Đọc hết cuốn nhật ký của con mà tôi sững sờ ngây dại
Tôi nào biết con gái mình lại nhạy cảm đến vậy. Liệu con tôi có nói cho bố nó biết những gì nó nghĩ không?
Tôi lấy chồng đã được hơn 11 năm, nhưng năm trôi qua với nỗi chán chường, te nhat. Chông tôi không nhưng không kiêm ra tiên, ma con thờ ơ trong việc quan tâm chăm sóc gia đình va trong chuyên chăn gôi. Cho nên tôi chi sinh môt đưa con gai, nay chau đa 10 tuôi.
Gia đinh giuc gia đe thêm nhưng tôi không muôn, phân qua thât vong vê chông, phần quan trong hơn ca la chông tôi yêu sinh ly. Chông tôi 35 tuổi nhưng anh hầu như không đáp ứng nổi cho vơ. Nhiều đêm tôi thổn thức không ngủ được, quay sang nhìn chồng nằm như khúc gỗ mà thở dài… Anh đã đi khám và điều trị, nhưng không có gì khả quan cả. Chán chường, anh bỏ tôi và con đi làm ăn xa, 3- 4 tháng mới về nhà một lần. Tôi qua quen vơi viêc co anh ma như không nên tôi cung không buôn phiên gi, ma thơi gian con lai tôi chăm chut cho con gai.
Con tôi rất thích âm nhạc, thấy con mê mẩn và tỏ ra cũng có năng khiếu, tôi mời mơi gia sư về dạy cho con. Tìm hiểu mãi rồi cũng tìm được một cậu gia sư kém tôi 6 tuổi, đang la giảng viên của một trường cao đẳng nghệ thuật. Môt tuân câu ây đên 3 buôi day thêm cho con gai tôi. Ve bê ngoai chân chât, co trach nhiêm nên tôi rất quý và đối xử như một người em trai. Vì coi nhau như người trong nhà, co kho khăn gi cũng không ngại ngần gì giúp đỡ cậu như cho vay tiền, nấu cơm cùng ăn… Tôi cũng trả công cho cậu rất hậu hĩnh khi thấy con tôi học tốt hơn mỗi ngày.
Thời gian cứ trôi đi, thât la khi tình cảm của tôi dành cho cậu mỗi ngày một lớn thêm. Hình như cậu cũng biết tình cảm của tôi, cậu cũng quan tâm tới tôi nhiều hơn. Có hôm cậu đến chơi khi con gái tôi vẫn trên lớp. Nhà chỉ có hai chị em, đang nói chuyện, tôi bất ngờ bắt gặp ánh mắt cậu nhìn tôi triu mên, tim tôi đâp loan xa, măt đỏ bừng như đứa con gái mới lớn. Còn cậu ngượng ngùng nắm tay tôi và nói rằng: “Em rất thương cho hoàn cảnh của chị. Em nghĩ chắc chị cũng rất cô đơn, em có thể chăm sóc cho chị…”.
Video đang HOT
Tôi cảm thấy bối rối và rung động thật sự. Ngày hôm đó, sau một lúc trò chuyện nữa, chúng tôi đã có quan hệ tình dục với nhau. Thực sự là đã quá lâu rồi, tôi mới được thoa man như vây. Mối quan hệ này càng ngày càng sâu đậm kho dưng lai. Lúc nào tôi cũng muốn có cậu ở bên…
Rôi moi thư vượt ra khỏi vòng kiểm soát của tôi. Môt hôm khi don dep nha cưa, tôi chợt thấy một quyển sô rơi xuông đât trong phong con gai. Không thoat đươc to mo, tôi mơ ra đoc thi tôi rung rơi chân tay khi phat hiên ra con gai tôi viêt nhật ký về chuyện nó cảm thấy mẹ và thầy gia sư có vấn đề. Nó đấu tranh giữa việc có nên nói cho bố biết hay không?
Tôi choáng váng, đọc hết cuốn sổ nhật ký mà tôi thẫn thờ. Tôi nào biết con gái mình lại nhạy cảm đến vậy, hoặc cũng có thể do cậu ấy và tôi thể hiện hơi quá đà vì nghĩ con vẫn nhỏ dại.
Chồng tôi vẫn duy trì thói quen 3 tháng về nhà một lần, nhưng không gần gũi tôi. Anh chỉ tiếp xúc với con gái, thỉnh thoảng hỏi thăm tôi vài câu rồi lại đi biền biệt. Sống với người chồng như thế, tôi muốn ly dị cho xong, rồi tự kiếm tìm hạnh phúc mới. Nhưng con gái tôi rất nhạy cảm, tôi sợ con sẽ bị sốc vì chuyện này. Một mặt tôi muốn chờ con lớn thêm một chút, khi hiểu được nỗi buồn của tôi, tôi sẽ nói cho con biết. Nhưng bây giờ, tôi chưa muốn chuyện của tôi và cậu gia sư vỡ lở ra, bởi tôi vẫn mong con mình sẽ sống hạnh phúc, dù rằng tất cả chuyện giữa tôi và chồng làm chỉ là che mắt nó.
Cậu gia sư vẫn đến dạy học, an ủi, hỏi thăm tôi đều đặn. Chúng tôi vẫn hẹn nhau, mỗi khi có con gái ở nhà, tôi tận lực không xuất hiện, không thể hiện cảm xúc gì. Bây giờ tôi rất lo lắng, chỉ còn gần một tuần nữa, chồng tôi sẽ về nhà theo lịch hẹn. Tôi không biết con gái sẽ nói cho bố hay giữ lại trong lòng. Nhưng tôi không có cách nào hỏi con được. Giờ tôi phải làm gì để giải thoát khỏi trạng thái lo lắng, bức bối này đây?
Theo Trí thức trẻ
Trót cưới đồng nghiệp để rồi mang khổ vào thân
Người ta nói: "Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan.../ Cả 3 &'thứ' ấy chớ nên động vào". Ấy thế mà tôi vẫn không tin để rồi trót lấy đồng nghiệp phải mang khổ suốt đời.
Tôi 32 tuổi, làm việc trong lĩnh vực xây dựng, lấy vợ được hơn 3 năm, cô ấy là kế toán cùng công ty với tôi. Trước khi cưới nhiều người đã can ngăn, nói tôi nên suy nghĩ kỹ vì tính cô ấy khá khác so với những người con gái khác. Nhiều người nói, cô ấy khá sắc nước, tính chi li, không dịu dàng, lấy về sau này chỉ có làm chồng chứ không đời nào ngoan ngoãn làm vợ.
Người nào nhẹ nhàng hơn thì vừa nói vừa cười: "Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan.../ Cả 3 &'thứ' ấy chớ nên động vào". Nhưng khi yêu rồi ai mà kiểm soát nổi bản thân. Vậy là tôi quyết bỏ qua những lời đàm tiếu ấy để cưới.
Mấy tháng đầu, vì là vợ chồng son nên cuộc sống vẫn hạnh phúc. Sáng nào hai vợ chồng cũng đi làm cùng nhau, tối chờ đợi nhau về cùng. Cô ấy nói để tiết kiệm tiền xăng nên hai vợ chồng sẽ đi chung một xe. Bố mẹ tôi là người tâm lý, dù tôi là con một nhưng vẫn để hai vợ chồng ra ở riêng cho thoải mái. Sau này sinh con sẽ về ở chung để ông bà tiện chăm sóc. Nhưng cuộc sống khó mà lường trước tất cả. Những mâu thuẫn vợ chồng liên tiếp xảy ra chỉ sau nửa năm kết hôn.
Mâu thuẫn đầu tiên xảy ra chỉ vì việc đi lại. Mặc dù làm cùng công ty nhưng không phải lúc nào công việc của hai vợ chồng cũng trùng nhau để cùng đi sớm, về khuya. Có những lần tôi phải chờ cô ấy gần 1 tiếng vì kế toán cuối tháng bận rộn. Những lúc chờ đợi không biết làm gì, người thì bẩn, chỉ mong được về nhà tắm gội... 1, 2 lần như vậy tôi đâm ra bực bội, thúc giục thì cô ấy quát lại. Vì tính hiền lành nên tôi đành chịu thua, những lúc chờ đợi cô ấy chán lại lôi điện thoại ra chơi game, hút thuốc thì cô ấy cằn nhằn.
Vậy rồi có lần công ty cử tôi sang giám sát công trình cách công ty 12km, vì gấp quá tôi không kịp thông báo nên cô ấy phải bắt xe ôm về nhà. Tối đó, sau khi xong việc công ty, anh em rủ nhau đi nhậu, vừa về đến nhà đã thấy cô oang oang quát tháo. Biết có lỗi nên tôi không nói gì, định vào nịnh vợ, mới tới cửa phòng đã ăn ngay cái gối vào đầu, rồi một loạt các câu hỏi, câu mắng. Nói đến mắng chửi người khác thì chắc cô ấy thuộc vào hàng nhất. Chửi chua ngoa, cay nghiệt vô cùng, chắc chỉ có người đàn ông "câm điếc" như tôi mới nhịn nhục được 3 năm trời.
Xong vụ đó, hai vợ chồng nói với nhau rõ ràng về chuyện đi lại, nhưng cô ấy nhất quyết không chấp nhận đi 2 xe, vì cho rằng lãng phí. Một lần nữa tôi đành nghe theo. Mấy tháng đầu sau khi lĩnh lương, cô ấy còn nhân nhượng để lại trong ví 500.000 để tôi tiêu vặt, về sau cô ấy nói: "Đàn ông chân chính là ra đường trong túi không có một xu, đến công ty cần tiêu gì cứ gặp em...". Không biết nói gì hơn, tôi ngậm câm giao hết tài khoản cho vợ.
Mỗi khi đi làm, vì trong ngành xây dựng, tôi hay ngồi uống trà đá hay hút điếu thuốc với bạn bè, họ lại bảo: "Để đấy tôi trả cho chứ chờ thằng Phúc lên công ty xin tiền vợ thì lâu lắm...", những lúc như vậy tôi chỉ biết "giả điếc". Sau đó, tôi ít tham gia các cuộc tụ tập, liên hoan với bạn bè hơn. Tụi bạn cũng phớt lờ tôi vì sợ bị vợ tôi "chửi".
Sức chịu đựng của con người có hạn, từ một người đàn ông tự do, thích làm gì thì làm, ăn tiêu ra sao thì tiêu, tôi bỗng dại dột "đeo còng" vào tay, lấy vợ để giờ ai cũng nói tôi bám váy vợ, sợ vợ hơn sợ mẹ... Bạn bè xa lánh như xa lánh một "con hủi". Đến cơ quan có "trót" ngắm nhìn cô gái nào là y như rằng cô ấy không cần giữ thể diện, mắng chồng ngay tại đấy.
Chịu đựng 3 năm quá đủ, gần đây lúc nào tôi cũng có suy nghĩ phải ly hôn, không thể mãi sống cảnh tù túng, sống sau bóng vợ. Hơn nữa, chúng tôi vẫn đang trong thời gian kế hoạch, chưa sinh con, nên chuyện ly hôn cũng dễ dàng hơn, không có ràng buộc gì ở đây. Giờ mối lo ngại, quan tâm của tôi là việc sẽ đối mặt với nhau ở công ty như thế nào sau khi ly hôn; và biết ăn nói ra sao với bố mẹ. Bởi ông bà đã quá kỳ vọng vào hai vợ chồng. 3 năm qua tôi vẫn cố gắng tỏ ra hạnh phúc bên vợ vì không muốn bố mẹ lo lắng. Tôi có nên ly hôn không?
Theo BÌNH AN/Doisongphapluat
Chồng kiếm tiền, nuôi con cho vợ đi học cao học và kết quả là .... Vợ tôi vốn là giáo viên, cái nghề cao quý mà ai cũng kính trọng. Chính vì điều đó, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ nghi ngờ vợ khi để vợ đi công việc, để vợ ra ngoài công tác. Nhiều người cảnh báo tôi rằng, để vợ đi học cao sẽ xảy ra nhiều vấn đề mà tôi không thể hiểu...