Đừng tỏ ra cao thượng, được hay không anh?
Anh à, tình yêu không có sự thắng thua, càng không có sự đúng sai, đừng cố tỏ ra cao thượng.
Chúng ta yêu nhau vào một ngày nhiều gió, nhiều đến mức em cảm thấy cô đơn. Người ta nói tình yêu luôn bắt đầu từ sự thấu hiểu. Nhưng thật lạ lùng, tình yêu của em với anh đã xuất phát từ sự cảm thông, cảm thông cho nỗi cô đơn của nhau. Từ sự cảm thông ấy, ta dành nhiều sự quan tâm, chú ý cho nhau hơn, và nhận ra, mình đã yêu nhau lúc nào không hay.
Đôi khi em lo sợ. Sợ rằng tình cảm nhanh đến nhanh đi, sợ rằng yêu thương này sẽ đến lúc ra khỏi tầm với của cả em và anh. Anh đã ôm em thật chặt và nói, dẫu sau này cuộc sống có đổi thay, anh vẫn ở đây, và yêu em như ban đầu. Hạnh phúc tràn ngập trong tim, em đã nghĩ mình là người may mắn nhất thế gian.
Đôi khi em lo sợ. Sợ rằng bản tính yêu tự do, thích bay nhảy của mình sẽ khiến anh e dè, rồi tránh xa. Anh đã níu tay em và nói, dù em có bay đến phương trời nào, trái tim anh vẫn hướng theo em. Những chuyến du lịch và công tác ngắn ngày, ngày em đi và về đều có anh ở sân bay tiễn- đón. Vòng tay anh dang rộng, ôm cả những bướng bỉnh của em, em yêu anh, nhiều hơn bao giờ hết.
Mọi chuyện giống như một bức tranh nhiệm màu, nơi chúng ta được ở bên nhau, nơi bao muộn phiền, lo toan bên ngoài không thể nào chạm tới. Cho tới ngày em quyết định rời xa thành phố, để đến một miền đất khác. Em muốn thử sức mình ở con đường mới, em muốn có thêm nhiều trải nghiệm. Anh ôm em không rời, năn nỉ đừng rời xa anh được không, “hoặc em đi vài bữa rồi lại về, anh chờ, nhé!”.
Em cương quyết nói không thể, anh xoa đầu em, dịu dàng “Ừ, bao lâu cũng được, anh chờ!” Lời hứa tưởng đâu chắc nịch, mang theo bao quyết tâm và thương yêu bỗng nhiên theo gió bay xa. Ngày thứ tư em ở thành phố mới, chúng ta cãi nhau, anh bỏ mặc em trong cơn tức giận. Anh lặng im. Không chỉ ngày hôm đó.
Sinh nhật em sau đó không lâu, anh nhắn tin, như một người trưởng thành “Chúc mừng sinh nhật em, dù thực lòng anh rất buồn vì em không còn yêu anh nữa. Hi vọng sau này sẽ có người yêu em đủ nhiều, xứng đáng để được em quan tâm. Đừng như anh, yêu em nhiều mà không thể chạm tới trái tim em được”.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Rất lâu sau này, em mới hiểu ra lý do đơn giản cho hành động ấy. Anh muốn chia tay, anh muốn rời xa em, bởi anh sợ hãi việc chờ đợi một người, bởi anh sợ hãi không thể níu giữ một cơn gió yêu tự do và thích bay nhảy như em. Anh không ngừng chúc em hạnh phúc, không ngừng nói rằng người chịu khổ là anh. Anh chưa từng hiểu, rằng em không hề muốn đón nhận cuộc chia tay này, bởi em yêu anh, nhiều hơn tất thảy.
Nhưng đó cũng là lúc em hiểu ra, tình yêu trong anh không đủ để giúp anh đợi chờ em sau những chuyến đi, tình yêu trong anh không đủ để níu anh ở lại, bên em, như những lời anh đã hứa.
Trước tất cả mọi người, anh biến em thành kẻ ích kỉ, biến anh thành người cao thượng, nói những lời lý lẽ trưởng thành. Nhưng anh à, tình yêu không có sự thắng thua, càng không có sự đúng sai, đừng cố tỏ ra cao thượng. Chỉ cần thành thật với bản thân mình, rằng anh không yêu em nữa, rằng anh không chịu được sự xa cách trong tình yêu, rằng mọi thứ trong anh đã hết.
Tình yêu cần sự cao thượng để thứ tha, để thương nhau nhiều hơn. Nhưng tình yêu không cần sự cao thượng để chứng minh điều này điều nọ. Giá như anh thành thật, dù chỉ một lần, cảm xúc em dành cho anh, có thể đã không tệ đến thế.
Theo VNE
"Chiến tranh" trước mặt con
Mâu thuẫn, bực tức dồn nén từ hôm trước của hai vợ chồng như quả bom hẹn giờ. Dù đã cố kiềm chế và nín nhịn cho qua, nhưng rốt cuộc chỉ một hành động không vừa mắt cũng đủ để quả bom phát nổ.
ảnh minh họa
Chồng to tiếng, vợ gào thét. Ai nấy đều ra sức đổ lỗi và quát nạt nhau. Trong lúc đang nóng mặt vì sự giận dữ, tôi và chồng quên mất con trai nãy giờ đang hoảng sợ, núp sau cánh cửa nhìn bố mẹ.
Chỉ đến khi thấy con chạy lại ôm chân mẹ vừa khóc vừa la, bố ơi đừng đánh mẹ con, cả hai mới giật mình dừng lại. Vậy là lời hứa, không bao giờ được gây gổ lớn tiếng với nhau trước mặt con của chúng tôi đã bị phá vỡ. Bỏ qua những uất ức chưa kịp tuôn ra hết, tôi cúi xuống ôm chặt lấy con vỗ về. Khi thấy con đã bớt thút thít, ngước lên nhìn, tôi bắt gặp ánh mắt vừa thảng thốt, vừa lo lắng của bố nó. Không khí nặng nề bao trùm cả nhà.
Có thỏa thuận đó giữa hai vợ chồng bởi tôi không muốn con trai của mình cũng giống như mẹ nó, bị một ký ức đau buồn đeo bám suốt những năm tuổi thơ.
Năm tôi bảy tuổi, gia đình tôi có một biến động lớn, ngày mẹ sinh em bé cũng là ngày bố bị buộc thôi việc. Cuộc sống khó khăn chồng chất khó khăn. Đã vậy em trai tôi còn thường xuyên nhập viện vì chứng suy dinh dưỡng. Mẹ vì thế cũng phải xin nghỉ làm để chăm em. Gánh nặng kinh tế dồn hết lên vai bố. Khoản lương ít ỏi của việc bốc xếp không đủ để bố trang trải các khoản chi. Buổi tối bố phải đem ống bơm và đồ nghề ra ngã tư đường sửa xe. Cứ như thế, bố làm việc quần quật từ sáng đến tối.
Khoảng thời gian đó tôi rất buồn và cô đơn, nhưng chí ít nó yên bình và tự do nhất trong ký ức tuổi thơ tôi. Khi em trai tôi được khỏe mạnh, bố kiếm được công việc khác lương cao, cả nhà được đoàn tụ, thì lại là lúc một cơn sóng khác dữ dội không kém ập đến đe dọa hạnh phúc của gia đình.
Từ lúc nhận công việc mới, bố thường xuyên về nhà trễ. Có hôm gần sáng bố mới ngất ngưởng về nhà. Và lần nào cũng vậy, mẹ vừa khóc vừa gào thét trách bố chỉ biết ăn nhậu, chỉ biết sung sướng cho bản thân mà không nghĩ tới vợ con. Bình thường bố là người rất hiền, ít nói, chiều con thương vợ. Nhưng khi có hơi men ngà ngà, bố như biến thành con người khác, cộc cằn và dữ tợn.
Có một đêm, tôi đang ngủ chợt giật mình thức giấc khi nghe tiếng bố la thất thanh, em ơi đừng chết. Nhìn xuống đất, tôi hoảng sợ thấy mẹ đang nằm trên vũng máu, nước mắt tuôn đầm đìa không ngừng khóc gọi tên tôi và em trai. Ngay lúc đó, bố vội vàng cõng mẹ đến bệnh viện, để lại tôi với thằng em ba tuổi đang say ngủ ở nhà. Suốt đêm đó, tôi chỉ biết ôm chặt áo khoác của mẹ và lẩm bẩm, mẹ ơi đừng bỏ con!
Sau này lớn lên, tôi mới biết, đêm đó, trong lúc cự cãi bố đã không dằn được cơn nóng giận mà bạt tai mẹ. Hành động đó đã đẩy mẹ đến sự phẫn uất cực độ. Không nói không rằng, mẹ chạy ra sau bếp lấy dao cắt cổ tay mình. Vì mẹ hành động quá nhanh và quá bất ngờ nên bố không kịp cản lại. Đến khi giằng được con dao ra thì máu đã chảy rất nhiều. Đúng lúc đó tôi thức giấc và chứng kiến toàn bộ sự việc.
Sau lần đó, bố bỏ luôn nhậu nhẹt. Hạnh phúc cuối cùng cũng đã quay lại với gia đình tôi, những trận khẩu chiến không bao giờ còn xuất hiện. Vết thương lòng của mẹ vì thế cũng nhanh chóng khép lại. Nhưng không ai biết tôi vẫn bị những hình ảnh kinh khủng đó đeo bám.
Vì vậy, tôi đã tự hứa với chính mình và thỏa thuận với chồng, sẽ không bao giờ để con thấy bố mẹ bất hòa. Hãy cho con một tuổi thơ yên bình và lớn lên trong sự lạc quan, hạnh phúc.
Theo VNE
Trang khác Hân là bạn thân của tôi. Thông minh xinh đẹp và có duyên ăn nói cho nên quanh Hân luôn có nhiều chàng trai theo đuổi. ảnh minh họa Sếp của tôi cũng trở thành một trong những chàng trai đó sau mấy lần Hân đến tìm tôi ở công ty. Sau đó, tôi trở thành cái cớ để Hân và sếp gặp...