Đêm tủi nhục của gái xinh lấy chồng Tây bị mẹ chồng chửi mắng té tát
Không một ai đứng về phía tôi, cũng chẳng ai thân thích để bảo vệ mình. Tủi nhục, oan ức vô cùng mà chẳng biết phải giải thích thế nào.
Chào độc giả mục tâm sự , tôi là An hiện đang mang bầu được gần 2 tháng. Hôm nay, tôi xin phép được kể câu chuyện cuộc đời mình ra mong mọi người có thể cho tôi vài lời động viên.
Tôi quê ở Long An, năm nay 22 tuổi. Với nhiều cô gái trẻ, 22 tuổi đáng nhẽ ra sẽ được sống trong những ngày tháng tuổi xuân vô tư, bay nhảy, nhưng tôi lại khác. 22 tuổi, tôi đã nếm trải đủ mọi cay đắng của cuộc đời, tất cũng chỉ bởi giây phút khờ dại của mình.
Năm 20 tuổi, gia đình tôi rơi vào cảnh nợ nần chồng chất, cả nhà phải chạy trốn đi khắp nơi. Ba má tôi chơi hụi bị vỡ nợ. Các chủ nợ liên tục đến đập phá dọa dẫm, bao nhiêu của cải đều bị họ mang đi hết. Má con tôi phải chạy sang tận Kiên Giang để lánh nạn, còn ba tôi ra Bắc đi làm bốc vác rồi gửi tiền vào cho mẹ con sinh sống.
Một thời gian sau, 3 má con tôi cũng ra bắc cùng ba kiếm tiền. Thời gian đầu, không có việc gì, tôi xin đi làm tiếp khách ở một quán bia, công việc vất vả mà thu nhập chẳng được bao nhiêu.
Rồi một ngày, má gọi tôi về để ra mắt. Người đó hơn tôi 25 tuổi, to béo và là người Hàn. Chẳng biết người ta đưa cho má bao nhiêu nhưng má cứ thúc tôi lấy chồng để còn giúp má trả nợ ở quê.
Nghĩ thương ba má, thương các em còn nhỏ đã phải nghỉ học, tôi cũng muốn có một khoản nho nhỏ tiêu pha vì lâu nay sống khổ sở quá, không có tiền mua đồ mới, mua mỹ phẩm nên cũng nhắm mắt gật đầu lấy người đàn ông bằng tuổi ba mình.
Sau khi tổ chức một đám cưới nho nhỏ theo truyền thống ở Việt Nam, tôi theo chồng sang Hàn Quốc sinh sống.
Video đang HOT
Cuộc sống ở xứ người gặp muôn vàn khó khăn vì bất đồng ngôn ngữ. Nhà chồng tôi ở Busan, Hàn Quốc. Cả gia đình nhà chồng gồm ba thế hệ sống chung trong một căn nhà chật hẹp.
Ngoài hai anh chị chồng còn có bố và má chồng. Má chồng tôi khó tính lắm. Dù không hiểu bà ấy nói gì nhưng ngày nào tôi cũng thấy bà ấy làu bàu chửi. Lúc thì tôi lau nhà xong bà ấy cầm nguyên xô nước hắt xuống rồi chỉ tay chửi, có vẻ như là bắt tôi lau lại. Khi tôi muối kim chi mà bỏ ít ớt quá bà ấy cũng chửi.
Cuối cùng khi tôi tự tìm sách và lên mạng mày mò học được một ít tiếng Hàn thì mọi thứ cũng dễ thở hơn. Sau đó, chồng tôi xin cho tôi đi làm công nhân ở một nhà máy may mặc gần nhà.
Cuộc sống dễ thở hơn vì tôi cũng kiếm tiền được. Thời gian này, thỉnh thoảng tôi lén gửi tiền về cho ba má ở quê. Thế nhưng, những ngày tháng đó không kéo dài được bao lâu khi 6 tháng sau tôi mang bầu, người lúc nào cũng mệt mỏi, muốn ngủ. Đi làm cả ngày đã mệt mỏi rồi, về nhà má chồng tôi lại chửi và bắt tôi làm đủ thứ việc nhà như khi còn chưa đi làm.
Chồng tôi thì đi cả ngày, sáng 6 giờ đã ra khỏi nhà, đêm đến 9, 10 giờ mới về nên chẳng thể hiểu được vợ ở nhà khổ như thế nào. Còn má già khó tính suốt ngày hạnh họe, bắt nạt con dâu.
Đỉnh điểm là vào giữa tháng 3, khi tôi mới đi làm về, nghén ngẩm mệt quá có nằm xuống giường nghỉ một lúc, chưa nấu ăn được. Má chồng tôi xông vào kéo tóc rồi chửi tôi lười nhác. Tôi vì sống ở đất khách quê người, lại sợ bố chồng, anh chị chồng dị nghị nên cố chịu đựng.
Nhưng càng nhịn, bà ấy càng lấn tới rồi cứ thế kéo tóc tôi ra sân đứng chửi ầm ĩ lên. Mệt mỏi, tức nước vỡ bờ, tôi vùng dậy giật mạnh tay bà ấy ra. Không ngờ chỉ vì hành động đó mà má chồng tôi ngã lăn xuống.
Đúng lúc ấy bố chồng và anh chồng đi làm về. Mọi người xúm vào chửi tôi hỗn láo, dám đánh cả má chồng ngã ra sân.
Đêm hôm đó, chồng tôi về nhà chỉ nghe một phía mà không hỏi tôi câu nào rồi gói đồ bắt tôi ly hôn và đuổi về Việt Nam phá thai. Lúc này, tôi mới nhận ra số phận đắng cay của mình ở chốn xa lạ này.
Không một ai đứng về phía tôi, cũng chẳng ai thân thích để bảo vệ mình. Tủi nhục, oan ức vô cùng mà chẳng biết phải giải thích thế nào. Trong khi tôi đang mang bầu dòng máu của họ mà họ còn lạnh lùng đòi bắt phá thai như thế.
Bây giờ tôi vẫn chưa về nước mà đang tá túc ở phòng trọ của một người Việt sang đây làm thuê. Tôi vẫn chưa phá thai vì thương con. Nhưng nghĩ đến cảnh một mình sinh con ở đất khách quê người không ai chăm sóc, nghĩ đến tương lai mù mịt mà tôi thấy đau vô cùng.
Tôi chẳng dám về nước vì ở nhà ba má đã khổ quá rồi, tất cả mọi niềm hi vọng đang đặt hết vào mình tôi. Bây giờ, cuộc sống của tôi bế tắc quá, xin hãy cho tôi một lời khuyên lúc này. Tôi cảm ơn.
Theo Người đưa tin
Hủy lễ chạm ngõ vì nhà trai phát hiện tôi có bầu trước
"Nếu còn cố cưới em, anh sẽ bị bố mẹ từ. Hay em cứ bỏ thai đi rồi mình tính tiếp!"
Tôi và anh đã yêu nhau được gần 2 năm nay. Anh là người đàn ông tâm lý và sống rất tình cảm. Theo kế hoạch, sau khi tốt nghiệp thì anh sẽ cưới tôi làm vợ. Chính vì cái ý tưởng đó nên tôi đã nhẹ dạ trao cho anh tất cả. Tôi đặt trọn niềm tin nơi anh, nơi một cuộc sống hôn nhân đủ đầy.
Và tất nhiên, những lần đi quá giới hạn ấy, với một đứa chẳng biết gì như tôi thì làm sao có thể nghĩ tới những phương pháp để bảo vệ mình. Và chuyện gì tới cũng tới, một ngày tôi biết mình có thai với anh. Hoảng loạn lắm với tin này nhưng tôi cũng kịp trấn an mình bằng suy nghĩ: Anh ấy là người đàn ông tử tế, yêu thương mình như vậy thì có việc gì mà phải sợ.
Đúng như tôi nghĩ, khi tôi nói tin này cho anh biết, anh không hề có ý bỏ chạy hay hèn hạ bỏ rơi mẹ con tôi. Anh động viên và hứa sẽ về thưa chuyện với bố mẹ để lễ cưới được tổ chức sớm hơn dự định. Anh còn lên cả kế hoạch bảo lưu kết quả học tập của tôi để tôi có thêm thời gian nghỉ ngơi khi bầu bí. Tôi hạnh phúc lắm với những yêu thương anh dành cho mình.
Tuyệt vọng với cuộc sống đầy khổ đau (Ảnh minh họa)
Khoảng hơn 1 tuần sau khi biết mình có bầu, tôi được anh dẫn về ra mắt. Ngày hôm đó khỏi phải nói tôi hồi hộp và lo lắng thế nào. Tôi sợ gia đình anh không chấp nhận mẹ con tôi. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, tôi được cả nhà đón nhận niềm nở lắm. Riêng chỉ có bố anh là tôi thấy ông không ưng cô con dâu tương lai là tôi thì phải. Sau buổi ra mắt, chúng tôi lại quay về Hà Nội, và tôi cũng tâm sự với anh về bố anh, thì anh cũng gạt đi nói tính ông vẫn nghiêm khắc và lạnh như vậy.
Rồi một vài thủ tục khác diễn ra để đám cưới của chúng tôi được tiến hành. Tưởng rằng hạnh phúc tôi đã nắm trong tầm tay, vậy mà đó chỉ là một thứ hạnh phúc thật mong manh...
Ngày chạm ngõ đã định, cả nhà tôi cùng các bác trong họ đã có mặt đông đủ để đón nhà trai. Vậy mà nhà trai đã không đến. Chờ mãi không thấy họ tới, tôi có gọi cho anh thì được biết: "Nhà anh không xuống nữa, em tìm ra lý do nào nói với cả nhà hộ anh, còn anh sẽ nói chuyện này sau". Tôi cố hỏi thì anh ra cái điều chất vấn tôi: "Bố mẹ anh đang thắc mắc không biết đứa bé trong bụng có phải con anh không?".
Đó là lý do ư? Chẳng biết thứ tôi vừa nghe được là thứ gì nữa, chỉ biết nó đủ mạnh làm trái tim tôi tan nát và suy sụp. Lấy lại bình tĩnh để vào nói với bố để bố thưa chuyện với các bác trong họ. Theo đúng lời anh nói, tôi cũng kịp nghĩ ra lý do không tới của nhà trai là do bà nội của chú rể đang bị cấp cứu nên cuộc gặp gỡ bị hoãn lại. Đứng trong nghe từng lời bố nói mà lòng đau như cắt. Tôi thấy thật nhục nhã và hận anh vô cùng. Người tôi đã tin tưởng và đặt trọn niềm tin, vậy mà nay có thể nói ra những lời cay nghiệt như thế.
Ngày hôm sau, theo hẹn anh có mặt ở nhà tôi và cũng tỏ vẻ đàng hoàng tử tế, cũng thưa bẩm này nọ với bố mẹ tôi và cũng xin phép cho thêm thời gian để thuyết phục bố mẹ. Tôi và cả nhà vẫn chờ đợi cái ngày anh quay lại để quyết định cuộc sống của mẹ con tôi.
Một tuần sau đó, anh trở lại và lần này là để nói với tôi về kết quả thuyết phục bố mẹ không thành, họ không chấp nhận tôi - một đứa bị coi là gái hư trong mắt gia đình anh. Tôi hư? Còn anh là con nhà gia giáo? Thật nực cười! Cuộc nói chuyện đó, chỉ có anh nói còn tôi chỉ biết khóc, khóc cho cái số phận hẩm hiu của mình, khóc vì bản thân đã làm cả nhà bận tâm lo lắng, khóc vì thấy có lỗi với mẹ cha... Nào tôi có ép anh phải cưới tôi mà anh lại phải dở cả cái giọng đánh đổi ấy: "Nếu còn cố cưới em, anh sẽ bị bố mẹ từ. Hay em cứ bỏ thai đi rồi mình tính tiếp!" - "Vâng thì anh cứ việc hèn hạ mà làm đứa con ngoan, tôi sẽ tự quyết định cuộc đời mình", tôi đã nói như vậy với con người bội bạc ấy.
Đứa bé ngày một lớn lên trong tôi mà tôi vẫn thật sự hoang mang và bấn loạn vì không biết giải quyết chuyện này ra sao. Nếu bỏ con theo lời anh thì tôi không nỡ vì như thế là tàn ác. Nhưng tôi giữ lại con thì cuộc đời mẹ con tôi sẽ ra sao. Con tôi sẽ sống ra sao với một mẹ còn tay trắng như tôi? Chẳng nhẽ tôi lại tiếp tục làm khổ bố mẹ ư? Nuôi con rồi còn nai lưng nuôi cả cháu? Tôi biết làm sao để cuộc đời tôi đỡ đắng cay, tủi nhục bây giờ?
Theo PNO
Cưới gả đoàng hoàng nhưng lại là người đẻ thuê Anh nói "Đứa bé khỏe mạnh, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cô có thể đi" khiến tôi đau đớn, tủi nhục và xót xa. Ngày tôi lấy chồng, ai cũng nói tôi tốt số khi được vào gia đình tử tế lại giàu có. Mọi người thầm ghen tị với tôi, chỉ có người trong cuộc như tôi mới hiểu được...