Dù biết trắc trở, em vẫn yêu anh
Thời gian anh dành cho tôi không nhiều, đa số là cho công việc. Khoảng thời gian ít ỏi anh dành cho tôi, tôi luôn cảm thấy rất hạnh phúc. Những khó khăn, buồn vui trong gia đình, công việc, tôi chia sẻ với anh gói gọn trong thời gian ngắn ngủi ấy.
ảnh minh họa
Tôi là một người hoạt bát vui vẻ, tôi trở nên trầm tính và hay buồn khi mang thai đứa con đầu lòng 6 tháng. Đó cũng là lúc tôi bắt đầu ly thân với chồng, kết quả của một năm chung sống vợ chồng. Đến bây giờ thì đã 2 năm trôi qua và chúng tôi cũng đã l.y hô.n. Những tháng ngày ấy tôi trở nên nguội lạnh, ít nói, trong mắt tôi luôn đượm buồn những giọt nước mắt như sẵn sàng rơi xuống.
Hai năm trôi qua, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ mở lòng với bất cứ ai dù đã có rất nhiều người để ý. Tôi luôn giữ khoảng cách và từ chối khéo léo để không làm người khác tổn thương. Chưa bước sang tuổ.i 30, với dáng người nhỏ nếu nhìn bề ngoài thì không ai nghĩ rằng tôi đã có gia đình, có con.
Video đang HOT
Vào một ngày của tháng 5, tình cờ tôi gặp anh qua cuộc giới thiệu sản phẩm của nhân viên công ty anh. Với một hợp đồng, anh gọi điện mời tôi đi ăn để gửi lời cảm ơn, biết rằng chỉ là công việc nhưng tôi vẫn từ chối. Tâm trạng tôi lúc đó chưa sẵn sàng để gặp bất cứ ai, tôi sống khép kín, dường như trở nên trầm cảm.
Dần dần, một lần, 2 lần, rồi 3 lần tôi cũng nhận lời mời đi ăn với anh, đến chỗ hẹn tôi còn không nhớ nổi gương mặt anh như thế nào nữa, chỉ nhớ anh có dáng người cao, thân hình mập mạp. Qua buổi gặp gỡ đó tôi cảm thấy vui hơn.
Thời gian dần trôi qua, anh và tôi bắt đầu nhắn tin cho nhau, tôi có thể chia sẻ tâm sự của mình cùng anh, những niềm vui, nỗi buồn, những trăn trở, những điều mà tôi giấu chặt bấy lâu nay. Anh cũng có những quá khứ buồn, cuộc sống của anh cũng không bình yên lắm. Tôi thấy anh là một người đàn ông sống có trách nhiệm, tình cảm, rất yêu công việc, nhưng về tình cảm anh không biết nói những lời ngọt ngào, những cử chỉ âu yếm. Anh lại là một người rất nóng tính, đôi khi qua những lời nói anh có thể làm người khác tổn thương.
Tôi nhận thấy tình cảm dành cho anh đang lớn dần lên, những điều đó lại làm cho tôi cảm thấy lo lắng, sợ hãi. Tôi sợ rằng mình sẽ thất bại, sẽ nhầm lẫn, rồi lại đổ vỡ thêm lần nữa. Chắc hẳn những ai như tôi cũng sẽ có cảm giác như thế, khi người ta đã vấp ngã một lần thì đó là vết thương khó quên trong đời.
Thế rồi anh cũng ngỏ lời muốn được chăm sóc tôi và con, tôi cũng không ngăn nổi nhịp đậ.p của con tim mình. Tôi chấp nhận tình cảm của anh, thời gian anh dành cho tôi không nhiều, đa số là anh dành hết cho công việc. Những khoảng thời gian ít ỏi mà anh dành cho tôi, tôi luôn cảm thấy rất hạnh phúc. Những khó khăn, buồn vui trong gia đình, trong công việc, tôi chia sẻ với anh gói gọn trong thời gian ngắn ngủi ấy.
Quen nhau cũng được một thời gian nhưng chúng tôi vẫn chưa công khai với ai và điều đó chắc có lẽ sẽ còn xa lắm, tiếp xúc với bạn bè, người quen thì chúng tôi vẫn như hai người bạn. Tôi biết rằng nếu đến với nhau thì đó là một con đường nhiều trắc trở về gia đình và cả sự khác biệt tôn giáo. Dù biết rằng như thế nhưng tôi vẫn yêu anh, yêu Gấu mập Panda của em.
Thủy
Theo VNE
Cháu nội, cháu ngoại
Được ba mẹ mua cho xe máy, con gái lớn của thằng Hai mừng lắm. Tranh thủ ngày nghỉ, cháu chạy xe về quê khoe ông bà nội. Bà không mừng cho cháu, còn cau có: "Tuổ.i ăn học mà đã bày đặt đua đòi. Trước giờ đi xe đạp có sao đâu?".
Cháu nội lẳng lặng bỏ ra nhà sau. Từ nhỏ cháu đã không được bà nội thương mến. Nguyên nhân sâu xa là ngày trước thằng Hai quyết tâm cưới bằng được người nó yêu, trong khi bà muốn chọn con dâu khác. Không vừa ý, bà làm khó con dâu đủ điều. Đến khi vợ chồng chúng đủ lông đủ cánh ra ở riêng, mẹ chồng con dâu ít có dịp "đụng chạm", bà lại chuyển sự khó chịu sang cháu nội.
Nghe tin chị về, các em con dì cũng hí hửng tụ lại nhà ngoại. Mấy chị em xúm quanh chiếc xe mới trầm trồ bàn tán. Ngôi nhà thường xuyên im vắng bỗng chốc ồn ào náo nhiệt. Bà vui vẻ nấu cho các cháu bữa trưa với thật nhiều món ngon nhưng khi dọn ra, ông thấy chỉ có canh và thịt kho. Những thứ còn lại bà đem cất kỹ. Đợi lúc cháu nội đi đâu đó, bà gọi hai đứa cháu ngoại đến, lấy ra chia đều. Các cháu vô tư hỏi phần của chị đâu, sao ngoại không cho chị với. Rồi mỗi đứa tự lấy bớt một ít phần của mình, gộp lại dành cho chị. Bà có thấy các cháu rất biết thương nhau không?
Những lần ông nhắc nhở về chuyện đối xử không công bằng giữa cháu nội và cháu ngoại, bà đều phản ứng mạnh, bảo làm gì có. Bà còn đổ là tại ông quá cưng cháu nội nên nghĩ vậy. Bà đừng bảo thủ nữa nhé. Ngay cách xưng hô cũng đã thấy rõ ràng sự "thiên vị". Chỉ cần nghe bà hỏi "mày mới về đó hả?" hoặc "con đang làm gì vậy?" là ông biết bà đang trò chuyện với đứa cháu nào.
Yêu ghét là lẽ tự nhiên, khó giải thích được. Ông vẫn biết thông thường mẹ gần gũi với con gái nên thương cháu ngoại hơn, nhưng không ai vì thế mà ghét bỏ cháu nội. Cháu mình đã lớn, đã cảm nhận được sự nồng ấm hay ghẻ lạnh từ người thân. Cháu không nói ra, không tỏ thái độ xa lánh là vì biết yêu quý ông bà. Bà có thấy mỗi lần về thăm, cháu thường ngồi chơi với ông nội hàng giờ đồng hồ mà không dám quấy rầy bà nội? Trong những cuộc chuyện trò, cháu vẫn thường xuyên hỏi thăm bà nội, vẻ như rất muốn biết vì sao bà lạnh nhạt với mình.
Xưa ông bà con đàn cháu đống mà vẫn nhắc nhở nhau phải thương cho đồng, không phân biệt trai gái, nội ngoại. Nay vợ chồng mình chỉ có hai cháu nội và hai cháu ngoại, sao bà không thể chia đều tình thương cho các cháu?
Theo VNE
Niệm khúc tuổ.i 20 Tôi 20, vừa ngơ ngác đi giữa đoạn đường thanh xuân tươi đẹp, vừa quay quắt nhớ cái tuổ.i đời thênh thang, nhiều sóng gió. Mỗi giây phút trôi qua nghĩa là tuổ.i 20 đang lén lút nhích từng bước một. Một ngày kia ngoảnh lại đã thấy khung trời 20 xa vời vợi, như màu mắt em xanh tôi không bao giờ...