Dùng tiền để giữ chân người tình
Chỉ vì nghĩ mình xấu, già mà chị Vân cứ phải dùng tiền để giữ chân người yêu bên mình. Chỉ vì ngốc nghếch, cả tin mà nhiều người đã phải trả giá quá đắt khi yêu phải một kẻ lợi dụng tiền bạc trong tình yêu:
Được bạn trai chiều, tranh thủ vòi quà
Câu chuyện của cô sinh viên vừa du học về nước tên Khánh Huyền kể ra thật dài nhưng thật buồn khi mà tình yêu của cô không được trọn vẹn. Cũng chỉ vì những tính toán, thấy chút lợi trước mắt mà Huyền đã phạm phải sai lầm trong tình yêu.
Những ngày tháng còn du học ở xứ người, Huyền quen và yêu một anh cùng quê. Lúc đầu Huyền cũng không “vừa mắt” anh chàng này lắm vì ngoại hình anh ta không được đẹp cho lắm. Nhưng rồi cùng với sự ga lăng của anh ta, mỗi lần tới chơi, đi hẹn họ đều tặng rất những món quà đắt tiền nên cuối cùng Huyền cũng xuôi xuôi và nhận lời yêu anh ta phần vì bị choáng ngợp bởi phong cách “yêu” rất … “chịu chơi” và ở nơi xa cô đơn nên cô đồng ý.
Lúc đầu Huyền yêu xuất phát từ trái tim và được người yêu vô cùng chiều chuộng. Huyền học giỏi, xinh xắn hơn những cô gái khác nên người yêu rất chiều. Dần dần, khi thấy người yêu chăm chút, mua sắm cho nhiều đồ Huyền sinh ra thói lợi dụng. Mỗi khi ở bên người yêu Huyền hay vòi vĩnh những món đồ mà cô thích. Trong suy nghĩ của Huyền, cô cho rằng mình là người yêu của anh ấy thì đòi hỏi một chút cũng không sao. Phải không yêu mà cứ lợi dụng mới đáng trách còn đây xác định yêu rồi nên chuyện anh ấy có điều kiện mua cho mình là bình thường.
Thấy bạn trai chiều, tranh thủ vòi vĩnh quà cáp (Ảnh minh họa)
Chính từ lối suy nghĩ này mà Huyền đã có được bao nhiêu món đồ như cô mong muốn. Học tập nơi xứ người tốn kém, sự trợ giúp từ gia đình có hạn nên Huyền rất hài lòng khi có người yêu giúp đỡ như vậy. Yêu nhau được vài tháng cô và người yêu đi quá giới hạn. Điều đó càng làm cho sự vòi vĩnh của Huyền lớn hơn. Mỗi khi bạn trai muốn gần gũi là cô lại “mặc cả” đòi mua cho cái này, sắm cho cái kia. Vốn là con nhà “đại gia” nên bạn trai Huyền không tiếc tiền để có được “ người đẹp”. Sự xuống nước đó càng khiến cô được thể trong những lần sau.
Huyền cũng đinh ninh rằng mình sẽ cưới bạn trai làm chồng nhưng rồi đùng một cái cô lại yêu say đắm một chàng trai khác. Đó là một anh chàng học giỏi, thư sinh. Cô nhanh chóng chia tay với người yêu để chạy theo tình mới. Sự phản bội đó khiến bạn trai Huyền rất cay cú. Mặc cho Huyền đã xin lỗi anh ta vì trót yêu người khác nhưng anh ta không thể nào tha thứ cho hành động phản bội đó của Huyền.
Khi Huyền tới bên tình mới chưa được bao lâu, người yêu cũ của Huyền đã tới gặp anh ta và kể về mọi chuyện. Cách yêu đương “vòi vĩnh” của cô khiến người tình mới hoảng sợ và nhìn nhận khác đi về con người cô. Anh ta quyết định chấm dứt với Huyền mặc cho cô níu kéo. Nhưng trước những chứng cớ sờ sờ mà tình cũ của Huyền đưa ra, nhất là cứ mỗi lần anh ta đòi quan hệ là Huyền lại “vòi” quà, cô không thể biện minh lời nào cho hành động của mình. Cô chỉ biết tự trách mình đã có những hành xử không đúng trong tình yêu.
Dùng tiền để giữ chân người tình
Khác với cô gái trẻ Khánh Huyền, chị Minh Vân lại rơi vào một bi kịch tình yêu khác cũng không kém phần tủi cực. Chỉ vì cách yêu sai lầm của chị mà cuối cùng chị đã mất trắng tất cả, tình yêu và tiền bạc.
Chị Minh Vân không được xinh xắn như những cô gái khác, lại cứng tuổi rồi chưa có người yêu nên chị rất buồn về điều đó. Khi gặp anh Tài, do người quen giới thiệu, thấy anh đồng ý chấp nhận mối quan hệ tìm hiểu, yêu đương khiến chị Vân mừng lắm. Chị là người chủ động hoàn toàn trong tình yêu này với hi vọng giữ được anh bên mình.
Muốn giữ chân người tình, dùng tiền để níu kéo (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Chị Vân tuy kém sắc nhưng lại có khả năng kiếm ra tiền. Mặc dù anh Tài không phải là quá “xuất chúng” nhưng với chị đó cũng là một mẫu người đáng mơ ước rồi. Từ khi yêu anh, chị mua cho anh hết quà nọ đến quà kia, toàn những món đồ đắt tiền. Lúc đầu anh Tài ngại không nhận nhưng thấy chị nhiệt tình quá nên cũng cứ nhận cho chị vui lòng.
Càng yêu anh Tài càng thấy được sự lụy tình của chị Vân với anh và rồi anh đã lợi dụng điểm đó để đi với những cô gái trẻ đẹp khác mà chính chị Vân không hề hay biết. Anh ta lộ rõ bản chất là một kẻ “đào mỏ, hết lần lớn đến lần bé anh ta xin tiền người yêu, đòi mua đồ nọ, đồ kia mà chị Vân không nghi ngờ. Mọi người có khuyên can nhưng vì nghĩ tới tuổi đã ngoài 30 rồi vẫn chưa lấy được chồng nên chị đánh liều với số phận, cứ cung phụng anh ta hết mình với hi vọng anh ta yêu mình thật lòng . Chị có ngờ đâu, anh ta dùng tiền của chị để đi phè phỡn với cô người yêu trẻ trung, xinh đẹp mặc cho chị cứ “còng lưng” ra chu cấp tiền cho anh ta.
Chị Vân chỉ vỡ lẽ khi đùng một cái anh ta biến mất và vài tuần sau gửi một tờ thiệp mời cưới chị mới cay đắng nhận ra bấy lâu nay mình bị lừa, bị lợi dụng mà không hề hay biết.
Rút tiền tiết kiệm của nhà mang cho người tình
Khi biết mình bị lừa, chị Cẩm khóc như mưa như gió và thú tội với chồng: “Em tưởng anh ấy nghèo túng thật, lại gặp nhiều khó khăn nên em mới mang tiền giúp anh ta như vậy nào ngờ anh ta lừa dối em. Em biết mình là kẻ có tội với anh và con, em mong anh tha tội cho em”. Dù rất giận vợ nhưng anh Dũng cũng đành phải bỏ qua mọi chuyện để bảo vệ hạnh phúc gia đình.
Trước khi lấy chồng chị Cẩm đã từng yêu đơn phương một người trong nhiều năm. Anh ta biết tình cảm của chị Cẩm nhưng anh ta không đoái hoài. Một thời gian sau đó chị Cẩm gặp anh Dũng, hai bên tìm hiểu yêu thương nhau và kết hôn sau đó không lâu.
Chị Cẩm có may mắn khi lấy được một người chồng vừa thương vợ lại kiếm ra nhiều tiền. Hàng tháng làm được bao nhiêu anh đều đưa cho vợ để vợ lo liệu chuyện chi tiêu trong nhà. Cuộc sống tưởng chừng như hạnh phúc vô bờ đang diễn ra thì chị Cẩm lại để cho thứ tình cũ làm phá hỏng.
Cuồng si tình cũ, lừa dối chồng lấy tiền cho trai (Ảnh minh họa)
Người yêu cũ điện thoại đến nhờ chị giúp đỡ. Bao nhiêu năm nhưng thứ tình đơn phương vẫn khiến chị Cẩm bồi hồi. Thế rồi vì được chồng chiều, không phải đi làm nên chị Cẩm rảnh rỗi. Bị những lời ngon ngọt của người yêu cũ dụ dỗ, cuối cùng chị đã ngoại tình với anh ta. Chị Cẩm không thể ngờ rằng vì làm ăn thất bát, biết gia đình chị Cẩm giàu có nên anh ta đã cố tình tiếp cận chị, lợi dụng sự lụy tình của chị để moi tiền.
Chị Cẩm như người u mê, anh ta đòi gì chị cũng giấu giếm chồng mang cho người tình. Hết khản tiền lớn, tiền bé mà anh ta cần chị đều nghĩ cách rút của chồng để đáp ứng cho người tình. Thậm chí có lúc chị còn nghĩ tới chuyện rời bỏ gia đình để chạy theo anh ta nhưng anh ta lại cứ động viên chị hãy cố gắng duy trì mối quan hệ đó, chờ ngày anh ta thành công trong sự nghiệp sẽ đón chị đi đoàng hoàng.
Mơ mộng vào một tương lai bên người tình mà một thời gian dài chị từng mơ ước được sánh vai đã khiến chị trở thành người vợ tồi tệ khi đánh cắp công sức của chồng để mang cho trai. Lần cuối cùng khi anh ta cần một số tiền lớn, chị Cẩm còn lén rút từ tài khoản tiết kiệm của hai vợ chồng để mang đi cho người tình. Nhưng sau lần đó, anh ta mất hút với số tiền ấy mà không một lời từ biệt.
Khi biết chuyện, anh Dũng đã vô cùng tức giận và muốn ly hôn nhưng nhìn hai đứa con nhỏ anh lại không đành lòng. Bỏ qua mọi sai lầm của vợ, tốn kém không biết bao nhiêu tiền của, anh Dũng đành tha thứ để vợ có cơ hội chuộc lỗi với chồng, với con.
Theo VNE
Mãi yêu anh!
Cho dù có đi tới đâu trên Trái Đất, em biết mãi không thể quên anh, tình yêu đầu và cũng là cuối của em.
Chưa bao giờ Trâm có ý định tin vào thiên thần, người mà có khi ngay cả trong giấc mơ, nó cũng chẳng dám nghĩ đến. Vì đấy là ảo, vì đấy là hư. Thế rồi, có lẽ "tránh của nào trời cho của ấy" nên nó gặp được anh - Thiên Thần.
Gặp anh vào một buổi sáng mùa đông lạnh giá, khi anh đang mặc chiếc áo khoác dày và đang chùm mũ. Người con trai ấy là anh, đã khiến tim nó lỡ nhịp. 3 tháng sau, sau kì nghỉ Tết dài, Trâm quay trở lại công việc học tập của mình ở trên trường. Rồi chẳng biết sự tình thế nào, hóa ra, anh về cùng tuyến bus với nó. Ở bến đợi bus, nó lặng nhìn anh. Một chàng trai cao ráo và có khuôn mặt không hẳn nổi bật, nhưng khiến nó không thể rời mắt.
Rồi dần dần thì Trâm cũng quen, cái cảm giác phải đợi anh mỗi lần tan học, để được cùng anh, đi trên tuyến xe bus đó. Vì nó luôn tin vào những câu truyện cổ tích, và cứ thế, nó cũng tin một ngày nào đó anh sẽ biết được đến sự hiện diện của mình. Hôm đó là một ngày trời nắng, Trâm cùng hai người bạn ra bến đợi bus như bình thường, và anh, cũng có mặt tại đấy. Nó đã chỉ cho một người bạn của mình rằng đó là anh - người mà nó thích. Nhưng có lẽ không hiểu hết vấn đề, người bạn còn lại của Trâm đã lỡ miệng. Xin lỗi anh, lần thứ 1, mặc dù, lúc đó, người đáng nhẽ ra phải xấu hổ, không phải là nó.
Vài ngày sau đó, cũng là một ngày trời nắng, như thường lệ, nó lại đợi anh. Hai chiếc xe bus đi qua, nó vẫn cố nán lại, để được gặp anh. Anh đã đến. Lúc đó, bến đợi ít người lắm, trời run rủi thế nào, lại khiến anh ngồi cạnh nó. Trâm cảm nhận được sự nóng dần ở cơ mặt mình. Tim nó đập rất nhanh. Tay và chân đều run, hệt như bị điện giật. Anh đang nhìn nó, nó biết điều đó. Trâm cố tình quay mặt đi và lấy tóc che lại. Anh vẫn đang nhìn khiến nó bối rối không biết nên làm thế nào. Đúng lúc đó, Đan và Chi, hai người em mà nó quen biết đến. Chi bỗng dưng hỏi nó là Thiên Thần đâu. Nó giật mình, tại sao em ấy lại biết đến anh. Ấp a ấp úng hỏi, Chi nói là do bạn thân nó. À, hóa ra bạn nó lỡ miệng nhắc đến anh trong một lần nói chuyện với mẹ. Cũng không hẳn là có gì to tát cho đến khi em ấy tự dưng hỏi có phải người ngồi cạnh chị là Thiên Thần không. Trâm lắc đầu, khua tay và liên tục bảo là không phải. Đan Chi cứ gặng hỏi nó mãi. Nó bảo hai em ấy im lặng.
Nhạy cảm và dễ bị cảm xúc chi phối, nó dễ dàng bị thu hút bởi một người khác. Anh ấy cũng như Thiên Thần, đẹp và có nụ cười tươi. (Ảnh minh họa)
Và thế là, hai em ấy cứ công nhận anh là Thiên Thần, mặc cho lời nó thanh minh. Chi ngồi xuống, đẩy tôi sát vào người anh. Tim nó như muốn nổ tung ra khi chạm nhẹ vào cánh tay anh. Nó không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Nó sợ. Sợ lắm. Sợ vì xấu hổ mà cũng vì quá hạnh phúc. Vài phút sau, bus tới, nó lên xe và được chỗ ngồi ngay ở gần cửa sau. Nó cứ ngó lên ngó xuống không biết anh đã lên chưa. Hóa ra anh đứng ở đầu xe. Thật kì lạ. Anh cứ thỉnh thoảng lại quay xuống nhìn nó. Không phải một mà là ba, bốn lần liền. Đọc truyện nhiều, nó nghĩ, nếu anh thật sự để ý tới nó, nhất định sẽ quay xuống vài lần nữa.
Thế rồi, nó bỏ vị trí ngồi ở ghế đấy, lên ngay đầu xe ngồi mà anh không biết. Kết quả, anh quay xuống thật, ánh mắt của anh đảo quanh xe tìm kiếm. Anh biết không, hôm đấy nó vui lắm. Nhưng bữa tiệc nào mà chả có lúc phải tàn. Bẵng một thời gian, anh không đi bus. Nó đã cố gắng đợi, cố gắng chờ nhưng mãi không thấy anh đến. Một tháng rồi hai tháng, anh hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của nó. Nó sẽ học ở một ngôi trường khác, nên tuyến đường về nhà cũng thay đổi. Nó sẽ không đi 08 được nhiều nữa, thậm chí là hiếm khi. Điều đó đồng nghĩa với việc, nó sẽ không được gặp anh nữa. Thời gian dần trôi đi nhanh, việc thi cử cũng đã xong xuôi mặc dù không được như ý muốn. Gạt bỏ mọi nỗi lo sợ trượt, nó đồng ý cùng bố mẹ đi biển. Ý nghĩ và ước muốn được gặp anh chưa bao giờ vượt ra khỏi đầu nó. Nó luôn cố gắng tìm kiếm bóng hình quen thuộc, dù ở đâu, dù ở khi nào. Nhạy cảm và dễ bị cảm xúc chi phối, nó dễ dàng bị thu hút bởi một người khác. Anh ấy cũng như Thiên Thần, đẹp và có nụ cười tươi.
Nhưng có một sự khác nhau tới rõ ràng, anh ấy không hề khó gần mà ngược lại, rất tốt bụng và dễ tính, vui vẻ. Biển trong này mấy ngày nay có bão, mưa nhiều. Không thích lại gần những nơi quá ồn ào và đông người, Trâm luôn chọn những khoảng lặng của riêng mình. Sau quá nhiều những nỗi lo sợ và áp lực, nó không còn sôi nổi như trước được nữa. Khoảng lặng của riêng mình giúp nó cảm thấy thoải mái và dễ chịu. Mưa rơi, như mang theo cả những kí ức về anh quay trở về. Nó nhớ ánh mắt, nụ cười của anh, nhớ tất cả. Chợt đau nhói, nó hát như giãi bày tâm sự của mình với mưa. Hưng đặt chiếc ghế xuống và ngồi ngay cạnh nó. Anh hỏi nó rất nhiều. Trong suy nghĩ của nó, thực tình, chưa bao giờ nó gặp một người nào như thế này. Có chút gì đó đáng yêu, hiểu biết nhưng cũng có phần chín chắn và an toàn nơi anh. Nó kể cho anh vài điều về nó và anh, cũng vậy. Quay trở lại khách sạn cùng đoàn, Hưng che ô cho nó và đưa nó qua đường. Trái tim nó hơi hẫng 1 nhịp vì sự chu đáo của anh.
Sáng, nó dậy khá sớm. Khoác chiếc áo mỏng qua người và bước ra khỏi phòng. Nó đi dạo trên bãi biển một mình và hát vu vơ.
- Sao em dậy sớm vậy?Nó giật mình quay lại, là Hưng. Có vẻ như anh ấy vừa đi chạy bộ, mồ hôi đầm đìa trên trán anh.
- Em muốn được ngắm bình minh và hưởng trọn vẹn sự yên tĩnh buổi sớm mai.
- Không ngờ em cũng có cùng sở thích giống anh thế. Chúng ta cùng ngồi đợi bình minh lên nhé?
- Vâng. Em cũng đâu có được phép cấm người khác ngắm.
Nó cười, anh cũng cười. Nó như chìm sâu vào nụ cười ấy và cứ nhìn anh. Hưng thấy nó cứ ngẩn người nhìn anh, anh bối rối và gãi đầu quay mặt đi hướng khác. Nhận ra hành động của mình, nó cũng vội quay mặt đi. Và cứ thế cho đến khi bình minh lên, không ai nói với người còn lại câu nào.
Đến bữa trưa, thấy nó ăn ít, Hưng gắp cho nó vài món và bảo nó ăn mau còn chóng lớn. Nó bật cười bảo anh không cần phải lo cho nó, nó tự lớn được. Ăn xong, nó lấy ghế ra ngồi trước sảnh nhà hàng và viết vài ý tưởng cho câu truyện của mình. Mưa hắt vào khiến cho tờ giấy nó ghi bị ướt. Nó hốt hoảng, chạy vào đưa tờ giấy ra trước gió quạt. Hưng giật tờ giấy và đặt lên bàn, bảo là như thế nhanh hơn. Thế rồi, gió làm tờ giấy bay đi. Nó quay lại lườm Hưng một cái vì hành động của anh. Hưng chỉ biết cười trừ.
Chiều, Hưng rủ nó ra bờ biển ngắm hoàng hôn. Biển lặng, màu đỏ cam của buổi chiều tà phảng phất chút gì đó buồn. Bãi cát thưa thớt người, chẳng còn mấy ai tắm vào giờ này nữa. Anh và nó đi song song, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu rồi ai nấy lại chìm vào khoảng lặng.
- Anh có tin vào điều kì diệu không?
- Nói sao nhỉ? Chắc là tin. Tôi dừng bước, quay lại. "Vì sao anh tin?"
- Những câu chuyện thường ngày, em thấy đấy, vẫn có điều kì diệu xảy ra. Một đứa bé lang thang không nơi nương tựa gặp được người tốt đem về cưu mang, đó là điều kì diệu. Một em nhỏ được chữa khỏi bệnh tim nhờ tấm lòng đẹp của triệu người, đó cũng là điều kì diệu. Điều kì diệu có thể đến với bất kì ai, miễn là em không bao giờ từ bỏ hi vọng.
Cho dù có đi tới đâu trên Trái Đất, em biết mãi không thể quên anh, tình yêu đầu và cũng là cuối của em. (Ảnh minh họa)
- Nếu em tin, em sẽ gặp được anh ấy chứ?
- Mặc dù anh không biết người em nói tới là ai, những đó là một anh chàng có phúc. Cứ tin, rồi mọi thứ sẽ đến.Hưng nói chắc nịch rồi nhìn ra phía chân trời. Mặt trời xuống dần, đêm sắp tới, những cơn sóng dần rút dần. Khung cảnh yên tĩnh, bình yên đến lạ lùng.
Ngày trở về Hà Nội, mưa vẫn đổ như trút nước. Hưng và gia đình có việc nên phải về sớm hơn dự kiến. Trước lúc đi, Hưng nắm lấy tay nó và đặt vào tay nó chiếc vòng cổ có hình cỏ 4 lá.
- Đeo nó và em sẽ cảm thấy tự tin hơn trước những gì mình sắp đối mặt. Dũng cảm lên nhé cô gái!Trâm không trả lời câu nói ấy, chỉ mỉm cười rồi gật đầu nhẹ. Hưng biến mất sau làn mưa dày đặc, không dấu vết. Trở về Hà Nội lúc 4 giờ sáng, khi mà mặt trời còn chưa ló rạng đông. Hà Nội mưa. Không cầm ô che, tôi để mặc mưa táp vào mặt, mát...nhưng đau.
2 năm sau đó, tôi đi du học sau nhiều lần vượt qua thất bại và gượng dậy thực hiện ước mơ. Los Angeles, Mỹ. Ngoài việc học trên lớp ra, nó còn gắng đi làm thêm để tự đóng học phí thay vì trông chờ vào sự viện trợ nơi gia đình mình. Tiệm hoa nơi nó làm ở ngay trung tâm thành phố, luôn tấp nập người ra vào.
Hôm nay Lucy nghỉ nên nó làm thay hộ cô ấy. Lucy là người bạn thân nhất của nó từ khi tới đây. Cô ấy có dáng người tròn, khiến người ta dễ liên tưởng tới một quả bóng dễ thương. "Ring.....ring", chiếc chuông nhỏ kêu lên vài lần.- Please come in.Trâm nói nhẹ nhàng trong khi đang lúi húi thắt nơ cho chậu hoa cuối cùng được đặt hẹn từ trước. Không thấy người khách vừa vào nói gì, nó ngước mặt lên......................Chiếc vòng cổ Hưng tặng bỗng dưng sáng lên. "Hưng à, giờ em đã tin, rằng điều kì diệu là hoàn toàn có thật.". Cho dù có đi tới đâu trên Trái Đất, em biết mãi không thể quên anh, tình yêu đầu và cũng là cuối của em.
Theo VNE
Ánh sáng tình yêu Tôi thầm ước mong cuộc đời người đàn ông mà tôi trân trọng cũng sẽ được thắp lên những ánh sáng hạnh phúc bằng thứ tình yêu đôi lứa. Rời chuyến bay, tôi đến quán cà phê như đã hẹn một cách vội vã. Tôi không muốn mình là người đến muộn trong một cuộc gặp gỡ quan trọng thế này. Quán cà...