Đoạn video ngắn lớp trưởng chiếu trong buổi họp lớp khiến chúng tôi không tin vào mắt mình, ai cũng ngậm ngùi rút ví
Buổi họp lớp đã giúp chúng tôi gắn kết tình cảm, chia sẻ với nhau hơn.
Đầu tháng 8, tôi tham gia buổi họp lớp cấp 3 sau 25 năm ra trường. Cậu lớp trưởng là người đứng ra kêu gọi mọi người đến dự tiệc để cùng tâm sự và ôn lại chuyện cũ. Ban đầu, tôi cũng đắn đo lắm về chuyện tham gia họp lớp. Bởi tôi đọc quá nhiều câu chuyện liên quan đến chuyện này rồi, đa số các bạn đến tham dự là vì mục đích cá nhân. Người thì muốn khoe khoang sự giàu có, thành đạt; người lại muốn chứng tỏ bản thân đã vượt trội so với người khác; người thì than khóc kể khổ để vay mượn tiền hay tìm kiếm cơ hội thăng tiến… Nhưng suy đi ngẫm lại, tôi vẫn muốn đến bữa tiệc đó một lần để trải nghiệm cảm giác họp lớp.
Khác với suy nghĩ của tôi, buổi họp lớp diễn ra trong một nhà hàng nhỏ, đồ ăn cũng không quá đắt đỏ, tốn kém. Lớp tôi có 35 người thì đến dự 30 người. 5 bạn còn lại, người ở nước ngoài, người đã mất, người đang bệnh… nên không đến được. Cậu lớp trưởng liên tục đi bắt tay, mời mọi người ngồi vào bàn ăn. Chúng tôi không ngồi theo bàn tròn mà ngồi theo bàn dài, được sắp xếp thành hình chữ U để tiện cho việc trò chuyện, trao đổi.
Sau 20 năm, bạn bè tôi đều đã trưởng thành và mỗi người một cuộc sống riêng. Tuy nhiên, chúng tôi đều bỏ qua hết những vai vế xã hội, danh vọng tiền bạc bên ngoài cánh cửa căn phòng. Chỉ còn lại tình cảm và sự trân quý lẫn nhau.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Đến giữa bữa tiệc, cậu bạn lớp trưởng đi chiếu một loạt ảnh lên màn hình lớn ở giữa. Đó là những tấm ảnh 20 năm trước của lớp chúng tôi, thời còn ngô nghê và nhiều hoài bão. Rồi sau đó là những tấm ảnh đầy chua xót và bất lực của Nhi – cô bạn từng học giỏi nhất nhì lớp, trước đây là tổ trưởng của tổ tôi. Cô ấy đang nằm bệnh viện chờ đợi cái chết trong sự tuyệt vọng. Tiền bạc không còn, con gái còn nhỏ, căn nhà ọp ẹp, túng thiếu và lời nói chào các bạn thì thào trong đau đớn bệnh tật.
Cậu lớp trưởng bảo rằng, nếu như cậu ấy không đến tận nơi, chứng kiến tận mắt, có lẽ cậu ấy cũng sẽ không thể tin được. Cô bạn ấy lấy chồng nhưng không hạnh phúc. Chồng buôn bán làm đổ nợ, phải bán nhà trả nợ và chuyển ra ở nhà trọ. Khi Nhi phát bệnh ung thư, tiền bạc không có, công việc cũng không nên đã khó càng khó khăn hơn. Đó là lý do khiến cô bạn không thể đến dự buổi tiệc hôm nay. Nói xong, cậu lớp trưởng rút ví, lấy ra một xấp tiền, bảo là 10 triệu để ủng hộ cho Nhi. Ngay lập tức, những người bạn khác cũng xôn xao, ai cũng rút ví tiền ra. Người kém nhất cũng ủng hộ 5 triệu, còn lại thì nhiều hơn. Có những người bạn là doanh nhân giàu có còn đề nghị được đến tận nơi để hỗ trợ Nhi và giúp con gái Nhi có một nơi ở tốt đẹp hơn.
Tự dưng, tôi thấy buổi họp lớp thật ý nghĩa và đáng quý biết bao. Chúng tôi đã chung tay giúp đỡ bạn bè và còn lập ra một quỹ gọi là quỹ Tình thân, tùy lòng hảo tâm để hỗ trợ cho những bạn bè hay những hoàn cảnh khó khăn hơn. Thế mới nói, họp lớp đâu phải lúc nào cũng xấu mà tùy thuộc vào mục đích tổ chức cũng như thành viên tham gia.
Trong buổi họp lớp, cậu bạn học dốt nhất lớp ngày xưa đứng lên, tay cầm xấp tiền đi biếu từng người, riêng chỉ có lớp trưởng không chịu nhận
Chúng tôi ai cũng hồ hởi nhận và cảm ơn cậu ấy. Chỉ duy nhất lớp trưởng không nhận.
Hội lớp chúng tôi được thành lập từ 10 năm trước, đông người tham gia nhưng mọi người chỉ tụ họp theo vùng miền hay những nhóm nhỏ. Do công việc bận rộn nên chưa thể có buổi họp đông đủ được.
Sau nhiều ngày tháng thảo luận và chuẩn bị họp bàn trên zalo, cuối cùng chúng tôi cũng chọn được ngày họp lớp và đã diễn ra vào hôm chủ nhật vừa rồi.
Hiện tại chúng tôi đều đã U60, mọi người lên chức ông bà và được nghỉ hưu nên có nhiều thời gian cho nhau hơn.
70 thanh niên trẻ trung xinh đẹp ngày nào, giờ gặp lại nhau đã trở thành ông già bà lão da nhăn nheo, đầu tóc bạc phơ. Có người còn nhận ra nhau, có người lục mãi trong trí não cũng không thể nhớ nổi cậu ấy là ai nữa.
Bạn bè lâu ngày không gặp nhau, ngồi ôn kỷ niệm như được trở lại tuổi học trò. Qua lời mọi người, tôi biết được lớp mình có rất nhiều người thành đạt như giám đốc, chủ thầu, doanh nhân, giáo viên,...
Những người học giỏi nhất lớp ngày trước bây giờ đều có sự nghiệp vững chắc, sống trong biệt thự, đi xe sang, con cái làm ăn phát đạt. Nhìn các bạn giàu có cả về tiền bạc và học thức mà tôi ngưỡng mộ.
Bữa tiệc kết thúc, lớp trưởng đứng lên tuyên bố tổng số tiền tổ chức buổi gặp mặt, từ tiền ăn, tiền thuê loa đài, phông bạt, trang trí... hết 200 triệu. Mọi người đồng ý chia đều cho tất cả các thành viên và chuyển tiền vào tài khoản của lớp trưởng mỗi người 3 triệu, tiền dư thì để lập quỹ.
Bất ngờ có một bạn học đứng lên bục phát biểu nhận bao trọn buổi tiệc họp lớp khiến cả hội trường kinh ngạc. Đó là Thái, ngày trước, cậu ấy học dốt và nghịch không ai bằng. Thái luôn bày ra những trò đùa để trêu trọc bạn bè, thầy cô. Kết quả là luôn bị đuổi ra khỏi lớp và cuối tuần bị phạt lau dọn nhà vệ sinh.
Ảnh minh họa
Không hiểu bây giờ cậu ấy làm nghề gì mà lắm tiền thế. Thấy tôi thắc mắc, cậu bạn bên cạnh ghé tai tôi nói là vợ chồng Thái mở công ty bất động sản, mua đất xây nhà rồi bán nên nhiều tiền lắm. Các con thì đều thành đạt, lại có hiếu nên vợ chồng Thái sống sung sướng lắm, bỏ 200 triệu ra đãi bạn bè chẳng có gì là khó khăn. Hành động đẹp của Thái khiến chúng tôi rất khâm phục và cảm ơn cậu ấy bằng tràng vỗ tay.
Trước lúc chia tay, chúng tôi bất ngờ hơn khi Thái còn cầm theo một xấp tiền 500 ngàn, đi từng chỗ ngồi phát cho mỗi người 2 tờ, người nào nhìn nghèo khổ thì 3-4 tờ. Thái bảo, định tặng mỗi người một món quà nhưng cồng kềnh và cũng không biết mọi người thích gì nên quy ra tiền cho gọn.
Chúng tôi ai cũng hồ hởi nhận và cảm ơn cậu ấy. Chỉ duy nhất lớp trưởng không nhận. Đến khi ra về, tôi hỏi lớp trưởng sao không cầm tiền? Cậu ấy buồn rầu nói ngày xưa mình học giỏi nhất lớp thế nhưng bây giờ kém cỏi, con cái cũng chỉ làm nhân viên bình thường, nếu hôm nay phải chi ra 3 triệu trả tiền liên hoan thì nửa tháng tới phải tiết kiệm lắm mới đủ ăn. Lớp trưởng cảm thấy xấu hổ khi nhận tiền từ bạn học, đặc biệt là người bạn ngày xưa học dốt nhất lớp, lúc nào cũng khiến lớp trưởng phải nhắc nhở.
Khi về tới nhà, ngẫm nghĩ tới lời lớp trưởng mà tôi thấy cuộc sống thật vô thường, chúng ta không thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Không nên coi thường ai ngay cả khi họ không có gì trong tay, bởi ai biết được mai đây, người đó có khi lại thành đạt hơn tất thảy.
29 tuổi không dám lấy chồng vì phải nai lưng làm việc nuôi em trai ăn học, đến ngày tốt nghiệp, mẹ bắt tôi phải lo mua nhà cho em lấy vợ Tôi nghĩ rằng sau khi em trai tốt nghiệp đại học, tôi sẽ sống cho bản thân mình. Thế nhưng, bố mẹ muốn tôi tiếp tục nuôi cả nhà. Tôi tên là Tiểu Mai, năm nay 29 tuổi. Tôi có một đứa em trai nhỏ hơn tôi sáu tuổi. Trước khi em trai tôi chào đời, bố mẹ yêu thương tôi như trứng...