Em đã thay đổi rồi
Tôi đã làm tất cả nhưng cuối cũng tôi mới nhận ra, mình thật sự thất bại.
Tôi và em cùng sống tại một vùng quê nghèo khó ở Tây Nguyên. Gia đình tôi và em cũng như bao nhiêu người nông dân khác, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời khi chỉ trông vào những rẫy mì, rẫy ngô năm được năm không. Những năm thời tiết thuận lợi thì đủ cái ăn, còn thời tiết xấu thì bữa đói bữa no. Nhưng ba mẹ cả hai chúng tôi cũng cố gắng hết sức chắt chiu, tích góp lo cho hai chúng tôi đi học mong biết được cái chữ để không phải khổ. Vì thương ba mẹ và sống trong cảnh khó khăn từ nhỏ đã luyện cho chúng tôi sự cố gắng, kiên trì để mong đổi đời, có một tương lai tương sáng và có thể giúp được gia đình.
Thời gian cứ thế trôi đi trong những giọt nước mắt, những bờ vai đẫm mồ hôi của ba mẹ và sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cả hai chúng tôi. Thoáng chốc tôi và em đã học xong 12 năm học và bước vào kì thi đại học. Em mong muốn sẽ trở thành một người kế toán nên đã quyết định thi vào một trường kinh tế, còn tôi ước mơ có thể trở thành một nhà báo để có thể dùng cây bút nói lên cảnh khổ cực của ba mẹ cho mọi người biết trên các trang báo nên tôi đã thi vào trường có khoa báo chí. Sự khó khăn và nỗ lực của cả hai chúng tôi đã được đền đáp khi cả hai đều thi đậu vào các trường mình đăng kí nên chúng tôi đã quyết tâm lên thành phố, để lại gia đình và cái vùng quê nghèo khó mong được đổi đời.
Tôi đang rất bế tác, mông lung không có lối thoát (Ảnh minh họa)
Lúc đầu khi bước vào chốn phồn hoa đô thị, tôi và em gặp những bỡ ngỡ nhưng cũng tự nhủ với lòng mình là phải sống, phải trụ được ở thành phố này, dù biết trước là rất nhiều gian nan thử thách. Tôi và em học cách xa nhau lắm nhưng ngày nghỉ tôi cũng cố gắng bắt xe buýt lên thăm em và giúp đỡ động viên em mỗi khi em ốm, dù trời mưa hay nắng là tôi đều có mặt chăm sóc em. Vì tôi là con trai có sức khỏe nên tôi xin đi làm, một công việc khó khăn nhưng cũng có tiền ăn, ở và một phần nho nhỏ gửi đỡ cho em học.
Video đang HOT
Sau bao nhiêu năm học cả hai chúng tôi đều tốt nghiệp, em học rất giỏi liên tục được học bổng nên em đã tốt nghiệp loại giỏi, còn tôi vì có mải mê đi làm, cũng một phần ham chơi nên tôi phải học lại chưa tốt nghiệp ra trường được. Khi em ra trường, lúc đầu chúng tôi còn hay liên lạc với nhau nhưng sau một thời gian thì ngày càng ít dần những dòng tin nhắn tâm sự, động viện nhau. Tôi thường nhủ rằng đó chỉ là do em đi làm để có tiền sống, gửi về cho gia đình nên em ít liên lạc với tôi thôi. Nhưng tôi đã nhầm, hóa ra em đã thay đổi từ lâu, em không phải là em của ngày xưa mà em đã thành một con người khác.
Giờ em như một dòng nước nhỏ bị quấn vào vòng xoáy của cuộc đời, hay như một con thiêu thân lao vào trò chơi thế gian. Em đã có tiền, em đã có nhà, xe hơi… những điều tưởng như mơ. Lúc đầu tôi tưởng em làm nhiều nên có tiền hay được ai thương nên cho nhiều tiền nên có. Hóa ra đó là sai lầm khi thật ra tôi đã hiểu tất cả. Em đổi đời là do em quen một người, một đại gia lắm tiền, người mà em có thể nương tựa, là bờ vai che chở cho em được, chứ không như tôi, một gã nghèo sơ xác, tiền cũng không có, sự nghiệp cũng không có sao mà lo cho em đươc…
Giờ tôi đang thật sự tuyêt vọng và buồn, tôi đang rất bế tác, mông lung không có lối thoát. Tôi rất mong các độc giả có thể cho tôi lời khuyên trong trường hợp này. Tôi xin trân thành cảm ơn!
Theo VNE
Vợ còn trinh, tôi lại nghi làm giả
Thật lòng, khi nói ra những lời này, tôi cảm thấy hổ thẹn với bản thân và thấy có lỗi với vợ mình.
Nhưng tôi đã từng không tin vợ, không tin vợ là một người con gái ngoan ngoãn, đoan chính. Vậy mà tôi vẫn lấy em làm vợ, chỉ vì, tôi cảm thấy, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng, và vì tôi yêu em. Nếu như may mắn lấy được người trong trắng thì tốt, còn không, tôi vẫn cam lòng.
Ngày đó, vợ tôi vốn là cô gái rất cá tính, mạnh mẽ. Vợ nói chuyện cũng bạo mồm lắm, nên tôi thường hay tếu táo vợ. Lâu dần, chúng tôi than quen nhau. Ai cũng bảo tôi là, yêu em thì hợp và nhiều người có ý tác thành cho tôi. Ban đầu tôi phân vân vì với một cô gái uống rượu giỏi, hát hò nhảy múa thỏa thích trên sân khấu lại có vẻ sống hơi suồng sã với bạn bè như em thì có thể là người ngoan hiền được không. Nhiều người nói em ngoan nhưng tôi không tin.
Thi thoảng đi cùng tôi, em có uống rượu say, thậm chí còn nôn tại trận, nhờ bạn bè đưa về. Với người con gái như thế, làm sao tôi có thể tin được là em ngoan ngoãn, hiền lành. Chẳng hạn gặp gã nào đểu cáng thì em chỉ có nước &'đi đời nhà ma'.
Thế nên, dù đã quý mến em nhưng tôi còn do dự, tôi nghĩ rằng, em không thể là người con gái tốt. Nhưng cái tính cách của em khiến nhiều gã đàn ông mê mệt, và khi có nhiều người vây quanh em, tôi mới thấy, mình cần phải kiên trì.
Ngày cưới nhau, tôi đã chuẩn bị một đêm tân hôn đầy lãng mạn. Khi gần gũi em, em sợ, bảo là chưa bao giờ làm chuyện này nên rất run. Lúc đó tôi đã cười nghĩ em cũng khéo đóng kịch.(ảnh minh họa)
Tôi đã theo đuổi em nhiệt tình hơn. Được tầm 2 tháng thì em yêutôi, tôi cũng đã tin tưởng và yêu thương em. Và hơn 1 năm, chúng tôi cưới nhau. Thực tình, thời gian đó, nhiều lần tôi muốn đi quá giới hạn với em nhưng em lại không đồng ý. Nhiều khi tôi nghĩ, có lẽ là em sợ tôi phát hiện em không còn trinh tiết nên không dám nói chuyện quan hệ trước hôn nhân.
Có khi em nói với tôi là em muốn giữ bản thân tới khi về nhà chồng làm tôi có chútkhinh khinh em. Trong thâm tâm, tôi luôn nghĩ, em đã không còn trong trắng nữa, giữ gìn gì chứ. Nhưng lại hiểu tâm lý con gái, sợ bị chồng phát hiện không còn trinh tiết, nên tôi bỏ qua cho em.
Ngày cưới nhau, tôi đã chuẩn bị một đêm tân hôn đầy lãng mạn. Khi gần gũi em, em sợ, bảo là chưa bao giờ làm chuyện này nên rất run. Lúc đó tôi đã cười nghĩ em cũng khéo đóng kịch. Nhưng thật không ngờ, đêm ấy, tôi biết được vợ mình còn trinh. Ban đầu, tôi còn nghi ngờ em dùng màng trinh giả, vì bây giờ, họ có thể lừa gạt người khác bằng chuyện này. Nhưng vì đã có tâm lý chuẩn bị trước, cũng đã cảnh giác nên tôi đã kiểm tra kĩ và đúng là, em còn trinh thật. Chứ nếu đàn ông đã muốn chú ý quan sát thì không có màng trinh giả nào lừa được họ.
Vậy mà thiếu chút nữa thì tôi đã nghi ngờ em. Nhìn những biểu hiện của em khi gần gũi tôi, rồi nỗi sợ hai của em khi được tôi chiều chuộng, tôi đã hiểu, thực sự là em không phải là cô gái hư hỏng. Em đúng là người con gái ngoan ngoãn, vậy mà tôi lại nghi ngờ em. Thật sự tôi quá có lỗi với vợ mình, tôi tin là em thật lòng yêu và dành cho tôi.
Thật may là tôi chưa làm gì dại dột. Từ giờ tôi phải yêu vợ, để bù đắp cho sự nghi ngờ sai lầm của tôi.
Theo VNE
"Gien xấu" Trong một lần về quê, vợ tôi tình cờ biết được thời trẻ ba tôi có thời gian cặp bồ với người phụ nữ khác, nàng rất sốc. Chuyện xảy ra lúc tôi còn nhỏ, má ít khi nhắc nên tôi cũng quên, vậy là vợ quy cho tôi cái tội "khai man lý lịch", cố tình giấu giếm việc xấu. Vợ nói...