Em chồng tay không mua nhà, chúng tôi phải cùng gánh nợ
Gia đình chồng tôi có hai anh em nhưng tính khí khác biệt. Chồng tôi luôn là người chèo chống gia đình còn em chồng là nỗi lo lắng không dứt của bố mẹ.
Chồng tôi chăm chỉ từ bé, lớn lên tự xin được công ăn việc làm tử tế. Cậu em thì không biết do được bố mẹ chiều hơn hay do sinh ra tính đã vậy mà bốc đồng, lêu lổng, ham chơi, thi đại học mấy năm trầy trật không đậu nên chuyển sang học nghề. Cậu học nghề chưa đến nơi đến chốn thì phải dừng để cưới vợ và lo cuộc sống gia đình vì cô người yêu vừa qua 18 t.uổi lỡ dính bầu.
Vợ chồng tôi sống ở Hà Nội trong căn nhà chung cư mua được sau nhiều năm tích cóp, còn gia đình em chồng sống cùng bố mẹ chồng tôi ở quê. Bố mẹ đã già, đồng lương hưu eo hẹp, hàng tháng vợ chồng tôi vẫn gửi biếu vài triệu để tiêu thêm.
Vợ chồng cậu em ăn chung, ở cùng nhưng không đóng góp đồng sinh hoạt phí nào. Bố mẹ chồng tôi còn mở quán cafe tại nhà cho hai em kiếm đồng ra đồng vào. Quán ở vị trí đẹp trong làng nên cũng năng có khách, t.iền lời các em đều giữ cả, nhưng ăn tiêu phung phí, được đồng nào xào đồng ấy.
Mới đây, vợ chồng em còn gây ra sự việc động trời khiến cả nhà điêu đứng. Họ không bàn bạc gì với ai, tự đi mua nhà đất trên thị trấn để chuyển ra riêng. Tính vốn chơi ngông, đã mua là phải mua luôn ngôi nhà khang trang mặt t.iền giá cả một tỷ bảy. Hai vợ chồng chỉ có trong tay 100 triệu vốn là t.iền bán vàng cưới, chỉ đủ t.iền đặt cọc.
Ảnh minh họa: Getty Images
Video đang HOT
Đặt cọc xong xuôi, họ mới về báo với bố mẹ chồng tôi để xin thêm 800 triệu, bảo là nhà vợ sẽ cho thêm 500 triệu, còn lại 400 triệu sẽ vay ngân hàng trả dần. Thấy bố mẹ tôi do dự, họ thuyết phục là nếu không có t.iền trả ngay đúng tiến độ hợp đồng thì sẽ mất trắng t.iền cọc, rồi hứa hẹn có nhà trên thị trấn, họ sẽ mở quán cafe to hơn, tu chí làm ăn để trả nợ. Bố mẹ đã giấu vợ chồng tôi đem hết số t.iền tiết kiệm cho em chồng mua nhà.
Nhưng được ít hôm, em chồng lại về khóc lóc, năn nỉ bố mẹ ra tay cứu giúp vì nhà vợ không cho t.iền. Lúc này mới lộ ra là nhà cô em dâu chả hứa hẹn cho đồng nào cả. Biết bố mẹ còn có miếng đất hương hỏa, vợ chồng cậu ta xúi bố mẹ bán đi để cho t.iền trả nợ. Hai cụ nhất quyết không thể bán vì đó là ngôi nhà ông bà để lại để thờ cúng tổ tiên.
Lúc việc vỡ lở đến thế, bố mẹ chồng mới gọi chúng tôi về kể thật mọi chuyện, và nhờ chúng tôi cho em chồng vay 500 triệu “nếu không thì ngân hàng đến siết nhà chúng mất”. Tôi không đồng ý vì nửa tỷ đồng là số t.iền lớn, chúng tôi phải vất vả làm ăn mới có được, đó là khoản t.iền để dành cho con tôi ăn học.
Tôi bảo nếu không đủ khả năng trả nợ thì đơn giản chỉ cần sang tay lại cho người khác. Nhưng vợ chồng cậu ta không chịu, bảo bố mẹ, anh chị cố thương lấy em, cho em cơ hội lên thị trấn an cư lạc nghiệp.
Thật không ngờ là chồng tôi đã bị lung lay, anh bảo để anh suy nghĩ thêm. Cũng vì vậy mà mấy hôm nay vợ chồng tôi khục khặc. Chồng tôi vẫn hy vọng khi có cơ ngơi riêng và có trách nhiệm trả nợ, em trai anh sẽ trưởng thành hơn, không còn khiến bố mẹ phải chăm lo con cái, nhà cửa, lo từng bữa cơm hằng ngày cho chúng.
Tôi thấy đối với cậu em này, cả bố mẹ và chồng tôi đều đã quá nhu nhược. Vợ chồng cậu ta biết có thể điều khiển được người thân nên mới đẩy cả nhà vào tình huống phải mua nhà riêng cho mình. Tôi không tin tưởng hai kẻ lười biếng, ỉ lại nhưng lại thủ đoạn như vậy có thể thay đổi. Mang t.iền cho họ mượn không khác gì ném t.iền qua cửa sổ.
Cùng chồng góp t.iền mua nhà, lúc lật sổ đỏ ra thì c.hết sững thấy tên em gái chồng ở đó cùng lời giải thích khó chấp nhận của anh
Mở thử nó ra xem, tôi c.hết sững khi thấy tên chủ căn nhà này là em gái chồng chứ không phải tên chồng và tên tôi.
Vợ chồng tôi mới kết hôn được 5 tháng và chúng tôi đã dọn đến căn nhà vừa mua được hơn một tháng. Chưa có con cái nên em gái chồng làm trên Hà Nội cũng dọn qua nhà tôi ở luôn cho tiết kiệm t.iền thuê phòng. Thú thực là tôi không thích sống chung với bố mẹ chồng, em chồng nhưng cũng chẳng làm gì khác vì chồng đã quyết rồi.
Em chồng về sống cùng, cô ấy không đóng t.iền nhà đã đành đến t.iền ăn cô ấy cũng không đóng. Luôn đi làm về muộn để trốn nấu cơm rồi còn hay nói cạnh khóe tôi. Nhiều lần tôi bực, mắng vài câu thì chồng lại bênh em rồi để cô ấy lớn giọng nói: "Nhà này của anh tôi, của chị đâu mà tôi phải sợ". Vậy là tôi lại ôm một cục tức trong người.
(Ảnh minh họa)
Nhịn em chồng cho qua chuyện, ấy vậy mà mấy hôm nay tôi phát hiện ra bí mật động trời về căn nhà vợ chồng tôi mới mua. Hôm đó là ngày bên chủ bàn giao, hoàn thiện thủ tục mua bán đưa cho vợ chồng tôi cuốn sổ đỏ nhà. Mở thử nó ra xem, tôi c.hết sững khi thấy tên chủ căn nhà này là em gái chồng chứ không phải tên chồng và tên tôi.
Khó hiểu khi vợ chồng bỏ t.iền ra mua lại đứng tên "người ngoài", tôi hỏi chồng thì anh cứ nói lảng tránh rằng ai đứng tên chẳng được, quan trọng gì đâu, em gái ruột chồng chứ ai mà sợ. Tôi cứ khó chịu, hậm hực thì em chồng lớn giọng với tôi, vênh mặt nói: "Mẹ tôi bảo, căn nhà này phải đứng tên tôi không đứng tên anh tôi và chị được. Anh tôi bỏ ra 2/3 t.iền mua nhà, chị đóng góp mỗi số còn lại nhỡ mai kia có ly hôn chị được nửa căn nhà, nhà tôi mất t.iền oan à? Tính ra thì chị đang ở nhờ nhà tôi đấy".
Thái độ xấc xược, vênh váo của nó khiến tôi tức điên lên hỏi chồng tại sao lại thế, anh ú ớ: "Mẹ anh bảo thế thì cứ thế mà làm, mình không ly hôn thì nhà vẫn là của mình mà. Mất đâu mà lo". Tôi phát điên lên mà nói anh là đồ ngu, ấu trĩ mới nghe mẹ để em gái đứng tên sổ đỏ nhà. Chưa gì họ đã sợ ly hôn, sợ mất nhà, đề phòng tôi đến mức này.
Em gái chồng không bỏ một đồng được đứng tên sổ đỏ , tôi đóng góp 1/3 chỗ còn lại thì bị coi thường, không có quyền hành gì rồi mang tiếng là kẻ đi ở nhờ? Càng nghĩ tôi càng thấy nực cười. Số t.iền đó là t.iền chồng tôi làm tích cóp hơn chục năm, bố mẹ anh cho thêm một ít rồi họ lại giấu tôi làm việc này.
(Ảnh minh họa)
Trách nhà chồng, em chồng một thì tôi trách chồng 10. Anh 34 t.uổi rồi mà hơi tý là "mẹ bảo phải thế này", "mẹ bảo phải thế kia", nghe mẹ, nghe em gái chứ không hề tin tưởng vợ, bàn bạc với tôi rồi mới quyết định. Họ coi tôi là gì trong căn nhà này, một đứa giúp việc, đẻ thuê không công bị khinh thường thế sao?
Uất ức vì mất t.iền v.ào tay "người ngoài", chồng thì nhu nhược không biết bênh vợ, tôi về nhà nói chuyện với bố mẹ chồng, đề nghị họ trả lại tôi số t.iền tôi góp vào mua nhà. Thế nhưng họ nói không trả, t.iền đó là tôi tự nguyện góp vào không thúc ép nên giờ tôi không đòi được. Còn chồng thì nghe mẹ nói tôi làm thế là hỗn láo, coi thường nhà anh.
Sống trong căn nhà mà chồng không tin mình, bị em gái chồng coi thường, khinh rẻ rồi "mất oan" số t.iền tiết kiệm bao lâu của mình tôi tức bực vô cùng. Càng nghĩ tôi lại càng chán, ứa nước mắt mà chẳng ngủ được. Tôi không biết gắng gượng được cuộc sống này bao lâu nữa. Theo mọi người tôi có nên ly hôn người chồng bạc nhược, nghe mẹ này không? Hay tôi phải làm gì để "trị" em chồng, khiến nhà chồng phải sang tên nhà cho vợ chồng tôi?
Hóa ra 'giặc bên ngô' không khó 'trị' như trong truyền thuyết nếu chị em áp dụng triệt để 6 'tuyệt chiêu' này Ông bà ta có câu "giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng". Điều này cho thấy "vai trò" vô cùng quan trọng của những cô em chồng. Có lẽ chỉ sau mẹ chồng mà thôi. Tuy nhiên, bạn cũng không cần lo lắng quá. Hãy học hỏi những chiêu làm bạn với em chồng dưới đây xem sao nhé! Lấy ấn...