Địa ngục gia đình khiến thiếu nữ mất niềm tin vào đàn ông
Phải chứng kiến cuộc hôn nhân bất hạnh của bố mẹ, em đã mất niềm tin vào hạnh phúc gia đình. Giờ đây dù hai vợ chồng vẫn sống với nhau rất tình cảm, nhưng em vẫn sợ có ngày anh sẽ phụ em, chúng em sẽ phải li dị thì con em sẽ sống ra sao. Tình cảm của em bây giờ rất chông chênh, hoang mang…
Em lập gia đình đã được hơn 1 năm và vợ chồng em đã sinh một bé gái rất kháu khỉnh được 3 tháng. Cuộc sống gia đình em hiện tại rất viên mãn, em lấy chồng nhưng không phải làm dâu, chúng em thuê nhà ra ở riêng. Chồng em từ ngày vợ mang bầu và sinh con thì luôn chăm sóc vợ rất nhiệt tình. Hết giờ làm là về nhà cơm nước, giúp vợ chăm sóc con. Em cảm thấy mình rất may mắn vì gặp được người chồng tốt nhưng trong lòng em luôn cảm thấy bất an. Em không có niềm tin vào hạnh phúc, lúc nào cũng có cảm giác tai hoạ sắp ập xuống gia đình mình, không tin rằng em và anh ấy có thể chung sống lâu dài.
Mặc dù hiện tại chồng em vẫn rất thương yêu và đối xử tốt với em, anh ấy đi làm cho công ty nước ngoài nên rất bận. Dù vậy anh vẫn đỡ đần em làm công việc nhà. Mỗi ngày chồng đi làm về thường giúp em nấu cơm, giặt giũ, quét dọn. Mọi chi tiêu trong nhà anh đều cáng đáng hết vì em đang nghỉ sinh con nên không có lương. Từ hồi lấy nhau, vợ chồng em cũng chưa từng to tiếng với nhau.
Nhưng trong em luôn có cảm giác lo lắng, bất an. Chồng em vốn là người hào hoa nên rất được lòng phụ nữ. Trước khi cưới em, anh cũng đã có vài ba mối tình. Anh lại có cách giao thiệp với phụ nữ thân thiết thái quá. Với ai anh cũng ân cần, nhiệt tình giúp đỡ hết mình.
Từ hồi cưới nhau em chưa phát hiện anh có nhắn tin tình cảm với cô gái nào nhưng thỉnh thoảng buổi tối anh hay nhận được điện thoại của ai đó và thường ra ngõ để nói chuyện chứ không nói chuyện trước mặt em. Em có hỏi anh là ai gọi đến nhưng anh chỉ bảo là bạn. Dạo gần đây anh cũng thường về nhà muộn và nói là do bận công việc. Em vốn đã không tin vào đàn ông nên lại càng nghi ngờ hay anh có mối quan hệ bất chính bên ngoài.
Lúc nào em cũng có cảm giác sắp nghe tin anh phản bội mình. Ảnh minh họa: Internet
Em vừa sinh con xong, thân hình xồ xề vừa béo vừa xấu, liệu có phải vì thế mà anh chán nên đi tìm thú vui bên ngoài? Tâm trạng bất an lúc nào em cũng có cảm giác sắp nghe tin anh phản bội mình. Em luôn nghĩ đàn ông ai cũng ham của lạ, chán cơm thèm phở. Chồng em lại ga lăng nhiệt tình như thế thì cô gái nào chả thích, khi cơ hội đến liệu chồng em có đi ngoại tình lăng nhăng như biết bao người đàn ông khác?
Từ nhỏ em đã chứng kiến cuộc hôn nhân bất hạnh của bố mẹ nên không còn niềm tin vào tương lai hạnh phúc gia đình. Bố mẹ em không yêu thương nhau một chút nào, suốt ngày đánh, chửi nhau. Mấy chục năm sống trong địa ngục mà bố mẹ em vẫn không li dị. Mẹ em bảo mẹ cố chịu đựng vì không muốn con cái lớn lên không có cha, bị người đời chê cười. Dù đã lấy chồng rồi mà mỗi lần về nhà chơi, em lại không cầm nổi nước mắt. Nghe mẹ kể bố uống rượu say đuổi đánh mẹ chạy khắp làng, em thương mẹ, nhiều lần khuyên mẹ li hôn vì mẹ chịu đựng quá đủ rồi, con cái cũng đã trưởng thành hết, mẹ cần gì phải nhẫn nhục thêm nữa, nhưng mẹ vẫn chần chừ không dám quyết.
Video đang HOT
Suốt tuổi thơ chứng kiến cảnh sống trong địa ngục của bố mẹ, gia đình không có phút giây nào yên ấm, rồi còn bị bố đánh đuổi đi khiến em chưa bao giờ cảm nhận được tình phụ tử hay tình cảm gia đình. Em luôn có những suy nghĩ tiêu cực, mất niềm tin và bi quan.
Ngay như chị gái em lấy chồng cũng vớ phải người đàn ông rất tệ bạc. Anh rể em đã lười biếng lại còn ham chơi lô đề, cờ bạc. Anh ta còn cặp kè với gái bị lừa mất cả điện thoại, tiền bạc. Khi hết tiền đi chơi anh ta lại về nã tiền chị gái em, chị em không đưa tiền liền bị đánh đập, chửi bới… Mỗi lần như thế chị em lại gọi điện cho em, hai chị em lại khóc với nhau trong điện thoại.
Chính vì thế bây giờ dù đang sống yên ổn với chồng em cũng không hề lạc quan về tương lai hạnh phúc của hai đứa. Em luôn lo sợ có ngày chồng sẽ phản bội mình, hai đứa sẽ li hôn. Em luôn đau khổ, dằn vặt với ý nghĩ như thế. Đôi lúc em muốn mặc kệ, buông xuôi cho sự việc muốn ra sao thì ra nhưng em tuyệt vọng lắm. Em vẫn không thể nào thoát khỏi tâm trạng lo lắng và luôn trong tư thế sẵn sàng đối phó với việc chồng ngoại tình. Điều này khiến em rất mệt mỏi và stress kéo dài. Em như con chim sợ cành cây cong bởi phải chứng kiến quá nhiều nỗi đau khổ do đàn ông mang lại cho đàn bà.
Hiện tại vợ chồng em đang tính chuyện mua nhà vì không thể ở mãi trong căn nhà thuê lụp xụp được. Sau này con cái lớn lên cũng cần có không gian riêng. Từ hồi cưới nhau vợ chồng em tiết kiệm được hơn 300 triệu. Chồng em đang tính sẽ vay mượn thêm họ hàng, gia đình hai bên để mua một căn hộ chung cư nhỏ hoặc một miếng đất ven ngoại thành tầm 700-800 triệu. Mẹ em có một mảnh đất ở quê nếu bán đi có thể được tầm 400 triệu. Mẹ em vẫn nói mảnh đất đấy mẹ để dành cho em sau này bán đi mua nhà Hà Nội.
Chồng em đang bảo giờ là thời điểm mua nhà vì giá nhà đất ở Hà Nội đang giảm, nên bảo em về hỏi mẹ bán đất ở quê. Nhưng em vẫn còn đang lăn tăn lắm. Em sợ hai vợ chồng không biết sẽ sống chung được với nhau bao lâu nữa, nếu mua đất chung sau này li dị lại khó phân chia. Bản thân em một mặt cũng muốn cố mua căn hộ hay miếng đất sau này dựng cái nhà để cho vợ chồng con cái đỡ khổ, đỡ phải chuyển chỗ trọ nay đây mai đó rất vất vả mỗi khi chủ nhà tăng giá hay có vấn đề gì. Nhưng mặt khác lại không có niềm tin vào chồng, vào tương lai nên cũng chưa dám quyết.
Nhiều việc phải suy nghĩ khiến em mệt mỏi vô cùng. Xin mọi người hãy cho em lời khuyên để thoát khỏi tình trạng như bây giờ. Nếu không em sợ mình sẽ bị trầm cảm mất.
Theo VNE
Bạo lực kiểu tri thức của chồng
Mỗi ngày về nhà, chồng đều không nói gì nhưng vợ thì phải chạy ra xách đồ cho chồng, rồi treo áo cho anh.
Anh bước vào nhà vẻ mặt điềm tĩnh, không ồn ào, chỉ hỏi "cơm nước xong chưa em, nay có món gì ngon không? Sao nhà cửa bề bộn thế này?".
Vợ đon đả trả lời &'cơm em nấu sắp xong rồi, anh đợi một tí, hay anh đi tắm trước rồi ăn cơm'. Thế mà chồng cau mặt &'chưa cơm nước gì đói lấy đâu sức mà tắm với táp, dọn cơm ra ăn xong đã, ăn xong nghỉ ngơi thì tắm'. Chồng không nói được một câu nhẹ nhàng, tình cảm với vợ. Chồng lúc nào cũng cau có, khó chịu bằng khuôn mặt như vậy trong bữa cơm.
Vừa ăn, chồng vừa chê &'món này hơi mặn, mà cứ ngang ngang làm sao đấy!', không thì lại khó chịu kiểu &'lần sau em đổi món đi nhé, suốt ngày cho chồng ăn món này không chán sao?'. Kể ra, vợ vất vả đi làm rồi về lại hùng hục đi chợ, nấu nướng nhanh cho kịp giờ chồng về, vậy mà chồng không có được một lời khen. Giá như chồng tâm lý, có thể nói được câu khen ngợi thì vợ cảm thấy vui biết bao. Hoặc không ngon, chồng cũng dùng những câu tế nhị đại loại như &'lần sau em cho thêm chút muối nhé, anh ăn hơi nhạt, em thấy sao?' thì có phải mọi chuyện dễ dàng hơn không.
Vừa ăn, chồng vừa chê &'món này hơi mặn, mà cứ ngang ngang làm sao đấy!', không thì lại khó chịu kiểu &'lần sau em đổi món đi nhé, suốt ngày cho chồng ăn món này không chán sao?'.(ảnh minh họa)
Ngày nào, ngồi vào mâm cơm là anh cũng hết chê thức ăn chán, nhăn nhó khi gắp thức anh lại nói chuyện hàng xóm. Anh bảo, cái ông ở bên hàng xóm suốt ngày cãi nhau với vợ, hơi tí là to tiếng khiến người khác khó nghe. Anh còn chê bai họ không biết cách dạy vợ, để vợ chửi chồng xơi xơi. Hết bảo người ta vũ phu, lại chê vợ người ta không biết nghe chồng. Nói chung, đó là chuyện của hàng xóm, em cũng không để ý.
Anh luôn nói với vợ, &'làm đàn ông thì không được mắng chửi vợ con, không được đánh vợ. Làm đàn ông thì phải quan tâm, yêu thương, tâm lý với vợ con, đưa vợ con đi chơi, chứ không thể lúc nào cũng thượng cẳng tay, hạ cẳng chân được'.
Nghe anh nói có vẻ bùi tai lắm, người ngoài nghe sẽ nghĩ anh là người chồng mẫu mực...
Thừa nhận, anh chẳng bao giờ đánh vợ, cũng không quát tháo để hàng xóm nghe thấy nên người ta luôn nghĩ, vợ chồng mình có cuộc sống thật hạnh phúc. Nhưng, có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Em chẳng bị anh đánh, chẳng bị anh chửi nhưng ngày nào cũng nghe anh đay nghiến những câu khó nghe.
Thừa nhận, anh chẳng bao giờ đánh vợ, cũng không quát tháo để hàng xóm nghe thấy nên người ta luôn nghĩ, vợ chồng mình có cuộc sống thật hạnh phúc. (ảnh minh họa)
Giọng anh rất nhẹ nhàng nhưng đầy đay nghiến. Anh bảo &'làm vợ là phải biết nghe lời chồng, chồng bảo sao nghe vậy. Dù là xã hội đã hiện đại, bình đẳng nam nữ nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa. Đàn bà là phải làm việc nhà, chăm chồng, chăm con. Còn đàn ông dù gì cũng vẫn là trụ cột trong gia đình, vẫn lo trăm công nghìn việc. Nên người làm vợ phải tôn trọng chồng, đừng có kiểu chồng nói một câu, vợ cãi một câu'.
Anh nói mà không buồn nhìn vào mặt vợ, tỏ vẻ rất căng thẳng. Anh còn bảo &'làm đàn bà thì phải biết gia đình là quan trọng nhất, đừng có ăn mặc hở hang, sexy rồi làm mất mặt chồng. Ra ngoài thì kín cổng cao tường'. Mỗi lần tôi có mặc bộ váy đẹp là y như rằng chồng lại ca lại &'điệp khúc' ấy. Chồng nói mãi không thôi. Anh còn dùng những câu khó nghe đại loại như &'đàn bà có chồng mà còn mặc đẹp cho trai ngắm. Người ta không cười người vợ mà cười vào mặt người chồng không biết bảo ban vợ'.
Thế nên, mỗi lần đi làm, tôi chỉ được mặc những bộ đồ bình thường, không được hở hang, về nhà mà tóc tai bù xù là chồng liếc ngang liếc dọc. Thậm chí anh còn đứng gần xem có mùi lạ ở cơ thể tôi hay không. Nhìn khuôn mặt chồng mà phát ngán.
Ngày nào anh cũng đạo lý làm vợ, rồi chuyện người vợ phải &'ngậm bồ hòn làm ngọt' dù chồng có nói gì đi chăng nữa. Hễ có chuyện gì trong gia đình thì anh nhất định phải là người quyết định. Nói ra thì anh bảo &'đàn bà biết gì mà tham gia'. Về nhà anh, tôi phải một phép, không dám nói gì, vì với anh, phận làm dâu thì không được can thiệp chuyện nhà chồng, cứ về phục vụ cơm nước, rửa chén bát mà thôi...
Suốt ngày ở bên cạnh một người chồng chỉ biết mắng vợ, chỉ biết dạy đời vợ mà không có một câu nào nói vui vẻ. (ảnh minh họa)
Mang tiếng chồng là tri thức, mang tiếng chồng là người đàn ông có học, có công việc, vậy mà lại đối đãi với vợ giống như một người không hiểu biết. Lúc nào cũng chê bai, dạy đời, phải thế này, phải thế kia. Một lần đưa đi du lịch cũng không, một lần đưa vợ đi ăn đi xem phim cũng không. Anh còn bảo, khi yêu thì thế, lấy rồi khác hoàn toàn, phải sống với thực tại. Thế xem phim, đi ăn là không thực tại sao?
Suốt ngày ở bên cạnh một người chồng chỉ biết mắng vợ, chỉ biết dạy đời vợ mà không có một câu nào nói vui vẻ. Cuộc sống vợ chồng như thế, được ngày nào hạnh phúc? Cảm thấy mệt mỏi, chán nản, cảm thấy chán cảnh sống cùng người chồng gia trưởng.
Anh chẳng đánh vợ, chẳng to tiếng chửi bới nhưng những lời anh nói còn đau đớn hơn cả những câu chửi rủa ngoài kia. Hóa ra, anh là người đàn ông như vậy. Cảm thấy chán nản, mệt mỏi, cảm thấy buồn vì tất cả những gì anh đã gây ra cho vợ. Có lẽ, đây là kiểu bạo hành của một người có tri thức như chồng tôi.
Theo Khampha
Cố sống với chồng vì con và vì danh dự Sau bao nhiêu cãi vã, thậm chí bị đổ máu vì chồng nhưng tôi vẫn bỏ qua cho người đàn ông vô tâm, hời hợt, ham mê bài bạc. Ba năm hôn nhân không biết bao nhiêu nước mắt đã rơi, tôi lặng lẽ khóc khi chồng tôi say giấc ngủ. Tôi khóc cho sự bất lực và tuyệt vọng mà người chồng...