Đến thăm chị gái, thấy chị ngồi khóc trong phòng tắm mà tôi hoảng sợ
Nghe chị nói, tôi nhận thấy chị đang có những bất ổn về tinh thần, thậm chí là bị trầm cảm.
Ảnh minh họa
Chị tôi là người hướng nội, cực kỳ trầm tính, ít nói. Thậm chí, có khi cả ngày ở nhà nhưng chị không nói câu nào, ai hỏi thì trả lời, không lại thôi. Bố mẹ bảo chị em tôi tính nết trái ngược nhau. Tôi năng nổ, hoạt bát bao nhiêu thì chị trầm lặng bấy nhiêu. Dù vậy, tôi vẫn rất thương chị, bởi tôi hiểu, bên trong vẻ bề ngoài thờ ơ ấy là một tâm hồn mong manh, nhạy cảm.
4 năm trước, chị báo tin có bầu làm cả nhà tôi khổ sở. Bố mẹ tra hỏi ai là bố đứa bé nhưng chị quyết không trả lời. Tôi thân thiết, dò hỏi mà chị vẫn không nói, chỉ bảo sẽ sinh đứa bé, chăm sóc nuôi dạy nó một mình, chấp nhận làm mẹ đơn thân. Thương chị, tôi thường động viên, mua sữa bầu, váy bầu để giảm bớt gánh nặng chi phí cho chị.
Chị sinh con, tôi và mẹ túc trực chăm sóc ở viện. Thấy những người phụ nữ khác có chồng, gia đình chồng quan tâm, rồi nhìn lại chị gái lẻ loi, tôi chạnh lòng lắm. Nhưng chị vẫn lầm lì, không nói gì cũng không kêu ca. Mẹ tôi tuy giận con gái trót dại nhưng thấy chị như vậy cũng rất lo và thương.
Đầu năm nay, bố mẹ và tôi góp tiền, xây cho mẹ con chị một căn nhà riêng. Tuy diện tích khiêm tốn nhưng cũng đủ cho hai mẹ con sinh hoạt thoải mái. Cháu tôi tuy mới hơn 3 tuổi nhưng đòi gì phải có đó, nếu không sẽ khóc lóc, ăn vạ. Tôi khuyên chị nên dạy cháu cẩn thận hơn, kẻo càng lớn thì càng khó dạy. Nhưng chị tôi không nghe lời ai khuyên cả, cứ nuông chiều con một cách thái quá.
2 tháng trước, chị tôi lâm cảnh thất nghiệp. Không có tiền, chị cho con trai nghỉ học mầm non, ở nhà tự trông con, vừa nhận may vá, sửa đồ cho người ta. Thương chị, tôi chủ động lo giúp chị tiền sữa, bỉm cho cháu.
Video đang HOT
Chiều qua, tôi mua cho cháu mấy bộ đồ mùa đông mới nên ghé qua nhà chị mà không báo trước. Vì có chìa khóa cổng nên tôi mở cổng luôn, không cần phải gọi điện thông báo. Vào nhà, tôi nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm nên vội đi vào trong đó thì sửng sốt khi thấy chị gái ngồi ôm đầu khóc tức tưởi, còn cháu trai cả người ướt nhẹp từ trên xuống dưới cũng đang ôm mẹ khóc. Tôi vội bế cháu ra ngoài lau mình, sấy khô tóc, mặc quần áo cho cháu. Mãi 15 phút sau, khi tôi làm xong hết rồi, chị mới đi ra trong trạng thái tinh thần suy sụp.
Chị nói từ lúc nghỉ làm, ở nhà trông con, thằng bé nghịch ngợm, quấy phá khiến tinh thần chị luôn căng thẳng. Cộng thêm tiền túng thiếu, con ăn ói khắp người, khắp nhà nên chị không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nghe chị nói, tôi nhận thấy chị đang có những bất ổn về tinh thần, thậm chí là bị trầm cảm. Tôi có nên khuyên chị đi khám bệnh không? Hay tôi đưa mẹ con chị về nhà ở để tiện quan sát?
Chị gái tôi bị nội ngoại hai bên chì chiết vì phải tốn 200 triệu làm thụ tinh ống nghiệm
Mong con gần 1 thập kỷ, cuối cùng chị tôi phải nhờ y học can thiệp nhưng lại khiến nhiều người không vừa ý.
Sáng nay tôi được nghỉ học thì cũng nhận được tin nhắn của chị gái rủ sang nhà chơi. Mỗi lần thấy chị rủ sang chơi thì tôi đều âm thầm hiểu rằng chị đang có chuyện không vui, muốn tôi quanh quẩn bên cạnh cho có tiếng người. Chẳng để làm gì đâu nhưng ít nhất thì đầu óc nó thoáng ra, không nghĩ vớ nghĩ vẩn nữa.
Cháu gái tôi mới được 3 tháng tuổi, con bé sinh non ở tuần 34 nên yếu ớt hơn hẳn các bé tầm tuổi này. Chị tôi vất vả nên dần dà cũng mất sữa, mất sữa thì căng thẳng vì lo con không nhận được dinh dưỡng tốt nhất, mà cái trò càng căng thẳng thì lại càng không có sữa. Nó là vòng luẩn quẩn mà chị tôi không tài nào thoát ra được, cũng giống như cuộc hôn nhân này của chị vậy...
Chuyện chị gái tôi căng thẳng cũng không chỉ có mỗi vì con bé nó yếu ớt ốm đau liên miên đâu mà còn vì những người xung quanh nữa, những người mà luôn sẵn sàng chắp tay sau lưng rồi dòm vào cuộc đời người ta để phán xét ấy!
Chị tôi năm nay 36 tuổi và cũng là lần đầu làm mẹ. Thật ra làm mẹ không liên quan đến chuyện tuổi tác đâu, không phải cứ lớn tuổi là sẽ chăm con khéo léo hơn đâu. Chuyện làm mẹ thực sự phải có trải nghiệm, phải chính mình trải qua rồi thì dần dà mới tích lũy thành kinh nghiệm được. Bởi vậy ở cái tuổi U40, chị tôi là một sản phụ cao tuổi nhưng vẫn đầy lóng ngóng khi chăm sóc một em bé xíu xiu.
Chị tôi lấy chồng năm 23 tuổi, không tính những năm đầu anh rể và chị kế hoạch để lo kinh tế thì đã phải ngót nghét gần 1 thập kỷ chị tôi vái tứ phương để mong có một mụn con.
Thời gian đầu thì bắt đầu thả để đón em bé, chị tôi cũng nghĩ đơn giản chắc chỉ vài tháng là con về với mình mà thôi, ấy vậy mà càng chờ đợi càng không thấy có gì thay đổi hết. Thế là hai vợ chồng cùng nhau đi khám. Kết quả là anh rể tôi thì bình thường nhưng sức khỏe sinh sản của chị tôi đặc biệt có vấn đề.
Còn chút hy vọng là anh chị tôi còn cố chạy chữa, riêng những cái năm tìm mọi cách, mọi thuốc, mọi thầy để chữa bệnh thôi đã khiến kinh tế và tinh thần chị tôi hao mòn đi rất nhiều rồi.
Cũng may khoảng thời gian đó, tuy bên nhà chồng có lời ra tiếng vào không hay ho gì nhưng vì anh rể thương vợ mà lại là người có tiếng nói trong gia đình nên chẳng ai dám trực tiếp ra mặt bắt nạt chị. Chỉ có chị vừa thương chồng, vừa buồn bản thân mình nên sức khỏe cũng ngày càng kém đi.
Qua đi vài năm, mọi cố gắng đều không được đáp trả, lúc này chính anh rể tôi cũng không còn được như trước nữa. Anh không còn quá quan tâm đến chị và có lẽ vì bản thân anh cũng mong con nên tâm lý bị ảnh hưởng ít nhiều.
Lúc này, vợ chồng anh chị tìm được chiếc phao cứu sinh cuối cùng đó là phương pháp IVF - thụ tinh ống nghiệm. Sau khi được bác sĩ thăm khám thì rất may trường hợp của anh chị tôi vẫn có thể có con được. Tuy nhiên, vấn đề đặt ra lúc này chính là kinh tế.
Để chuẩn bị cho việc này, anh rể đã quyết định vay của họ hàng 200 triệu và trong tư tưởng của anh cũng xác định có khi con số sẽ không dừng lại ở đó vì không phải ai cũng may mắn có thai ngay từ lần chuyển phôi đầu tiên.
Lần đầu thất bại, chị tôi thật sự tuyệt vọng. Lần thứ 2 thất bại, chính anh rể tôi cũng có ý định buông xuôi. May mắn đến lần thứ 3 thì em bé đã thật sự về với anh chị.
Những tưởng hạnh phúc cuối cùng cũng đã đến thế nhưng ở tuần thai thứ 34 chị tôi lại sinh non. Em bé sinh ra nhỏ xíu và yếu ớt, phải được theo dõi đặc biệt. Đương nhiên đi kèm với đó là khoản chi phí không hề nhỏ.
Sau khi em bé được về nhà thì giống như hầu hết em bé sinh non, sức đề kháng của bé không được tốt. Chị tôi xin nghỉ hẳn công việc của mình để ở nhà chăm con. Điều này là bất khả kháng nhưng cũng từ đó rất nhiều chuyện chẳng vui vẻ gì phát sinh ra.
Mặc dù chị ở riêng nhưng chị vẫn chẳng tránh được những lời nói đầy nhẫn tâm từ bố mẹ, họ hàng bên chồng. Họ thường xuyên lôi chuyện chỉ có mỗi việc đẻ thôi cũng tốn một đống tiền trong khi con dâu nhà người ta cứ đẻ sòn sòn. Rồi đến chuyện chị sinh non cũng bị dè bỉu rằng đúng là không chửa được nên đẻ cũng không xong. Ngay cả chuyện chị mất sữa em bé phải ăn sữa công thức dành riêng cho trẻ sinh non cũng bị người ta nói rằng đúng là cưới con đàn bà chửa không nổi, đẻ không xong giờ đến nuôi con cũng không làm được nốt...
Thôi thì nhà nội đã đành, ngay kể cả bên đằng ngoại cũng không ít người lôi chuyện của chị ra để bàn tán và phán xét. Có bận chị cho con sang ngoại chơi, chị dâu của tôi tuy không phũ mặt mà nói nhưng lại móc mỉa rằng đúng là con vàng con bạc, chi một đống tiền ra mới có con cơ mà...
Thế là dần dà chị tôi chẳng dám đi đâu, chỉ ôm con ru rú trong nhà. Tôi thương chị nên thi thoảng có qua chơi cho chị khuây khỏa nhưng có vẻ điều đó cũng chẳng khiến chị vui vẻ lên là bao...
Anh rể tôi dạo gần đây cũng đi sớm về khuya, áp lực kiếm tiền trả nợ khiến anh không còn hiền lành như trước. Chị lại đôi khi không hiểu cho anh, cứ thế hai vợ chồng ngày càng không có nổi tiếng nói chung.
Tôi bế cháu gái trong tay mà trong lòng cũng cảm thấy sự ngột ngạt ở căn nhà của anh chị mình. Liệu rằng cứ với tình cảnh này, chị tôi có thể giữ được mái ấm gia đình này không...
Đồng nghiệp tặng món quà trị giá trăm triệu đồng, chị gái tôi thản nhiên từ chối Thì ra chị tôi cũng từng có tình cảm với anh Toàn. Nhưng vì vết xấu trong quá khứ của anh ấy gây ra khiến chị tôi không dám mở lòng và đã từ chối món quà đắt tiền. Ảnh minh họa Sau khi tôi ra trường, nhờ mối quan hệ của chị gái mà tôi dễ dàng có được công việc tốt...