Chuyển nhầm nửa tỷ cho chị gái, tôi ngỡ ngàng sau khi nhận cuộc gọi từ anh rể
Tôi chỉ biết đổ lỗi cho chính mình vì quá cẩu thả khiến gia đình biến thành một mớ bòng bong.
Sẽ không bao giờ tôi quên cái ngày mà chị gái mình trở thành cô dâu xinh đẹp nhất. Váy của chị do tôi tự thiết kế, từng đường kim mũi chỉ do chính tay mẹ tôi may, còn đôi giày cao gót chị đi là được bố tôi mua tặng. Hoa tươi trên lễ đường do họ hàng cắm giúp, bánh cưới thì của bạn thân chị làm.
Chị tôi trở thành cô dâu trong sự chúc phúc yêu thương của gia đình bè bạn. Ai cũng nghĩ đó là ngày chị hạnh phúc nhất, nhưng buồn thay đó lại là khởi đầu cho chuỗi ngày đau khổ của chị.
Ngày xưa chị tôi cứ khen bạn trai là người đàn ông lý tưởng nhất. Yêu nhau 2 năm mới cưới nên chị tự tin là đã tìm hiểu rất kỹ về chồng, từ hoàn cảnh gia đình đến công việc và tính cách. Chị khẳng định anh không có tật xấu gì hết. Nhậu nhẹt, thuốc lá, chơi bời qua đêm hay trêu hoa ghẹo nguyệt, anh rể không phạm phải bất kỳ cái nào. Thậm chí chị tôi rất yêu chồng vì 1 tháng anh rửa bát hộ chị 1-2 lần, luôn sấy tóc cho vợ sau khi tắm, hay đưa đón vợ đi làm và không ngại đăng ảnh chụp chung lên mạng xã hội.
Tôi đứng ngoài nhìn vào cũng thấy anh rể đối xử với chị mình rất tốt. Sang nhà ăn cơm lúc nào cũng thấy anh gắp miếng ngon cho vợ, nhắc vợ lên xe cẩn thận không ngã. Chẳng biết lương tháng anh rể được bao nhiêu nhưng chị tôi khoe cứ mùng 5 là được chồng chuyển khoản cho mấy triệu tiêu vặt. Tiền chị không giữ của anh, lương ai người ấy tiêu nhưng các khoản to như sinh hoạt phí hay mua sắm đồ đạc, ra ngoài ăn uống đều là anh rể trả hết.
Quả là một người chồng tuyệt vời đúng không chị em? Đến tôi còn ngưỡng mộ và ước mình gặp được một chàng trai lý tưởng như anh rể.
Cơ mà chị tôi cưới được nửa năm thì sự thật về anh rể bắt đầu phơi bày.
Con người thật của anh rể khi đi làm và khi ở nhà hoàn toàn đối lập. Anh che giấu giỏi đến nỗi cả gia đình tôi không ai hay biết. Bố mẹ và em trai anh cũng tiếp tay cho việc lừa dối nhà tôi vì muốn xúi anh bòn rút tài sản bên vợ. Nhưng mấy mẩu giấy con con thì làm sao gói được đống lửa, cũng may chị tôi phát hiện kịp trước khi mọi chuyện đi quá xa.
Ngay hôm tiệc cưới, vài chị đồng nghiệp làm chung với anh rể đã hỏi nhỏ chị tôi là “Tại sao lại dám lấy anh Vũ?”. Tuy chị tôi coi đó là câu hỏi đùa thôi nhưng thái độ nghiêm túc của các vị khách mời ấy khiến chị tôi vô cùng băn khoăn. Các cụ bảo rồi, không có lửa thì làm sao có khói. Một người chọc ngoáy ly gián thì còn phớt lờ được. Đằng này nhiều người nhìn chị tôi với ánh mắt ái ngại, như thể chị tôi chọn sai đối tượng làm chồng khiến chị tôi suy nghĩ mông lung lắm chứ.
Nhờ “tín hiệu lạ” từ đồng nghiệp của chồng mà chị tôi bắt đầu để ý mọi thứ xung quanh anh. Gia đình anh giục chị tôi đi đăng ký kết hôn nhưng chị tôi kiếm cớ trì hoãn. Anh rể đòi lấy tiền mừng cưới mua ô tô nhưng chả hiểu sao tên chủ sở hữu lại là bố mẹ anh thì mới chịu? Anh rể cũng chưa bao giờ để vợ tiếp xúc với chỗ làm nên chị tôi gần như không biết công việc của anh như thế nào cả.
Bỗng dưng có quá nhiều thứ chưa rõ ràng nên chị tôi thấy lo. Chị tâm sự rằng từ ngày sống chung với nhau, chồng chị luôn giữ khư khư điện thoại không cho chị sờ vào. Tầm chiều tối anh cứ loay hoay làm gì đó rồi mới chịu ăn cơm. Có hôm anh chui trong phòng xong cứ chửi linh tinh như đang nói chuyện với ai đó khiến chị tôi hơi sợ.
Video đang HOT
Rồi một hôm chị giúp anh mang tài liệu bỏ quên ở nhà đến công ty, trong lúc ngồi đợi chồng thì chị đã phát hiện ra điều kinh khủng mà bấy lâu nay anh giấu sau lưng chị. Đó là anh rể có tật ham mê lô đề! Chẳng biết có di truyền hay không mà mẹ chồng chị cũng “nghiện” đánh đề lắm. Chính bà bán trà đá ở cửa công ty đã tiết lộ bí mật động trời ấy cho chị tôi biết.
Bà bán nước khoe ngày nào anh rể tôi cũng bỏ ra mấy trăm nghìn, thậm chí có lần cả chục triệu để “nuôi mộng đổi đời” bằng những con số. Bữa nào nghỉ làm thì anh gọi điện nhờ bà ta ghi nợ giúp, mẹ anh cũng không ít lần báo số ghi hộ. Đánh cả năm 365 ngày thì may ra anh rể tôi mới trúng được vài lần, cầm tiền chưa ấm tay anh lại đem đi đánh tiếp!
Dù không chơi nhưng tôi biết rõ cái món lô đề một khi đã bập vào thì rất khó để dứt ra. Cũng may là anh rể tôi chơi còn biết giữ cái lai quần làm vốn, lương tháng anh cũng không tệ nên biết giữ lại một khoản để chi tiêu. Vậy nhưng mẹ con anh vẫn đang nợ bà bán nước mấy chục triệu, dây dưa mãi không trả hết.
Trước khi cưới chị tôi thì anh rể từng có 2 cô bạn gái cũ. Bà hàng nước cũng biết mặt 2 chị đấy luôn vì hồi xưa anh rể suốt ngày vay tiền họ đi đánh đề. Ngoài tiền duy trì sinh hoạt hàng tháng ra thì có bao nhiêu anh rể đổ vào số má hết, bảo sao anh đi mãi cái xe số mà vẫn chưa đổi sang xe ga. Chị tôi còn tưởng do tính chồng giản dị, hóa ra anh ấy chẳng tích cóp được khoản nào để mà mua nhà mua xe. Tính ra anh rể chơi lô đề từ thời sinh viên, đến giờ cộng lại chắc cũng lên tới tiền tỷ.
Bảo sao anh rể cứ giục chị tôi dồn tiền mua ô tô cho bố mẹ anh đứng tên. Khéo mua xong nhà anh đem bán đi luôn lấy tiền “nuôi số” chứ chẳng đùa! Thi thoảng anh cũng hỏi vay “ nhạc phụ nhạc mẫu” mấy trăm triệu để hùn vốn kinh doanh với bạn bè nọ kia, nhưng giải thích không rõ ràng nên bố mẹ tôi đều từ chối. Giờ nghĩ lại mẹ tôi cứ thở dài, đoán rằng con rể muốn lợi dụng nhà vợ để trả nợ thay.
Chị tôi biết chuyện xong cứ như người mất hồn. Mặc dù mấy năm qua chị không bị thói ham mê lô đề của chồng gây ảnh hưởng, song nghĩ kỹ thì chắc anh rể cũng đem của nhà đi bán không ít lần. 2 năm sinh nhật chị tôi tặng anh 2 cái đồng hồ, 1 cái anh vẫn đeo còn 1 cái không thấy đâu nữa. Hỏi thì anh ấp úng bảo để quên ở đâu không nhớ. Lần khác chị thấy két chưa đóng kín, xem camera thì bàng hoàng chứng kiến cảnh chồng rút một tập tiền đi để trả nợ cho bà chủ lô.
Mẹ tôi khuyên con gái cứ bình tĩnh quan sát một thời gian xem có vấn đề gì nghiêm trọng không. Nếu con rể tự biết tính toán, tự bỏ tiền túi ra chơi không bòn rút của vợ thì nhắm mắt coi như không biết cũng được. Dù sao cũng cưới hỏi đàng hoàng rồi, đùng cái ly hôn thì cũng không hay lắm.
Trong lúc chị tôi hoang mang chưa biết nên duy trì hay kết thúc cuộc hôn nhân thì chính tôi lại là người “châm ngòi” khiến sự việc bùng nổ. Số là mấy hôm trước chị tôi vay mẹ 50 triệu để bù tiền nhập hàng, xong xuôi chị hứa trả lại mẹ luôn. Mẹ nhờ tôi chuyển khoản cho chị vì đang dở tay nấu nướng. Tôi thì mải xem phim nên mắt nhắm mắt mở, gõ thừa 1 số 0 nên gửi nhầm thành 500 triệu.
Một lúc sau nhận được tin nhắn báo trừ tiền từ ngân hàng, tôi tá hỏa định gọi lại cho chị gái thì thấy số chị gọi đến trước. Đầu bên kia là giọng anh rể. Anh bảo cảm ơn vì mẹ vợ đã cho món “hời” ngay lúc anh có việc gấp. Tôi ngỡ ngàng không hiểu gì, định hỏi lại xem có phải anh đùa không thì đầu kia đã dập tín hiệu.
Linh cảm chẳng lành nên tôi đèo mẹ phóng tới cửa hàng tìm chị gái ngay lập tức. Hóa ra lúc tôi chuyển khoản thì anh rể cũng có mặt ở cạnh chị, mượn điện thoại chị để gọi cho ai đó. Thấy báo 500 triệu đến nên anh giả vờ hỏi vợ mật khẩu ngân hàng để vay 200 nghìn trả tiền đặt đồ ăn qua mạng. Chị tôi mải tiếp khách ở quầy thu ngân nên sơ ý đọc cho chồng luôn cái pass, thế là anh lén lút chuyển ngay 500 triệu sang tài khoản cá nhân và chỉ để lại mấy trăm nghìn.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong vòng 5 phút, rồi anh rể mất tích gọi thuê bao luôn. Mẹ tôi chạy sang nhà thông gia đòi lại tiền nhưng bố mẹ anh rể mặt dày không muốn gọi con trai về giải quyết. Họ còn đổ lỗi do tôi sai nên không có quyền trách móc, rồi thách thức mẹ con tôi báo công an.
2 ngày sau anh rể mới xuất hiện nhưng trốn rịt ở trong nhà. Chị tôi xác định cuộc hôn nhân này đã hoàn toàn tan vỡ, nhưng phải tìm cách lấy lại đủ 500 triệu trước khi ra khỏi nhà chồng. Giờ mọi thứ đã rối như bòng bong, bố mẹ chán nản bỏ cả cơm khiến tôi cũng nẫu ruột. Thật không hiểu trong đầu anh rể nghĩ gì nữa?…
Chiếc điện thoại bí ẩn trong nhà lúc nửa đêm khiến chị tôi quyết ly hôn với chồng
Trong mắt người ngoài thì anh rể tôi không có điểm nào để chê. Nhưng sự thật ra sao thì chỉ có chị gái tôi biết. Hân là chị gái tôi, lớn hơn tôi 4 tuổi. Chị không xinh đẹp nhưng có đôi mắt sắc sảo khiến ai trông thấy cũng phải ngước nhìn.
Trong khi tôi là một đứa con gái thích sự náo nhiệt thì Hân lại ưa sự yên tĩnh. Chị có năng khiếu vẽ nên thích ngồi hàng giờ trong phòng để sáng tạo những bức tranh phong cảnh. Hân còn biết đan len, móc búp bê và nhiều đồ thủ công xinh xắn khác nữa. Không hổ danh cô gái có tận 9 cái hoa tay. Riêng tôi thì ngược lại, mấy cái trò nữ công gia chánh tôi vụng lắm, chỉ biết chơi thể thao và nghịch ngợm với lũ bạn con trai.
Mẹ suốt ngày mắng chị em tôi là 2 đứa phải chăm học mới có tương lai tốt đẹp. Đứa lớn thì đam mê phù phiếm, đứa bé thì suốt ngày chạy nhảy huỳnh huỵch như con trai. Mẹ sợ sau này chẳng đứa nào có nghề nghiệp tử tế và cũng chẳng có ma nào cưới về.
Nhưng rồi Hân tự mở một shop bán đồ thủ công cực ăn khách, thu nhập mỗi tháng vài trăm triệu. Còn tôi thì làm huấn luyện viên gym - yoga, không cần ai trả lương mà tự phát lương cho nhân viên ở chính phòng tập của mình. Bố mẹ tôi không lo chuyện các con thất nghiệp nữa, họ chuyển sang giục chị em tôi cưới xin.
Tôi có bạn trai trước Hân nhưng chị lại là người lên xe hoa trước. Chồng chị chính là anh chủ cho thuê shop, họ yêu nhau 2 năm rồi mới về chung một nhà.
Có con rể giàu sang nên bố mẹ tôi mừng lắm. Họ nghĩ sau này Hân sẽ được ăn sung mặc sướng, chỉ việc đẻ vài đứa con rồi an phận bình yên. Tôi thấy anh rể chiều Hân nên cũng tưởng chị số hên gặp được chồng tốt. Nào ngờ đâu sự thật về anh rể cứ dần dần lộ ra sau khi cháu trai tôi ra đời.
Hân là người rất ít nói nhưng riêng chồng thì chị lại dành khá nhiều lời khen. Nào là anh ga lăng, không hút thuốc. Nào là chăm chỉ làm việc không nhậu nhẹt chơi bời. Nào là yêu vợ thương con, hiếu thảo với bố mẹ. Nào là tâm lý hay tặng quà cho vợ, lại còn biết nấu ăn nịnh vợ dịp lễ nữa. Ngẫm ra thì chả có điểm nào để chê. Bố mẹ tôi còn bảo sau này con gái út lấy chồng phải chọn người như anh rể mới tốt. Tôi chỉ biết thở dài vì ai biết trước duyên số ra sao đâu.
Cuộc sống hôn nhân của chị tôi trôi đi khá êm ả. Cho đến khi chị mang thai cu Bống thì anh rể bắt đầu đổi khác. Anh bận việc vắng nhà thường xuyên, ít khi về ăn cơm với chị tôi hơn trước.
Chị tôi hỏi lý do thì anh rể bảo phải làm việc nhiều hơn để có tiền nuôi con. Dù nhà anh có điều kiện nhưng anh không muốn lười biếng ỷ lại vào gia đình. Hân cần tình cảm của chồng hơn tiền bạc, nhưng tính chị vốn hiền nên chẳng kì kèo gì với chồng hết. Lời anh nói cũng có lý nên Hân không bắt bẻ được. Đẻ xong cũng một mình chị ở nhà chăm con, kệ cho anh ra ngoài làm những việc mà chị chưa bao giờ hỏi.
Thật lòng thì tôi cũng thấy lạ vì chị mình cứ tin chồng vô điều kiện như thế. Phải người đàn bà khác thì họ sẽ sinh nghi, sẽ nảy sinh ý muốn kiểm soát chồng và bắt chồng ở nhà chia sẻ việc trông con. Riêng Hân nhà tôi thì lành như cục đất, chồng bảo gì nghe nấy và chẳng có chút lo lắng nào.
Vài lần tôi với mẹ sang thăm, thấy chị bế con ngồi thẫn thờ bên cửa sổ cũng chạnh lòng. Mẹ khuyên chị nên để ý chồng một chút. Nếu Hân cứ chủ quan như vậy thì kiểu gì anh rể cũng phát sinh mối quan hệ ngoài luồng. Tưởng Hân sẽ giật mình nhưng không ngờ chị lại gạt đi. Chị bảo cha cu Bống là người đứng đắn, tin chắc anh sẽ không làm chuyện có lỗi với mẹ con chị.
Hân bênh chồng chằm chặp, và rồi chính chị lại là người phát hiện ra chồng phản bội sau lưng mình.
Rạn nứt khởi đầu từ cái hôm chị tôi vô tình nhìn thấy một chiếc điện thoại lạ trên tay anh rể. Lúc ấy anh đang ru con ngủ cho vợ đi tắm. Chị tôi quên khăn tắm ở ngoài nên định gọi chồng lấy hộ, nhưng qua khe cửa nhà vệ sinh thì chị thấy trên tay anh là một cái điện thoại màu xanh khác với chiếc màu đen anh hay dùng.
Hân tưởng đẻ xong mắt kém đi nên chị dụi mấy lần liên tục. Song đúng là chồng chị dùng điện thoại mới, nó có 3 camera phía sau chứ không phải 2 như cái mà chị nhìn thấy mỗi ngày. Chị lặng lẽ đóng cửa nhà vệ sinh lại và nảy ra vô số câu hỏi trong đầu.
Tuy nhiên Hân là người thông minh nên chị không hỏi thẳng chồng về cái điện thoại lạ. Gần đây có dòng điện thoại xịn mới ra nhưng anh rể không phải tín đồ công nghệ nên không bao giờ đổi cái khác. Hân biết tính chồng rất rõ, trừ khi đồ đạc hỏng thì anh ấy mới thay, còn không thì sẽ dùng đến lúc nát. Đó cũng là thói quen kỳ lạ của một chàng công tử nhà giàu.
Đợi đến khi chồng say giấc, Hân đã lục lọi từng ngõ ngách trong phòng ngủ để tìm cái điện thoại màu xanh kia. Thế mà nó biến mất như chưa từng tồn tại vậy. Khoảng thời gian chị tắm cũng không lâu, chẳng biết chồng chị đã tranh thủ giấu chiếc điện thoại vào lúc nào? Lần đầu tiên kể từ lúc yêu nhau chị tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, không muốn tin rằng chồng phản bội mình.
Trước mặt vợ thì anh rể vẫn dùng cái điện thoại màu đen cũ. Hân bắt đầu để ý chồng chị hay xuống nhà để nghe điện thoại lúc nửa đêm. Trước đây anh dùng điện thoại rất thoải mái khi ở gần chị, nhưng dạo gần đây thì anh lấy lý do phải bàn chuyện riêng với đối tác nên muốn ngồi xa chỗ vợ con. Tần suất biểu hiện khác thường của anh cũng càng lúc càng nhiều.
Hân tìm đủ cách để lấy bằng chứng chồng ngoại tình nhưng anh lại rất kín kẽ. Máy tính anh để ở nhà không có dấu vết gì cả. Chị tôi lấy cớ mượn điện thoại chồng chụp ảnh cho con xong lén kiểm tra cũng không tóm được cái gì có giá trị. Nhưng linh cảm phụ nữ mách bảo rằng chồng đang giấu giếm gì đó, kết cục Hân phải tâm sự với tôi và mẹ để giải toả stress.
Mẹ tôi hỏi chị rằng đã xem camera trong nhà chưa. Dĩ nhiên là Hân xem rồi chứ, nhưng cả cái biệt thự 3 tầng ấy chỉ có đúng 4 cái camera. 1 chiếc ngoài cổng, 1 chiếc ở phòng khách, 1 chiếc ở hành lang và 1 chiếc ở sân vườn. Chị đã kiểm tra 4 cái camera liên tục trong vòng 2 tuần nhưng không thấy dấu tích gì của chiếc điện thoại màu xanh bí ẩn.
Hân kể chị cũng đã lén theo dõi chồng vài lần khi anh kêu xuống dưới nghe điện thoại. Tuy nhiên anh rể cũng không có hành động gì khác thường, hoặc là anh biết bị vợ theo dõi nên không để lộ sơ hở gì cả.
Cực chẳng đã chị gái tôi định bỏ tiền ra thuê thám tử điều tra chồng. Tôi không ngờ bình thường chị mình hiền như thế, chẳng thèm soi mói chuyện của ai mà giờ lại phát điên vì chồng. Mẹ tôi cản Hân lại vì việc đó không cần thiết. Cái kim giấu trong bọc thì ắt sẽ có ngày lòi ra thôi.
Hân kiên nhẫn nghe lời mẹ để chờ cơ hội. Không ngờ anh rể lại chủ quan hơn tôi nghĩ, anh tưởng vợ bao lâu không biết gì nên đã gọi cho cô bồ bé nhỏ vào đúng hôm cháu trai tôi nằm viện.
Bố mẹ chồng có việc phải đi vắng nên Hân ở bệnh viện chăm thằng bé một mình. Anh rể chở vợ con đi viện xong thì bảo chị tôi rằng có việc công ty quan trọng cần giải quyết nên phải về nhà xử lý. Nhà tôi ngay gần viện nhi nên mẹ tôi chạy sang trông cháu hộ. Hân quên túi quần áo của Bống ở nhà nên phải gọi xe ôm về lấy.
Anh rể tôi không biết vợ đi đằng sau nên đã mở cốp xe ô tô ra, lấy chiếc điện thoại màu xanh từ dưới tấm thảm lót sàn lên để gọi cho bồ. Kể ra anh ngoại tình cũng công phu. Bỏ hơn 30 triệu ra chỉ để sắm cái điện thoại chuyên dùng liên lạc riêng với nhân tình. Cái điện thoại ấy luôn để chế độ im lặng, lại còn giấu kín bên dưới cả đống đồ nhét trong cốp xe. Bảo sao chị tôi tìm mãi mà không thấy!
Đứng sau gốc cây to ngoài cổng nghe chồng nói chuyện với bồ câu nào câu ấy ngọt như mật, còn xin lỗi cô ta vì không thể trả lời tin nhắn do con ốm, chị gái tôi cắn chặt răng không khóc tiếng nào. Chị cũng không thèm bắt quả tang chồng tại chỗ mà bắt taxi quay lại với Bống luôn.
Đến khi tôi tất tả chạy vào viện thăm cháu thì Hân mới gục vào vai tôi khóc oà lên. Dù mạnh mẽ đến đâu thì khoảnh khắc biết chồng có người phụ nữ khác đã khiến trái tim Hân vụn vỡ rồi. Chị bảo khi nào Bống khỏi ốm sẽ ly hôn và trả lại cửa hàng cho anh rể. Chị sẽ thuê cửa hàng khác và chăm chỉ kiếm tiền để nuôi dạy Bống nên người. Tôi thương Hân đến thắt ruột, mẹ tôi cũng bần thần ôm cháu chẳng biết nói gì...
Chị gái giới thiệu bạn trai nhưng lại khiến tôi lo lắng tới mất ngủ Ở cái tuổi 40, chị gái tôi bất ngờ giới thiệu bạn trai với cả nhà. Nhưng vừa gặp bạn trai chị, tôi đã ngỡ ngàng và mất ngủ vì lo lắng. Ảnh minh họa Chị gái tôi hiền lành, giỏi công nghệ thông tin nên kiếm được rất nhiều tiền nhưng vẻ bề ngoài lại không được xinh đẹp. Chị ấy có...