“Dốc cạn” vì chồng vẫn phải nghe 2 từ “ích kỷ”, lời tuyên bố của cô vợ sau đêm thức trắng khiến anh ta phải run rẩy xin tha thứ
Có lẽ khi xưa Trung chưa ra đời va vấp, còn giờ anh thành thạo hơn bao giờ hết cách tính toán để có lợi cho bản thân mình!
Trong chuyện tình cảm, đôi khi không phải cứ hết lòng cho đi là bạn sẽ nhận lại được điều tương tự. Nhiều khi cho đi không đúng cách, không đúng đối tượng, trái lại còn rước về bi kịch.
Lành (31 tuổi) chia sẻ cô và Trung yêu nhau từ khi còn là sinh viên năm thứ 3. Khi đó, cô giấu giếm bạn trai gia cảnh khá giả của bản thân, thể hiện mình là cô gái xuất thân trong một gia đình bình thường.
“Hồi đó có một cô gái xinh đẹp, con nhà giàu tán tỉnh anh ấy nhưng chồng tôi một mực chung thủy với tôi. Tấm chân tình của anh ấy khiến tôi cảm kích, chắc mẩm đây là một chàng trai nghèo khó nhưng thanh cao và giàu lòng tự trọng”, Lành nói.
Sau khi ra trường, Lành nói rõ với Trung gia cảnh của bản thân, hai người nhanh chóng tiến đến hôn nhân. Bố mẹ Lành mua tặng các con một căn hộ giữa lòng thủ đô, Lành cũng sớm xin được công việc ưng ý.
Công việc của Trung không được thuận lợi như vợ nên thời gian đầu sau đám cưới, Lành không đòi hỏi Trung đóng góp tiền sinh hoạt. Cô tự dùng lương của mình để chi tiêu. Thậm chí nhiều khi bố mẹ Lành lên chơi, ông bà lại dúi cho con gái ít tiền để đôi vợ chồng trẻ đỡ phải tằn tiện quá mức.
Ảnh minh họa
Lương của chồng, Lành để mặc anh tự chi tiêu, thừa đâu gửi về giúp bố mẹ nuôi 2 em ăn học. Gia cảnh nhà Trung thật sự khó khăn, Lành rất hiểu và vô cùng thương chồng lẫn bố mẹ chồng. Anh là người đàn ông không đề cao vật chất, do đó Lành sẽ chẳng bao giờ tính toán tiền bạc với chồng. Chỉ cần Trung luôn yêu thương vợ, hướng về gia đình là đủ.
Video đang HOT
“Rồi chúng tôi sinh con đầu lòng, chi phí đội lên cao, tôi ngỏ lời bảo chồng đưa thêm tiền chi tiêu mỗi tháng. Tất nhiên vẫn tiêu lương của tôi là chính, anh ấy đóng góp thêm một phần nhỏ thôi. Vậy mà chồng khó chịu ra mặt, anh ấy bảo vậy các em của anh ấy ở quê phải làm sao?”, Lành kể.
Sau đó Trung có đưa tiền cho vợ nhưng tháng đưa tháng không, mỗi tháng cũng chỉ 1 – 2 triệu và chỉ kéo dài chưa đầy nửa năm. Sau đó Trung bảo 2 em của anh đã lớn nên chi phí học hành càng nhiều, anh không còn tiền dư đưa cho Lành nữa. Lành nghĩ tới hoàn cảnh của nhà chồng lại chẳng nỡ lòng trách móc anh.
Thời gian này công việc kinh doanh của bố mẹ cô ở quê chịu ảnh hưởng lớn do dịch bệnh, Lành không dám kêu ca nửa lời vì sợ ông bà lo lắng. Cô làm ngày làm đêm, làm cả thứ bảy và chủ nhật để kiếm thêm thu nhập cho lo gia đình. Một đứa trẻ ra đời là bao chi phí phát sinh, cô cũng muốn con được đủ đầy bằng bạn bằng bè. Mỗi khi trở về nhà lúc tối muộn, thấy con đã ngủ say trong lòng bác giúp việc mà Lành chạnh lòng xót xa.
Lành nói: “Đợt vừa rồi chồng tôi kể em anh ấy lên cấp 3 rồi, cần mua máy tính học tập. Tôi nghĩ học sinh thì mua máy tính để bàn, trị giá khoảng 7 – 8 triệu là ổn lắm rồi. Thiết nghĩ với số tiền ấy chồng hoàn toàn có thể xoay sở được. Ai ngờ anh ấy bảo muốn mua cho em macbook gần 30 triệu, rồi bảo tôi mua tặng em trai chồng”.
Cô nói sự thật với Trung rằng cô không có tiền. Một mình cô cáng đáng cả nhà, dư một chút còn muốn dành phòng xa cho con. Trung thất vọng ra mặt khi bị vợ từ chối, giận dỗi tuyên bố chỉ vay tiền cô, khi nào có anh sẽ trả lại đầy đủ cả gốc lẫn lãi. “Vấn đề là em không có nên cũng chẳng thể cho anh vay được. Nếu anh kiên quyết phải mua chiếc máy tính đắt thế, hay anh hỏi vay bạn bè xem sao”, Lành mệt mỏi đáp lời.
“Em hoàn toàn có thể bảo bố mẹ… Thôi đừng nói nữa, suy cho cùng cũng là em ích kỷ không muốn tốt cho gia đình anh, em tính toán cả vài chục triệu!”, Trung thốt lời khiến Lành chết lặng. Trong lòng cô lúc đó mọi thứ bỗng chốc vỡ nát tan tành, trống rỗng chẳng còn gì cả.
Ảnh minh họa
Những cực khổ và sự hy sinh của cô, Trung không quan tâm. Bố mẹ cô lâm vào khó khăn, Trung chẳng cần biết. Cô làm việc đến kiệt sức, gầy rộc cả người nhưng Trung vẫn nghĩ cô là tiểu thư quen được nuông chiều. Cả ngày quay cuồng với công việc và những áp lực tiền bạc, chẳng còn nhiều thời gian dành cho con mà Trung vẫn nghĩ cô nhàn hạ. Càng cho đi thì càng nhận về cay đắng và chua xót. Có lẽ khi xưa Trung chưa ra đời va vấp, còn giờ anh thành thạo hơn bao giờ hết cách tính toán để có lợi cho bản thân mình!
Qua 1 đêm thức trắng, hôm sau Lành rành rọt nói với chồng: “Từ giờ, anh phải góp một nửa tiền sinh hoạt và nuôi con, còn lại anh có thể lo cho ai tùy thích. Nếu thiếu, hãy nỗ lực để kiếm nhiều tiền hơn nữa đi. Còn tôi, tôi chẳng có nghĩa vụ phải chăm lo cho ai, ngoài cha mẹ và con tôi. Những người khác, đối với tôi ra sao thì tôi đối xử lại như vậy. Anh không chấp nhận, vậy ký vào đây. Tôi ngu thế là quá đủ rồi!”.
Lúc ấy Trung mới run rẩy nhận ra điều gì cũng phải có giới hạn. Anh cuống quýt xin lỗi Lành, khẳng định sẽ vay tiền bạn mua máy tính cho em, không cần Lành bận tâm nữa. Thế nhưng Lành lắc đầu, cô không bao giờ tiếp tục cảnh sống như trước đây đâu. Đã đến lúc Trung phải thực hiện đủ trách nhiệm của mình với gia đình, vợ con rồi!
Về ra mắt thấy căn nhà rách nát, ai ngờ lúc về mẹ anh đặt vào tay thứ sốc
Nếu em tỏ ý khinh gia cảnh nhà Phong thì chắc chắn em chẳng thể bước được chân vào làm con dâu bác, chứ đừng nói là nhận được món quà bất ngờ như thế.
Cách đây một tuần em có về nhà bạn trai ra mắt. Bạn trai em tên Phong, chúng em đã yêu nhau được gần một năm nay và có dự định sang năm sẽ làm đám cưới. Em và Phong đều đang làm việc trên thủ đô. Quê nhà Phong khá xa nên em chuẩn bị đồ đạc để ngủ lại nhà anh một đêm.
Từ khi quen nhau, nhiều lần Phong đã nói rằng nhà anh không khá giả gì. Bố anh mất từ lâu, mẹ anh sống một mình ở quê. Bà mưu sinh bằng việc trồng rau, nuôi gà và chăm sóc ao cá nhỏ. Nói thật em cũng chẳng để ý đến gia cảnh nhà bạn trai. Từ trước đến nay em luôn có tư tưởng độc lập, không dựa dẫm vào ai. Miễn bạn trai em là người đàng hoàng, chịu khó làm ăn và có chí tiến thủ là được.
Chúng em đã yêu nhau được gần một năm nay và có dự định sang năm sẽ làm đám cưới. Ảnh minh họa
Đến khi nhìn căn nhà rách nát của nhà Phong, em cũng chỉ đành thở dài. Căn nhà lụp xụp muốn đổ đến nơi, đồ đạc bên trong thì sơ sài chẳng có thứ gì đáng giá. Cứ mở cửa để đấy cũng chẳng có trộm nào thèm ghé thăm ấy chứ. Em là khách về chơi song mẹ Phong chẳng có gì đãi em cả, nhìn mâm cơm có vài con cá rẻ tiền với đĩa rau luộc mà em thấy cám cảnh thay cho bác ấy.
Sau bữa ăn, em gọi Phong ra trách móc. Rằng sao anh không gửi tiền về cho mẹ, đỡ đần bà thêm trong sinh hoạt. Chứ để mẹ ở quê lủi thủi một mình đã khổ rồi, còn ăn uống đạm bạc như thế sao mà đảm bảo sức khỏe. Em không bao giờ cấm đoán những chuyện ấy cả. Phụng dưỡng bố mẹ là điều đứa con nào cũng cần phải làm. Chỉ cần mọi thứ hợp tình hợp lý là được.
Phong giải thích rằng anh có gửi tiền về cho bà nhưng tính bàn tiết kiệm từ xưa nên không dùng đến. Em lập tức nói chuyện với mẹ anh, khuyên bác không nên tiết kiệm quá mức. Em bảo bác rằng dù em và Phong chưa giàu có gì nhưng vẫn đủ sức để lo cho bác. Mẹ anh nghe xong thì cười gật đầu với em.
Những bữa sau, em đều đi chợ nấu cơm, bỏ tiền túi ra mua nhiều món ngon đãi mẹ Phong. Không phải em cố tình làm màu đâu, thật sự em thương bác. Mẹ anh là người hiền lành, đôn hậu, Phong cũng là người đàn ông tốt. Vì yêu Phong và xác định sẽ cưới anh làm chồng nên em cũng sẽ coi mẹ anh như mẹ của mình.
Ngủ lại nhà Phong một đêm, chiều hôm sau em và anh thu dọn hành lý trở lại thành phố đi làm. Sau khi tiếp xúc và biết được tính cách của mẹ Phong, em nói với anh rằng sau này mua được nhà thì đón bà lên ở chung với chúng em cho bà được quây quần bên con cháu. Anh rất cảm kích vì em không chê gia cảnh nhà anh nghèo khó, đối xử với mẹ anh nhiệt tình và chân thành.
Mẹ anh là người hiền lành, đôn hậu, Phong cũng là người đàn ông tốt. Ảnh minh họa
Lúc em và Phong định xách đồ đi thì mẹ anh bỗng gọi em vào phòng riêng rồi đặt vào tay em một thứ. Em nhìn cuốn sổ đỏ trên tay mà sững sờ không thể tin nổi. Mẹ Phong nói rằng đó là căn nhà bác ấy vừa mua không lâu trên Hà Nội. Căn nhà không phải ở khu trung tâm, cũng không quá đắt đỏ nhưng ở thủ đô đất chật người đông mà sở hữu được căn nhà như vậy cũng là rất tuyệt vời rồi.
Mẹ Phong giải thích rằng, bác ấy mua nhà vốn để dành tặng con trai và con dâu. Sau khi gặp em, bác ấy đã nhận định em chính là con dâu của bác. Bởi em sống chân thành và xởi lởi, không để ý đến chuyện giàu nghèo và sẵn sàng đối xử với mẹ chồng như người thân trong nhà. Nên bác ấy tặng trước cho chúng em món quà ấy và để em giữ, chứ không phải là đưa cho con trai bác.
Phong cũng vô cùng ngạc nhiên, không hề biết chuyện mẹ anh mua nhà. Hóa ra bác ấy giấu giếm kỹ tình hình kinh tế như vậy. Đó là số tiền bác ấy và bác trai cùng làm lụng kiếm được từ khi còn trẻ. Hiện tại mẹ Phong chỉ trồng rau, nuôi gà cho khuây khỏa thôi chứ cũng chẳng nghèo đói gì. Còn nhà cửa và vật dụng trong nhà, bác ấy quen sống giản dị, đạm bạc rồi nên không muốn sắm sửa.
Nhìn qua cung cách sinh hoạt và căn nhà đang sống của mẹ Phong thì ai nghĩ rằng bác ấy có khả năng mua được nhà ở thủ đô? Nếu em tỏ ý khinh gia cảnh nhà Phong thì chắc chắn em chẳng thể bước được chân vào làm con dâu bác, chứ đừng nói là nhận được món quà bất ngờ như thế.
Em ra về mà lòng lâng lâng hạnh phúc, vẫn chưa thể tin nổi đó là sự thật. Em không chỉ có một người bạn trai mà còn có một người mẹ chồng tương lai rất tuyệt vời. Em thật sự quá may mắn phải không các chị?
Gia cảnh bạn trai quá giàu, tôi trót hỏi mẹ anh "nhà bác chắc chẳng thiếu thứ gì nhỉ" thì lập tức nhận được đáp án hết hồn Hóa ra từ trước tới nay, hình ảnh của tôi lại xấu xí và thấp kém tới vậy trong mắt mẹ bạn trai! Bạn bè nói tôi may mắn vì yêu được một người đàn ông vừa giàu có mà còn tâm lý, chiều chuộng. Nhưng quả thật "trong chăn mới biết chăn có rận!". Nếu không vì tình yêu sâu đậm 3...