẹ không chấp nhận ngữ con dâu đã không biết đẻ còn không biết cách cư xử như vậy. Nó khinh mẹ anh nghèo đấy. Đồ mất dạy".
Là con, tôi hiểu tâm tư của mẹ mình. Là chồng, tôi cũng hiểu những nỗi khổ của vợ. Nhưng có ông bố bà mẹ nào không mong mỏi nhà mình có một thằng nối dõi. Mong ước của mẹ tôi thật sự không sai. Nhưng tôi phải làm sao để vợ tôi hiểu được điều đơn giản đó?
Nhìn chồng lén lút cho mẹ đẻ tờ 200 nghìn, tôi bực mình mang cuốn sổ tiết kiệm 400 triệu ra biếu luôn bà Khi mẹ chồng về quê, tôi đã biếu bà cuốn sổ tiết kiệm. Cứ ngỡ lòng hiếu thảo của tôi sẽ được chồng ghi nhận, nào ngờ lại gây sóng gió gia đình. Vợ chồng tôi lấy nhau được 8 năm, có với nhau hai con gái, kinh tế gia đình rất ổn định. Ngày mới cưới, vợ chồng tôi còn phải ở...