Đi thăm bạn thân vừa sinh em bé, tôi ‘chết lặng’ khi thấy bóng lưng nép sau bức tường ban công
Năm ngoái, bạn tôi ly hôn chồng. Người đàn ông ấy quá vũ phu, sau khi ly hôn lại đòi quyền nuôi con. Bạn tôi chẳng có điều kiện, đành cắn răng đồng ý.
Tôi không biết nên làm gì trong trường hợp này. Bởi mọi chuyện đều đã rồi, điều quan trọng là giải quyết thế nào cho hợp tình hợp lý.
Vợ chồng tôi kết hôn 3 năm, có với nhau 2 mặt con rồi. Vợ chồng sống chung rất hòa thuận, không hề có mâu thuẫn và xích mích gì. Thành ra trong tư tưởng, tôi luôn nghĩ sẽ chẳng bao giờ có chuyện tan vỡ.
Tôi có cô bạn thân, cả hai chơi với nhau từ bé. Hồi tôi chưa có tiền, cô ấy luôn giúp đỡ. Vì thế, tôi luôn dặn lòng phải sống hết lòng với bạn. Năm ngoái, bạn tôi ly hôn chồng. Người đàn ông ấy quá vũ phu, sau khi ly hôn lại đòi quyền nuôi con. Bạn tôi chẳng có điều kiện, đành cắn răng đồng ý.
Thế rồi có lần, tôi đến nhà và thấy cô ấy uống thuốc ngủ tự tử. Sau lần ấy, sợ bạn mình có chuyện, tôi mới rủ cô ấy đến nhà sống cho có người có tiếng. Suốt thời gian bạn tôi đến, chồng luôn tỏ ra bình thường. Thậm chí anh còn thờ ơ với cô ấy.
Video đang HOT
Tại sao người phản bội tôi lại cũng là người nói chia tay chứ? – Ảnh minh họa: Internet
Cách đây 10 tháng, bạn tôi nói ra ở riêng cho thoải mái. Tầm vài tháng sau thì cô ấy thông báo có bầu. Tôi hỏi cha đứa trẻ, cô ấy chỉ bảo là một đồng nghiệp ở công ty. Kể từ khi bạn có thai, tôi luôn lui tới chăm sóc. Thậm chí ngày cô ấy đẻ, cũng là tôi trực cả ngày cả đêm ở bệnh viện.
Hôm qua tôi đến nhà bạn thân thăm mẹ con cô ấy. Vừa bước đến cửa đã giật mình với đôi dép quen thuộc. Nhưng đó vẫn chưa là gì. Khi cả hai nói chuyện, tôi thấy bạn mình tỏ ra không tự nhiên. Bỗng nhiên có một bóng đen ngoài ban công. Vội vàng chạy đi kiểm tra, tôi không ngờ đó là chồng mình.
Dù chồng tôi đã hết lời giải thích nhưng tôi biết, nếu không có gì thì chẳng bao giờ anh lại giấu mặt. Tối qua về nhà, sau một hồi tra khảo, cuối cùng chồng tôi cũng chịu thừa nhận. Anh nói: “Anh định vài tháng nữa mới nói với em. Nhưng em đã biết rồi thì chẳng giấu làm gì nữa. Anh muốn cưới cô ấy”.
Nghe chồng nói mà tôi chao đảo. Tại sao người phản bội tôi lại cũng là người nói chia tay chứ? Tôi đã thức trắng đêm mà chưa biết giải quyết thế nào. Tôi nên cố gắng để níu kéo hay chấm dứt cuộc hôn nhân này đây?
Chồng tôi yêu cầu ly hôn qua tin nhắn, vẫn muốn giữ "quan hệ" vợ chồng
Người chồng 10 năm chung sống của tôi mới đây nhắn tin cho vợ bảo "chúng mình ly hôn đi", nhưng đề nghị chối tai hơn nữa của anh ấy sau đó là rủ tôi thử sinh thêm em bé.
Ảnh minh họa: Getty Images
Chúng tôi là cặp vợ chồng thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ, học cấp 3 thì yêu nhau, học xong đại học thì kết hôn và đến giờ đã bên nhau được 10 năm trong cuộc hôn nhân có một đứa con xinh xắn.
Nói còn yêu đương thiết tha cuồng nhiệt thì không phải. Tôi đã quá quen với anh ấy rồi, đôi khi cảm giác chồng giống như một người bạn, một người đồng hành, một người chung nhà, một người cùng chơi trò chơi người lớn.
Nếu không có anh ấy thì cuộc sống như mất đi một thói quen, nếu có anh ấy - đôi khi cảm thấy cũng hơi thừa. Bởi từ cuối năm ngoái tới giờ, anh ấy bắt đầu đi làm xa. Anh ấy chậm nghe điện thoại của vợ con, có lúc tôi gọi mãi không được. Thôi thì cũng chẳng sao, chắc là anh ấy bận, tôi gọi cũng chẳng có việc gì, không muốn mang tiếng vợ chồng xa nhau mà không được một cuộc gọi hỏi thăm nên tôi bấm số anh ấy mà thôi, chứ mình tôi vẫn dư sức đi làm nuôi con và thu xếp cho hai mẹ con cuộc sống đủ đầy.
Hơn nửa năm trôi qua trong tình trạng vợ chồng như vậy, tới gần đây, khi anh ấy sắp về nhà thì nhắn cho tôi một cái tin: "Chúng mình ly hôn đi". Tôi hỏi tại sao, anh ấy trả lời vì không thể tiếp tục sống thế này. Anh ấy vẫn yêu tôi nhưng chúng tôi không sống như hai người yêu nhau.
10 năm hôn nhân, giờ muốn kết thúc anh ấy chỉ có thể nhắn cho tôi một tin nhắn!
Tuần trước anh ấy lại nhắn tin, rủ tôi thử sản xuất thêm một đứa con trong chuyến anh ấy về nhà lần này. Tôi tức giận, cảm giác đang bị xem là con ngốc nên tôi tống hết đồ đạc quần áo của chồng vào va li, vứt ra ngoài cửa rồi chụp ảnh gửi cho anh ấy.
Anh ấy trở về, nhưng không về nhà mà tới chỗ một người bạn. Anh ấy có thông báo ban đầu cho tôi như vậy, nhưng sau đó chúng tôi không hề nói chuyện với nhau.
Rồi anh ấy lại xuất hiện, nhắn tin bảo chúng tôi cần gặp nhau nói chuyện. Tôi đồng ý. Hai đứa cùng đi dạo trước khuôn viên nhà. Tôi đã nghĩ rằng chồng sẽ phải xin lỗi và giải thích với tôi về hành động của anh, nhưng anh lại chỉ nói nhớ tôi, nhớ những lúc hai người gần gũi. Anh ấy hỏi chúng tôi có thể làm bạn tình thôi được không, với cuộc sống của anh ấy bây giờ, anh ấy không còn nghĩ mình thích hợp làm chồng, làm cha nữa. Anh ấy sẽ vẫn có trách nhiệm với con nhưng không muốn ràng buộc bởi tờ giấy kết hôn.
Tôi không biết nửa năm xa nhà cuộc sống của chồng tôi đã sôi động tới mức nào mà anh muốn tách khỏi gia đình đã 10 năm gắn bó. Nhưng tôi giận người đàn ông này ghê gớm, anh ta quá ích kỷ và coi nhẹ tình cảm vợ chồng, coi nhẹ suy nghĩ của tôi, coi thường tôi.
Nghĩ đến mối tình bao nhiêu năm, nghĩ đến 10 năm vợ chồng giờ có thể kết thúc theo cách đó khiến tôi rất buồn. Chẳng lẽ tôi đã sai khi để cho chồng mình có đủ khoảng trời riêng trong cuộc hôn nhân êm đềm như thế?
Vừa nghe tin thông gia nhập viện, mẹ chồng vội vã nhét vào tay tôi một túi vải đầy vàng và thì thầm "không cần trả lại" Mở túi vải ra xem, tôi chết lặng khi thấy nhẫn, lắc vàng, dây chuyền vàng trong ấy. Nước mắt tôi rơi lã chã. Mẹ chồng tôi là người cam chịu và luôn nhẫn nhịn vì các con. Về làm dâu 4 năm, tôi càng thương bà hơn. Bố chồng tôi gia trưởng, thích làm chủ gia đình nhưng lại lười biếng, mọi...