Để được ‘ăn nem xịn’, vợ nhẫn tâm đẩy chồng đi tìm ‘chả’
Đến lúc này thì thật sự tôi không tin vào mắt mình nữa, tôi đi lang thang, cảm thấy trống trải và stress nặng, hai lần trèo lên thành cầu định gieo mình xuống sông Hồng thì hai lần tôi được cứu…
Tôi và em lấy nhau được 12 năm tính đến thời điểm này. 12 năm cuộc sống vợ chồng chưa bao giờ chúng tôi to tiếng, có lúc giận lúc yêu nhưng chưa khi nào dùng từ tục tĩu với nhau. Kết quả là giờ chúng tôi đã có hai bé gái ra đời. Từ khi sinh bé thứ hai, mọi sự thật về vợ tôi được phơi bày. Chuyện là: Ngày vợ sinh con, tôi chăm sóc chu đáo, bên nội ở xa nên chỉ có mẹ tôi ra chăm con chăm cháu. Tôi thầm cảm ơn mẹ vì đã vô tình giúp tôi biết rõ hơn về vợ mình. Bà chẳng may ngồi lên cái điện thoại xịn làm vỡ màn hình, tôi cầm đi thay và con số khủng khiếp hiện ra trước mắt. Vợ tôi chơi lô đề cả mấy năm nay, nợ xã hội và gia đình bên vợ lên đến con số hơn 4 tỷ.
(Ảnh minh họa)
Lương vợ tôi 7 triệu/tháng, lương tôi buôn bán nhỏ lẻ tháng đủ chi phí, cũng có tháng phải bù lỗ. Con số làm tôi đứng không vững, ngã quỵ ngay tại bàn của tiệm sửa điện thoại, cố gắng lắm mới đứng dậy được. Về nhà tôi không nói một câu mà âm thầm điều tra, gặp các chủ nợ để thương lượng, bán xe, bán mọi cái để trả cho vợ. Rồi cũng chính cái điện thoại tố cáo sự thật khác: Vợ tôi chát với cô bạn tôi, mong tôi có người khác để vợ có đại gia, nhà lầu, xe hơi (người đã theo đuổi cả 5 năm nay). Đến lúc này thì thật sự tôi không tin vào mắt mình nữa, tôi đi lang thang, cảm thấy trống trải và stress nặng, hai lần trèo lên thành cầu định gieo mình xuống sông Hồng thì hai lần tôi được cứu vì một cô bạn.
Như linh cảm điều gì đó, đúng lúc tôi định quyên sinh thì cô bạn ấy gọi điện động viên rồi tâm sự chuyện đời. Tôi thầm cảm ơn và hứa với lòng mình: Ly hôn xong nếu cô ấy đồng ý tôi sẽ cưới cô ấy làm vợ, vì vừa là ân nhân và vừa là tình yêu dành cho tôi. Rồi tôi ngậm ngùi trong đêm tối viết cho hai con (đứa lớn 11 tuổi và đứa bé 6 tháng) một lời xin lỗi và dĩ nhiên kèm theo lá đơn ly hôn ký sẵn để vợ tự giải quyết. Tôi chọn ra đi khi không một xu dính túi, nhờ anh em bạn bè giúp đỡ được hai triệu để thuê nhà ở một mình và tìm việc làm. Sau 2 tháng ở một mình tôi gầy đi 14kg vì nhớ các con da diết, nhiều đêm nằm khóc vì tình yêu dành cho các con. Tôi đang rất bối rối không biết làm như thế nào, càng nghĩ càng stress trong khi còn công việc, cuộc sống nữa. Là đàn ông sao tôi không thể mạnh mẽ nhỉ?
Video đang HOT
Theo Phununews
Vỡ tim với món 'quà' tân hôn của mẹ chồng
Nhưng những lời sau đó của mẹ chồng chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang khiến Vy tưởng như mình nghe nhầm.
Tú là con trai một trong nhà, trên anh có một chị gái đã lập gia đình, dưới anh có một em gái cũng chuẩn bị kết hôn. Trước khi lấy nhau, anh cũng đã nói rõ với cô, vợ chồng cô sẽ không bao giờ được ra riêng, phải ở chung với bố mẹ Tú, sau này cũng sẽ là vợ chồng cô chăm sóc, phụng dưỡng ông bà. Vy nghĩ yêu cầu đó cũng không quá đáng nên vui vẻ gật đầu.
Đám cưới của Vy và Tú diễn ra êm đẹp. Sau đêm tân hôn đầy ngọt ngào, buổi sáng Vy dậy sớm nấu bữa sáng cho cả nhà. Được bố mẹ Tú tấm tắc khen ngon, Vy hạnh phúc lắm. Nghĩ đến quãng thời gian làm dâu sau này của mình, hẳn là êm ấm suôn sẻ đây. Ăn sáng xong, Vy lại pha nước chè mời bố mẹ chồng uống, ông bà cũng kéo vợ chồng cô xuống chuyện trò.
Sau vài câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt, mẹ chồng Vy hắng giọng bắt đầu vào chủ đề chính. Bà ân cần nhìn Vy nói: 'Giờ con đã chính thức là người nhà này rồi, con cứ coi như đây là nhà mình mà sống nhé!'. Vy mỉm cười, lòng lâng lâng vui sướng.
Lại nghe mẹ chồng nói tiếp: 'Mẹ chỉ có một con trai là thằng Tú thôi, chẳng giấu gì con, tất cả mẹ đều trông đợi vào nó. Chị nó đã lấy chồng, em nó cũng sắp sửa kết hôn, chẳng trông đợi gì được đâu. Mẹ nói con có hiểu không?'. Vy cũng cho là phải, luôn miệng vâng dạ.
Ảnh minh họa
Nhưng những lời sau đó của mẹ chồng thì chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang: 'Bố mẹ giờ già yếu rồi, không làm gì ra tiền nữa, có vài đồng lương hưu cũng chỉ đủ chi tiêu sinh hoạt thôi, vì thế khoản nợ xấp xỉ 1 tỷ của bố mẹ hiện tại giao cho các con chịu trách nhiệm. Hai đứa chịu khó làm lụng, tích góp, chi tiêu tiết kiệm một chút để trả nợ dần cho bố mẹ nhé!'.
Vy thảng thốt nói không nên lời. Cô có nghe nhầm không? Ông bà nợ những 1 tỷ và giờ vợ chồng cô là người phải gánh trách nhiệm trả?
Vy như người mất hồn ngồi đờ đẫn trên sofa, trong khi bố mẹ chồng đã dắt nhau sang nhà con gái lớn cách đó 3km chơi rồi. Tú lay lay vợ, vẻ mặt đầy sự bất đắc dĩ. Cô nhìn anh, cười như mếu. Lương cô chưa nổi chục triệu, lương Tú khá hơn tí nhưng bao nhiêu thứ phải chi tiêu, rồi ít nữa còn con cái, tiết kiệm từng cắc thì cũng chả biết kiếp nào mới nổi 1 tỷ! Hơn nữa, vấn đề là ông bà làm những gì mà có thể nợ tới con số ấy?
Theo lời Tú kể, thì ra số tiền ấy là do chị chồng nhờ ông bà cắm sổ đỏ vay hộ tiền để vợ chồng họ mua đất làm nhà. Cũng ngót 6-7 trăm triệu rồi. Trong quá trình anh chị ấy xây nhà, ông bà lại vay mượn thêm thắt bên ngoài cho, cũng cỡ 1-2 trăm triệu nữa.
Ngoài ra, cô em út của Tú sắp lấy chồng, vì muốn ra oai với nhà chồng nên nằng nặc đòi mua xe đắt tiền, vào tầm gần trăm triệu. Bố mẹ chồng Vy làm gì có, lại phải đi vay mượn thôi. Đấy, nguồn gốc số nợ ấy là như thế! Còn đám cưới thì một tay Tú bỏ tiền ra, ông bà cũng không phải chi xu nào.
Vy méo xẹo cả mặt. Thế hóa ra vợ chồng cô phải cho chị chồng tiền mua đất làm nhà, cho em chồng xe trăm triệu, trong khi vợ chồng cô mới cưới được có vài đồng giắt lưng. Cô càng nghĩ càng cảm thấy không thở nổi.
Vy thắc mắc với chồng: 'Ông bà lúc vay không nghĩ tới lúc trả à? Hay anh chị với em gái anh hứa hẹn sẽ trả cho ông bà? Vậy thì cần gì mình phải trả hộ?'. Tú lúng túng ra trò, mãi mới trả lời: 'Anh chị làm gì có tiền, giờ còn nợ bên ngoài đã trả được đâu. Em gái anh thì lấy chồng nó còn lo đằng nhà chồng nó...'.
À, thế nguyên nhân vì đâu mà bố mẹ chồng cô có thể thoải mái vay nợ không cần nghĩ đến trách nhiệm trả? Chả lẽ là vì biết Tú sắp cưới vợ, có người gánh thay rồi ư? Tại sao lại có những con người nhẫn tâm đến mức như thế? Đừng nói tới việc cô có tiền trả hay không, cô có trách nhiệm gì phải trả hộ chị và em gái Tú như thế?
'Anh không cần sống nữa phải không? Các con mình cũng không cần sống nữa phải không?' - Vy nức nở, nước mắt đã trào ra. Tú luống cuống, chẳng biết nói gì, làm gì để an ủi vợ. Thực sự bố mẹ anh đã quá đáng rồi, hồi đó mượn nợ anh đã can ngăn nhưng ông bà trước nay lúc nào cũng nhất nhất làm theo ý mình, không muốn nghe anh.
Càng nghĩ, Vy càng thấy giận dữ. Ít nữa em chồng muốn mua đất xây nhà hay cần gì, mẹ chồng cô lại vay cho và lại đùn cho vợ chồng cô trả nợ hộ nữa hả? Hai người kia cứ mặc sức yêu sách, bố mẹ chồng cô thản nhiên đi vay, còn tội nợ đâu là vợ chồng cô gánh hết chắc?
Chẳng nhẽ cô mặc kệ, cho ngân hàng tịch thu nhà, vợ chồng cô đi thuê trọ, còn mấy chỗ nợ bên ngoài thì kệ chị chồng và em chồng tự trả! Nhưng nếu làm như thế thì chắc hẳn mọi người trong nhà sẽ hằn học với nhau, mọi thứ sẽ tan nát hết. Cô phải làm sao cho thỏa đây?!
Theo Afamily
Vẫn còn trinh mà lại mang thai Tôi viết những dòng này trong tâm trạng đau khổ và rối bời, tôi không biết sẽ làm gì với thời gian dài trước mặt đầy u ám đau khổ cứ nối tiếp khổ đau. Anh muốn tôi có bầu để đứa con riêng của anh có em, sẽ không còn ý nghĩ sợ bị san sẻ tình thương nữa. Thế nhưng khi...