Đến thăm chị đồng nghiệp cũ, nhớ lại những ngày vật vã thoát trầm cảm
Tôi cùng cô hàng xóm tới thăm chị đồng nghiệp cũ. Chị mắc bệnh trầm cảm, mới về nhà sau 2 tháng nằm điều trị nội trú tại bệnh viện.
Lúc chúng tôi đến là gần 9h sáng. Mẹ chồng chị chỉ cho tôi nhìn sang bờ mương bên kia đường, nơi chị đang đi bộ một mình. Tôi chạy qua gọi chị về.
Chị ngồi tiếp chuyện chúng tôi với dáng vẻ thất thần đau khổ, những câu nói rời rạc cụt ngủn và ánh mắt vô hồn.
Cô hàng xóm tặng cuốn kinh Địa Tạng để chị đọc cầu bình an mỗi ngày.
Chị thở dài lắc đầu: “Cháu chán lắm cô ạ!…”. Tôi cầm bàn tay xanh xao của chị, đọc mấy trang kinh cho chị nghe rồi khuyến khích chị đọc thêm. Nhìn chị, tôi thấy xót xa. Chị đã uống thuốc ở nhà mấy tháng, đi bệnh viện điều trị nội trú mà sức khỏe vẫn sa sút thế này.
Ảnh minh họa: Nguyễn Loan
Trước đó, khi biết tin chị ốm, tôi tới chơi và ngầm đoán chị bị trầm cảm, khuyên chị mau chóng tới bệnh viện khám chữa. Tôi chia sẻ mình từng trải qua bệnh trầm cảm ra sao, vật vã mỗi ngày với cả đống thuốc men, hoảng sợ mọi thứ như thế nào.
Tôi bày cho chị kinh nghiệm của bản thân, động viên chị rèn thói quen tập trung tâm trí vào việc gì đó yêu thích như đọc sách, nghe đài, xem tivi vào một khung giờ nhất định, tập yêu quý bản thân…
Thỉnh thoảng, tôi tạt qua nhà chị trò chuyện nhưng thấy tình hình của chị không chút biến chuyển. Chị ngày càng sụt cân, xanh xao, võ vàng. Và rồi, chị không thể đi chợ, nấu cơm, chỉ tha thẩn đứng ngồi trong căn nhà đầy buồn bã.
Chồng chị ngạc nhiên làm sao chị còn trẻ mà đã bị bệnh đấy? Tôi giải thích với anh: “Bệnh tật có chừa ai đâu, già trẻ đều bị bệnh hết, anh cố gắng chăm sóc chị”.
Từng đi qua căn bệnh trầm cảm đau đớn và khổ sở này, tôi thật sự thương chị. Gia đình chị chỉ biết đưa chị đi bệnh viện chạy chữa, chứ ai có thời gian tìm hiểu sâu xa căn bệnh và đồng hành với chị.
Video đang HOT
Chồng chị mải mê đi làm, trăm thứ việc. Con lớn đi làm đến tối mịt mới về, con bé đi học. Đúng là chẳng trách được chồng con, chị cũng giống như tôi ngày nào, chỉ biết thẫn thờ nhìn ngày tháng dần trôi, chìm đắm trong mớ suy nghĩ rối như tơ vò.
Tôi động viên chị, giờ chính là lúc chị phải kiên cường chiến đấu với bệnh tật, từng bước một như tập quét nhà dọn dẹp thật sạch sẽ phòng ngủ, xắn tay lên vào bếp lúc đầu cắm cơm, nấu canh rồi cố gắng rang thịt, kho cá, làm nem. Quyển kinh gần 300 trang, chị phấn đấu mỗi ngày đọc 10 trang, cố gắng đọc xong trong vòng một tháng. Nói dễ thế nhưng để làm được bền bỉ, với một người ốm đau là sự cố gắng phi thường.
Tôi ôm chị và nói: “Chị ơi, vượt qua bệnh tật khó lắm nhưng chị cứ nhìn em. Em từng ốm đau vật vã suốt nửa năm rồi kiên trì tập luyện cả năm trời, em đã khỏe mạnh bình thường. Chị cố gắng lên nhé!”.
Trở về nhà, tôi vội vã nấu cơm trưa, chờ các con đi học về. Những ngày tháng đau buồn vì bệnh tật lại ào ào trở về trong tôi như thác lũ.
Tôi nhìn thấy hình ảnh mình cách đây mấy năm, gương mặt thiểu não, dáng đi thất thểu, kiệt sức và đau đớn mỗi ngày. Mọi người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt thương hại và xa lánh như sợ bị lây nhiễm…
Tôi biết, chị đồng nghiệp cũ sẽ khốn khổ ra sao với bệnh tật. Ước gì con gái lớn của chị tìm hiểu cặn kẽ về bệnh trầm cảm để giúp mẹ vượt qua bệnh tật, tìm lại niềm vui sống nhỏ bé mỗi ngày như: Nấu một bữa cơm ngon, xem trọn một bộ phim,…
Những việc đương nhiên bình thường nhất, với chị hiện giờ đều khó như vượt qua một ngọn núi sừng sững trước mắt.
Tôi từng bị trầm cảm, luôn xác định mình phải sống trọn vẹn ý nghĩa mỗi ngày. Để nuôi dưỡng niềm vui sống ấy, tôi phải rèn những bài tập tinh thần. Sáng nay, tôi tập đi tập lại một bài hát về Hà Nội, hát bên những đóa hoa và vui vẻ đăng Facebook.
Để yêu chính bản thân mình, để chữa lành nỗi đau, tôi tập cách sống hồn nhiên như một đứa trẻ luôn háo hức đón nhận vô vàn điều mới mẻ của cuộc sống.
Phát hiện bị vợ lừa, anh chồng trừng phạt vợ bằng chiêu không ai có thể ngờ tới
Tôi nuốt cơn tức vào trong rồi gật đầu. Từ hôm đó, ngày nào, tôi cũng theo lời chồng làm gà mang sang cho cô hàng xóm.
Nhưng được vài hôm thì có biến.
Lúc yêu nhau, Hương cương quyết không cho Khang đi quá giới hạn vì cô muốn giữ gìn cho đêm tân hôn. Ngược lại với những người đàn ông khác, Khang lại cảm thấy vô cùng may mắn khi người yêu làm như vậy. Vì với anh người con gái phải nhất thiết còn trinh tiết trước khi về nhà chồng mới là người con gái có phẩm chất.
Đêm tân hôn, Khang hí hửng bế vợ vào phòng, ném cô lên giường sau đó anh cởi sạch đồ ra để bắt đầu cuộc chiến. Thế nhưng, hì hục 10 phút vẫn không thấy giọt máu trinh nào, Khang bỗng nhiên đổi sắc mặt giận dữ:
- Cô lừa tôi sao? Vậy mà dám tự xưng gái ngoan? Khốn kiếp.
Rồi anh đẩy thẳng vợ xuống giường khiến cô thì đập đầu vào tủ sưng u 1 cục, Hương bật khóc:
- Anh hiểu lầm em rồi, em thực sự chưa từng làm chuyện đó mà. Có thể do lý do nào đó thôi, anh phải tin em.
Nhưng dù Hương có nói gì đi nữa thì chồng cô vẫn nhất quyết không tin. Anh hận vợ từ đó không thèm đụng đến vì chê cô dơ bẩn.
Được vài hôm sau, Hương đã thấy chồng mình ôm ấp cô hàng xóm, khi bị vợ bắt gặp, anh ta còn ngang nhiên công khai:
- Cô ấy ít ra vẫn còn trinh, không phải loại giả tạo như cô.
Lúc đó, Hương còn sợ bị hàng xóm chê cười, bị bố mẹ từ mặt nên không dám chia tay, vẫn cắn răng chịu đựng.
Được 2 tháng sau thì bỗng nhiên Khang hớn hở về nhà nói với vợ:
- Linh đã có thai với tôi rồi, từ nay ngày nào cũng mua 1 con gà hầm thật ngon mang sang cho cô ấy dưỡng thai, nhớ chưa?
Hương chết điếng người:
- Anh...anh nói cái gì? Anh và ả hàng xóm đã...
- Thì sao? Cô có tư cách gì mà ghen tức chứ? Không làm theo lời tôi thì cả thế giới sẽ biết cô mất trinh đấy.
Hương nuốt cơn tức vào trong rồi gật đầu. Từ hôm đó, ngày nào, Hương cũng theo lời chồng làm gà đem sang cho cô hàng xóm.
Thế nhưng, được 5 hôm sau thì bỗng nhiên cô hàng xóm đau bụng dữ dội, Khang hốt hoảng đưa cô ta vào viện thì bác sĩ nói:
- Cô ấy sảy thai rồi, vì ăn phải đồ ăn có bỏ thuốc.
Khang nghe thấy vậy thì như nổi điên, anh lao thẳng về nhà, thấy vợ đang ngồi vắt chân trên ghế liền lao đến tát cô 1 cái cháy má:
- Con đàn bà thối, cô dám hại chết con tôi à? Cô đúng là loại bẩn thỉu còn độc ác.
Hương ôm má còn hằn 5 dấu tay rồi nhìn chằm chằm vào chồng với ánh mắt căm phẫn:
- Anh không biết 1 người đàn bà khi bị dồn vào đường cùng thì họ sẽ bất chấp thế nào à? Lúc yêu tôi anh thề thốt bao nhiêu vậy mà chỉ vì 1 giọt máu trinh mà anh ghẻ lạnh tôi, còn ngang nhiên lên giường với ả hàng xóm. Anh nghĩ có người đàn bà nào chịu được không? Tôi nói cho anh biết, tôi không chịu đựng mà chỉ là đang chờ cơ hội báo thù thôi.
Khang nổi giận định tát vợ cái nữa thì cô tránh ngay rồi nói:
- Anh có quyền gì, loại đàn ông chỉ chăm chăm coi trọng chữ trinh tiết như anh thì cả đời cũng không được hạnh phúc thực sự đâu. Tôi đi khám rồi, bác sĩ nói có thể ngày nhỏ tôi bị ngã nên va đập mạnh rách màng trinh thôi. Bây giờ tôi nói điều này không phải để giải thích mà tôi tuyên bố ly hôn anh ngay hôm nay.
Nói rồi, Hương đập tờ giấy ly dị soạn sẵn vào tay chồng và bỏ đi mặc kệ anh ta cứ ngơ ngác nhìn theo.
Chồng bất chấp giữ lại bức tranh cũ mèm ở phòng khách, một hôm tôi lấy xuống xem thử thì bất ngờ phát hiện bí mật động trời Đến một hôm chồng đi công tác, tôi quyết định lấy bức tranh đó xuống để đem cất thì bất ngờ phát hiện một bí mật động trời. Tôi và chồng lấy nhau đã 6 năm. Tôi luôn nghĩ mình may mắn khi lấy được người chồng tốt như anh. Chồng tôi rất thương yêu vợ con, luôn xem trọng gia đình. Anh...