Đi công tác để con gái riêng ở nhà với chồng, tôi rụng rời nhìn vết máu trên ga giường
Tôi lấy chồng hiện tại là cuộc hôn nhân thứ hai. Chúng tôi vừa mới kết hôn được hơn một tháng thôi.
Tôi và chồng cũ có 2 đứa con chung, vì điều kiện của anh ta cũng ổn định nên tòa xử cho chúng tôi mỗi người nuôi một đứa con. Tôi nuôi con gái lớn 8 tuổi còn chồng cũ nuôi con trai nhỏ 5 tuổi.
Người chồng hiện tại này tôi quen qua mai mối. Thấy mình đã một lần đò chẳng còn nhiều lợi thế để kén cá chọn canh, lại thấy anh là người tốt, có công ăn việc làm ổn định nên tôi liền gật đầu lấy anh làm chồng.
Trong thời gian quen nhau tôi cũng tích cực cho anh làm quen với con gái. Mối quan hệ giữa hai người khá tốt, anh tỏ ra là người đàn ông bao dung, rộng lượng và quan tâm đến con riêng của vợ. Hơn một tháng qua chung sống dưới một mái nhà, mọi thứ rất êm ấm khiến tôi hạnh phúc lắm.
Hơn một tháng qua chung sống dưới một mái nhà, mọi thứ rất êm ấm khiến tôi hạnh phúc lắm. Ảnh minh họa
Cách đây gần 1 tháng công ty cử tôi đi công tác 1 tuần. Tôi định gửi con gái sang bà ngoại nhưng con bé còn phải đi học, thật sự không tiện đường. Chồng tôi bảo cứ để anh trông con bé, có một tuần chứ nhiều nhặn gì đâu. Hơn nữa con bé cũng quý mến anh, hai bố con ở nhà với nhau chắc chắn sẽ ổn thỏa. Tôi nghe vậy liền đồng ý.
Trong thời gian tôi đi công tác vẫn thường xuyên gọi video về nhà gặp chồng và con gái. Hỏi han con thấy con vui vẻ và được chồng chăm lo chu đáo nên tôi cũng yên tâm, lại thấy thầm cảm ơn chồng.
Hết một tuần trở về nhà, lúc tôi về thì trong nhà không có ai. Chồng tôi đưa con gái sang bên bà ngoại từ hôm qua vì hôm sau là thứ 7, còn anh ấy có việc ra ngoài gặp bạn bè. Nghỉ ngơi một lát, tôi đứng dậy dọn dẹp nhà cửa, một tuần đi vắng nhà cửa thật sự rất bừa bộn.
Nhưng khi tôi vào phòng con gái, lật chăn lên định mang đi giặt thì rụng rời khi thấy một vết máu đã khô trên ga trải giường. Con gái tôi mới 8 tuổi, chắc chắn không phải con bé đã có dấu hiệu dậy thì. Vậy thì tại sao lại có một vết máu đáng sợ như vậy trên ga trải giường của con?
Tôi hốt hoảng vội lao nhanh sang nhà mẹ đẻ. Theo sự quan sát của tôi thì con bé vẫn hoàn toàn bình thường cả về tâm lý và sức khỏe. Cuối cùng không nhịn được nữa tôi mới hỏi con rằng bố dượng ở nhà có hành động gì kỳ lạ với bé hay không, ví dụ như động chạm lên một vài bộ phận trên cơ thể. Con bé hồn nhiên trả lời không có. Lúc ấy tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đưa con gái về nhà, tôi chỉ vết máu trên ga giường rồi hỏi con bé có biết nó xuất hiện từ khi nào không. Con bé nói hôm thứ sáu nó ở nhà vẫn chưa có. Vậy nghĩa là đêm qua nó mới xuất hiện. Tối qua chỉ có mình chồng tôi ở nhà.
Video đang HOT
Thú nhận xong, chồng rối rít xin lỗi. Ảnh minh họa
Sau đó qua sự chất vấn của tôi, chồng buộc phải khai anh ta đã gặp lại người yêu cũ trong cuộc tụ hội với bạn bè vào tối thứ 6. Cả hai đều có hơi men, không làm chủ được bản thân nên anh ta dẫn cô nàng đó về đây. Vết máu kia chính là do cô ta để lại. Chồng tôi cũng không biết hoặc chính bản thân cô nàng kia cũng không hề hay biết.
Thú nhận xong, chồng rối rít xin lỗi, khẳng định với tôi đó chỉ là vì có hơi men nên không làm chủ được bản thân. Chứ anh ta đã không còn nhung nhớ gì người cũ cả.
Tôi đau đớn quá, kể cả là tình một đêm thì cũng là phản bội. Cuộc hôn nhân thứ hai những tưởng sẽ tốt đẹp, suôn sẻ thì vừa mới được hơn tháng đã xảy ra chuyện khủng khiếp thế này.
Bây giờ tôi ở tiếp thì đau khổ mà ly hôn thì cũng cay đắng. Vừa cưới xong đã ly hôn, lại trở thành gái 2 đời chồng, có hay ho gì cho cam chứ. Tôi phải làm gì đây hả mọi người ơi?
Chỉ vì một câu nói của chồng mà tôi toát mồ hôi hột nhớ về tuổi thơ kinh hoàng ấy
Rời khỏi tòa, nhìn anh bước đi ngược hướng mà tôi đau thấu tim gan, lồng ngực như bị bóp nghẹt tới không thở nổi. Quyết định chia tay là do tôi lựa chọn, là tôi ép anh ấy ký đơn mà chẳng hiểu sao giờ phút ấy lòng tôi vẫn đau hơn dao cứa.
Gần 30 tuổi, anh là người duy nhất chịu được tính tôi, người duy nhất bị tôi đòi chia tay không biết bao lần mà vẫn kiên trì đứng lại chờ ngày đeo nhẫn cưới vào tay tôi bằng được. Hơn 2 năm làm vợ chồng, anh đối đãi với tôi tử tế nhưng tôi vẫn phải nhắm mắt đẩy anh ra khỏi cuộc đời mình. Tất cả cũng chỉ vì cái gốc rễ gia đình của tôi quá kinh khủng.
Gia đình tôi cũng từng hạnh phúc, bố mẹ hòa thuận thương yêu nhau. Nhưng kể từ khi bố bị tai nạn giao thông, may mắn giữ được tính mạng nhưng liệt nửa người phải ngồi xe lăn thì cuộc sống gia đình bắt đầu đảo lộn. Bố mất việc, chán đời sống trong u uất suốt ngày vùi trong khói thuốc, rư ợu chè. Còn mẹ, một mình gánh vác kinh tế, nuôi con áp lực quá thành ra cùn cáu chửi bới, mang con ra đánh đ ập, xả giận trong lòng.
Chỉ cần chị em tôi làm sai điều gì, nhẹ thì mẹ rít răng đay nghiến, nặng thì hai đứa chịu không biết bao nhiêu đòn roi. Mấy năm như vậy, em trai tôi không chịu nổi mà âm thầm bỏ nhà ra đi khi nó đang học lớp 7.
Không khí gia đình càng thêm căng thẳng, tiếc rằng mẹ lại không hiểu ra vấn đề cứ đổi lỗi tại chồng không kiếm được tiền làm đời bà khổ. Giờ lại mất con, bà sống càng thêm cay nghiệt. Bà cấm tôi lại gần bố, nếu vô tình thấy con gái ngồi trò chuyện với ông kiểu gì cũng lôi tôi ra đánh để dằn mặt chồng: "Tao nói rồi, mày muốn chống đối thì tao sẽ cho mày biết thế nào là chống đối".
Bố tôi ngồi yên trên ghế lăn, nét mặt đau khổ bần thần nhìn con gái trong bất lực. Ông thở dài 1 tiếng rồi cúi đầu tuyệt vọng lăn bánh xe vào trong.
Tôi còn nhớ như in có 1 lần bố giấu mẹ mua cho con gái chiếc bím tóc. Ngày ấy cánh con gái cấp hai đứa nào tóc dài cũng đeo bím đó trên đầu, giá cũng chỉ tầm 7- 8k gì thôi. Nhưng sợ mẹ, tôi chẳng bao giờ dám xin mua. Hôm ấy lăn xe từ ngoài sân vào phòng, bố vội vàng dúi vào tay tôi:
- Tặng con đó, bím lên nhìn cho nữ tính.
Bất ngờ mẹ đi chợ về nhìn thấy, bà lao thẳng vào giật chiếc bím từ tay tôi.
- Cái thân sống ăn bám, một đồng không kiếm nổi để đổ vào mồm còn sĩ diện mua đồ cho nó.
Vừa nói, bà vừa ném chiếc bím tóc ấy xuống chân di đi di lại làm tôi vừa hoảng vừa thương bố. Từ lần ấy bố không dám mua cho tôi bất cứ thứ gì. 3 con người sống trong 1 mái nhà hầu như không có tiếng nói, chỉ im lặng di chuyển như 3 cái bóng.
Dần dà với tôi, mẹ như 1 nỗi ám ảnh, hai mẹ con cả năm không nói với nhau 1 câu chuyện tử tế. Tới khi tôi đỗ đại học bà cũng không chu cấp tiền cho tiền học dù rằng kinh tế gia đình lúc đó cùng khấm khá hơn nhiều. Tự tôi phải làm thêm lo tiền học phí.
Suốt 4 năm học trên thành phố, bà chưa 1 lần lên thăm con, cũng không hỏi han nửa lời. Chỉ thỉnh thoảng bố nhớ con gái thì lăn xe sang hàng xóm nhờ người ta bấm máy cho nói chuyện vài phút rồi dặn họ đừng nói gì với bà. Cho tới tận khi bà ung thư mất, trước lúc nhắm mắt lìa đời, bà vẫn giữ khoảng cách với con mình như thế. Thậm chí còn cay nghiệt không cho bố tôi vào nhìn mặt lần cuối.
Học xong ra trường, tôi bắt đầu lao thân vào đời. Trong bộn bề cuộc sống, tôi phát hiện trong con người mình đâu đó có lấp ló bóng hình của người mẹ cay nghiệt. Nhất là lúc yêu, bất cứ người đàn ông nào đến bên tôi được 1 thời gian, mỗi khi giận hờn vô cớ, kiểu gì tôi cũng mang họ ra đay nghiến, chỉ trích. Không ít lần tôi giật mình nhận ra mình đang sử dụng những ngôn ngữ của mẹ.
- Cút ngay đi, anh là thằng khốn nạn...
Xả giận xong, tôi lại hoảng hồn ghê sợ chính con người mình mà mất ăn mất ngủ. Nhiều lần như thế, tôi quyết định chia tay để giải thoát cho họ. Cũng bởi vậy mà gần 30 tuổi, tôi vẫn đơn bóng 1 mình dù rằng sắc có, tiền cũng có.
Cho đến khi gặp anh - ngươi đàn ông hiền lành, tử tế tưởng như chỉ có trong mộng. Ở bên tôi, anh cũng phải hứng chịu bao lời sỉ vả, hằn học vô cớ ấy. Rồi tôi hối hận, sống chết đòi chia tay mà anh không chịu.
- Anh sẽ cùng em thay đổi, anh biết đó không phải là con người thật của em.
(Ảnh minh họa)
Hơn 2 năm thử thách, tôi quyết định cùng anh làm đám cưới. Cũng mong bản thân sẽ thay đổi. Nhưng có lẽ phần xấu xa kia nó đã mọc mầm, bén rễ trong từng tế bào sống của tôi mất rồi. Giận anh, tôi vằng vật, đay nghiến. Có không biết bao đêm anh phải thức trắng đợi tôi bình tĩnh lại để nói chuyện, song rồi đâu lại đóng đấy, chẳng ăn thua.
- Mình sinh con đi, anh tin làm mẹ rồi em sẽ không thế này nữa.
Tiếng mẹ thoát ra từ miệng anh làm tôi lạnh sống lưng nghĩ tới tuổi thơ đầy kinh hãi của mình. Phải, nếu tôi sinh con, chắc chắn con tôi sẽ khổ, chắc chắn tôi sẽ lại đi vào vết xe cũ của mẹ mình. Đứa nhỏ không có tội, tôi không muốn hai, ba chục năm sau lại có thêm một đứa con hận mẹ như mình. Vậy là tôi cương quyết từ chối.
- Không thể, anh không thể để em làm mẹ con anh được.
Cho tới đêm hôm ấy, anh đi chơi về muộn và có uống vài chén rư ợu. Trong hơi men anh lôi vợ về giường ghì chặt, mắt nhắm nghiền, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Vợ ơi, mình sinh con đi.
Tôi giãy giụa đẩy anh ra, nhưng càng cố thoát anh càng giữ chặt. Có lẽ trong hơi men, khao khát làm cha của anh mới được bùng lên mãnh liệt như thế. Để cản lại anh, không còn cách nào khác tôi giơ tay tát thẳng chồng.
- Anh xin lỗi... tại anh say quá...!
Đêm ấy, cái tát ấy đặt dấu chấm hết cho tất cả. Anh nói không để tâm tới cái bạt tai của vợ, song tôi thì không... Không thể tha thứ cho mình, cũng không cho phép mình làm khổ anh thêm. Vậy là tôi quyết định chia tay khi lòng còn yêu anh vô bờ bến!
Tranh thủ giúp vợ việc nhà, chồng phát hiện sự thật động trời Tôi lấy anh cũng bởi vì "nên lấy người yêu mình hơn là lấy người mình yêu", nói vậy không phải tôi không yêu chồng, nhưng quả thật tôi cảm nhận tình yêu của anh dành cho tôi lớn hơn tôi gấp bội. Chồng tôi chiều vợ lắm, anh chăm sóc tôi tỉ mỉ từng miếng ăn đến giấc ngủ. Sáng chúng tôi...