Đến nhà ‘bắt quả tang’ chị dâu, em chồng nghẹn lòng khi biết sự thật
Anh trai tôi mất gần tròn năm, chị dâu luôn bày tỏ xót thương, nhớ nhung. Vậy mà, 3 tháng qua, tôi thường xuyên thấy một đôi dép đàn ông trước nhà chị.
Chị dâu và anh trai tôi quen biết từ thời đại học. Anh chị đúng kiểu đồng cam cộng khổ, yêu nhau từ lúc trắng tay đến khi có tất cả.
Bố mẹ tôi từng ngăn cản anh chị kết hôn với lý do không hợp tuổi. Tuy nhiên, cả hai đã nắm tay nhau vượt qua mọi rào cản.
Anh chị tự tiết kiệm để tổ chức lễ cưới, rồi xây nhà, mua xe ô tô. Trải qua 8 năm hạnh phúc, hai người lần lượt chào đón 2 con gái xinh xắn.
Đầu năm 2022, anh tôi ốm nặng, phải đưa ra Hà Nội chạy chữa. Bác sĩ tiến hành xét nghiệm đủ kiểu thì phát hiện anh mắc ung thư.
Nhận kết quả, chị dâu khóc hết nước mắt. Chị tự trách bản thân không nghe lời người lớn khiến anh lâm bệnh hiểm nghèo.
Tôi động viên, khuyên chị không nên dằn vặt bản thân. Bởi bệnh tật của anh đâu bắt nguồn từ việc không hợp tuổi. Tôi hy vọng chị mạnh mẽ, trở thành chỗ dựa cho chồng và các con.
Sau lần đó, chị thay đổi hoàn toàn, như một con người mới. Chị vực dậy tinh thần, giúp anh tôi cảm thấy an tâm điều trị bệnh.
Những lúc anh đau đớn, chị thường hát ru và vỗ về như con trẻ. Chị không nhờ cậy anh em trai, tự mình túc trực, chăm sóc chồng trong những đợt nhập viện điều trị.
Đôi dép đàn ông đặt trước nhà chị dâu khiến tôi tò mò. Ảnh minh họa: PX
Để chữa bệnh cho anh, chị sẵn sàng bán ô tô, cầm cố nhà cửa. Sau 1 năm, tài sản khánh kiệt, sức khỏe của chị cũng hao mòn.
Video đang HOT
Tuy nhiên, bệnh tình anh tôi không thuyên giảm. Tết năm 2023, anh tôi qua đời trong vòng tay tiếc thương của vợ con.
Ngày anh mất, chị bình tĩnh đến lạ, chuyện lớn chuyện nhỏ đều chu toàn. Lo xong hậu sự cho anh, chị dẫn 2 con đến gặp bố mẹ tôi để xin phép bán nhà.
Bố mất sớm, mẹ chị sống cảnh già đơn chiếc. Thế nên, chị muốn về sống bên ngoại để tiện bề chăm mẹ.
Hiểu cảnh nhà thông gia, bố mẹ tôi đồng ý và căn dặn chị nhớ đưa cháu về thăm nội.
Mấy tháng sau, chị bán nhà, trả nợ và biếu bố mẹ tôi một ít dưỡng già. Với số tiền còn lại, chị mở cửa hàng tạp hóa bên nhà ngoại.
Nhà mẹ chị cách nhà tôi khoảng 1km. Mỗi ngày, tôi qua lại mấy lượt đều nhìn vào hàng tạp hóa của chị. Thấy tôi, chị vẫy tay chào, gương mặt tiều tụy cố gượng cười.
Thỉnh thoảng, tôi ghé qua thăm hoặc rước cháu về chơi bên nội. Gặp tôi, chị lại có dịp trút bầu tâm sự. Chị bảo, chị nhớ anh nhiều. Đêm nào, chị cũng nằm mơ thấy anh gọi. Lắm lúc buồn tủi, chị muốn theo anh. Nhưng nghĩ đến 2 con còn nhỏ, chị lại gắng gượng.
Tôi khuyên chị chớ nghĩ dại mà tội cho mấy đứa nhỏ. Nghe tôi nói, chị cười rồi vỗ vai tôi: “Em cứ yên tâm”.
Thoáng chốc, anh tôi mất cũng gần tròn năm. Chị dâu vẫn chưa nguôi ngoai nhớ thương người chồng vắn số.
Ba tháng gần đây, tôi phát hiện có đôi dép đàn ông đặt cạnh dép chị trước cửa nhà. Dẫu biết anh mình đã mất, chị có quyền mở lòng với người khác. Nhưng, tôi vẫn thấy lăn tăn, khó chịu.
Vì mới đây thôi, chị còn khóc lóc, nói nhớ thương chồng. Nghĩ đến đó, tôi thấy như bị lừa và cho rằng chị dâu thật giả tạo.
Ảnh minh hoạ. PX
Tôi quyết tâm “ bắt quả tang” để chị ngừng đóng kịch trước mặt em chồng. Trưa hôm đó, tôi xin nghỉ làm ca chiều và về thẳng nhà chị dâu.
Đến nơi, tôi thấy có đôi dép đàn ông trước cửa như mọi ngày. Tôi vội bước thật nhanh vào bên trong.
Dù chuẩn bị sẵn những câu đay nghiến nhưng tôi không có cơ hội thốt ra. Trước mắt tôi, chị dâu cùng mẹ và 2 con gái ngồi quanh mâm cơm đơn sơ. Tôi nhìn quanh, không thấy đàn ông trong nhà.
“Trước nhà có đôi dép đàn ông, em cứ tưởng bố mẹ sang thăm cháu”, tôi cố nói cười để chữa thẹn trong lòng.
Chị dâu vô tư giải thích: “Mấy nay, một ông trong xóm cứ sang làm phiền. Chị bực quá, mua ngay đôi dép đàn ông để trước nhà. Ông tưởng chị có người yêu nên không mò đến nữa”.
Nói xong, chị chạy xuống bếp lấy bát, gọi tôi vào ăn cơm. Tôi vừa ăn vừa nghẹn ngào, nước mắt ứa ra.
Chị dâu thắc mắc, tôi lại chối: “Cơm nóng làm em cay mắt”.
Cô em chồng luôn cố tình bắt lỗi, thái độ với chị dâu
Em chồng hơn tôi tới 5 tuổi. Có lẽ vì tôi ít tuổi hơn cô ấy khá nhiều nên khi tôi về làm dâu, cô ấy hay để ý, xét nét, luôn cố tình tìm ra những hạn chế để bắt lỗi tôi.
Điều tôi rất khó chịu là cô ấy không góp ý trên tinh thần xây dựng mà chủ yếu là để làm bẽ mặt tôi trước nhà chồng.
Trong giao tiếp, cô ấy chỉ gọi tôi là "bác" thay con, hoặc gọi rất xách mé là "vợ anh Đà" (tên chồng tôi). Tôi biết rõ điều ấy nhưng không tự ái hay chấp trách. Vì tôi nghĩ, cô ấy dù sao cũng đã đi lấy chồng, có để ý tôi thì cũng chỉ năm họa mười thì chứ có phải chung sống hàng ngày với nhau đâu mà giận dỗi cho mệt người.
Phần tôi, tôi cứ sống đúng con người thật của mình, thực lòng yêu thương, vun vén cho gia đình nhà chồng thì chẳng có gì hổ thẹn.
Nhà chồng tôi chỉ có 2 anh em, đất ở của bố mẹ chồng khá rộng nên bố mẹ chia cho con gái 1/3 diện tích làm "của dắt lưng". Còn lại, vợ chồng tôi sống cùng bố mẹ chồng, sau này có trách nhiệm thờ cúng tổ tiên, ông bà.
Đất chia cho em chồng được sang tên sổ đỏ cho cô ấy, nên sau này cần tiền làm ăn, vợ chồng cô quyết định rao bán phần đất của mình. Bố mẹ chồng tôi buồn lắm nhưng đất đã sang tên cho cô ấy, làm sao cản được. Vì chuyện này mà bố mẹ chồng tôi phát ốm.
Hiểu nỗi lòng bố mẹ chồng, cảm thấy có lỗi nếu để đất hương hỏa cha ông rơi vào tay người ngoài, vợ chồng tôi gom góp, vay mượn để mua lại phần đất của em chồng.
Về làm dâu nhà chồng hơn chục năm, dần dà, em chồng đã hiểu tôi hơn nên không còn thái độ kẻ cả như lúc đầu. Cô ấy đã một điều "chị ơi", hai điều "chị à", thể hiện sự tôn trọng với chị dâu. Tôi mừng vì sự chân thành của mình đã cải thiện được mối quan hệ chị dâu - em chồng theo chiều hướng tích cực.
Nhà cách 5km mà gần 2 tháng nay không thấy em chồng ghé về thăm bố mẹ. Lần nào tôi gọi điện thoại cũng thấy cô ấy nói bận, có bận giọng lạc đi, như người đang ốm. Nóng ruột, tôi chạy qua thăm, chị em tỉ tê chuyện trò tôi mới biết, cô ấy đang đứng trước bờ vực đổ vỡ hôn nhân.
Cô ấy không chịu ký vào đơn ly hôn thì bị chồng bạo hành. Thì ra bấy lâu, chồng cô ấy có bồ mà cô ấy không biết, vẫn giao toàn bộ vốn liếng cho chồng làm ăn. Giờ hai người đó muốn đến với nhau nên ép cô phải ly hôn.
Khổ nỗi, cô ấy chấp nhận ly hôn thì không những trắng tay vì sổ đỏ ngôi nhà đang "cắm" nợ ngân hàng mà còn cõng thêm một đống nợ sẽ "bị chia" từ chồng. "Chị ơi, mẹ con em sắp phải ra đường, em biết làm sao bây giờ?" - bị dồn vào đường cùng, cô ấy suy sụp.
Tôi bàn với chồng, tạm thời dựng căn nhà nhỏ cấp 4 trên phần đất trước đây mua lại của em chồng chưa sử dụng cho mẹ con cô ấy ổn định cuộc sống, yên tâm làm ăn. Sau khi thưa chuyện với bố mẹ chồng và thống nhất với chồng, chúng tôi gọi cô ấy về trao đổi kế hoạch của cả nhà.
Trước bố mẹ chồng và chồng tôi, em chồng nghẹn ngào nói: "Sao chị đối tốt với em thế? Em đã từng đối xử chẳng ra gì với chị, còn bán cả đất bố mẹ cho. Sao chị không trách mắng em, còn bao bọc mẹ con em? Em không dám nói, gắng chịu đựng một mình bấy lâu vì em sợ nói ra, chị lại khinh em là cứ khôn ngoan lắm rồi ngang trái nhiều...".
Tôi nhẹ nhàng an ủi cô ấy: "Nếu chỉ nhân cơ hội để trả đũa nhau thì đâu phải là tình thân nữa. Trước khi chị về làm dâu thì cả tuổi thơ của cô từng gắn bó với mảnh đất này, ngôi nhà này. Giờ trong hoàn cảnh này, mẹ con em cứ ở đây, sau này bọn trẻ lớn lên, trưởng thành hẵng hay". Em chồng nức nở như một đứa trẻ.
Chị dâu bức xúc chuyện tôi được em chồng cho 5 triệu/tháng nuôi con, nào ngờ em rể liền biếu chúng tôi một khoản tiền lớn Cả nhà đều rất bất ngờ trước sự hào phóng của em rể. Từ ngày sinh đứa thứ 2, tôi phải ở nhà chăm lo cho con, không thể đi làm được. Tiền lương chồng kiếm được tiết kiệm lắm mới đủ chi tiêu trong tháng, nếu tháng nào con đi viện thì tôi phải vay tiền Mến - em chồng mới đủ...