Đau khổ khi người cũ bạc tình bạc nghĩa
Tôi sốc vì anh nghĩ tôi hèn hạ phá hoại gia đình anh, rằng tôi nhắn tin cho vợ anh là tôi đang cặp bồ với anh.
Tôi muốn kể câu chuyện của mình để thức tỉnh những ai đang là người thứ 3, hãy yêu lấy bản thân mình trước khi yêu người có vợ vì cuộc đời còn dài, đừng như tôi phí hoài tuổi đẹp nhất của đời mình một cách không xứng đáng.
Sau khi tốt nghiệp ra trường tôi được nhận vào làm ở một công ty ở Hà Nội. Được cái thích nghi tốt, tôi nhanh chóng hòa đồng vào công việc, đồng nghiệp. Với tính cách của mình tôi được lòng mọi người không khó chút nào. Ngày ấy, tôi là người làm trực tiếp với anh nhiều nhất – Sếp tôi lúc bấy giờ. Đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, anh ngỏ lời yêu tôi. Tôi và anh không lâu sau đã thành một đôi. Được bạn bè ủng hộ chúng tôi càng yêu nhau hơn. Khi tình yêu tốt đẹp nhất cũng là lúc anh thông báo với tôi một tin động trời rằng: “Anh sắp lấy vợ vì làm người cũ có bầu”. Tôi như kẻ điên dại, ngày đêm khóc, đau khổ vật vã vì không tin vào sự lừa dối ấy. Cũng may nhờ có bạn bè anh giúp tôi vượt qua, nỗi đau ấy dần nguôi ngoai…
Gần một tháng sau ngày hỏi vợ, anh gọi cho tôi nói “Anh hối hận vì đã lấy vợ, anh yêu em, ngày đêm khóc vì nhớ em”. Tôi trả lời “Anh hối hận ư, anh yêu em thì đã không để em khổ như thế?”…
Giá mà tôi không mụ mị tin rằng những lời nói ấy là sự thật. Bạn bè anh cũng nói rằng cuộc hôn nhân ấy là sai lầm, là ngoài ý muốn, và rằng anh yêu tôi chứ không yêu vợ, anh mệt mỏi với cuộc sống gia đình ấy. Anh làm mọi cách để tôi tin. Tôi bắt đầu thương anh vì nghĩ rằng chị ta đã gài bẫy để “úp xọt”. Anh vẫn rất yêu tôi. Chúng tôi lại lao vào nhau như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng sau những lần gặp như vậy, tôi lại rất ân hận vì mình là người không ra gì dù gì cũng là người thứ ba. Tôi quyết định xa anh một thời gian.
Anh rất hiểu tính tôi nên tìm cách hẹn gặp và níu chân tôi khi nói rằng “Anh không biết đó có phải con anh không nữa. Anh nghĩ rằng mình đang bị lừa đối”. “Em không biết được đâu anh có nỗi khổ tâm, giờ em còn rời xa anh, anh sống làm sao được”. Anh luôn lặp đi lặp lại một điệp khúc “Anh yêu em, anh chỉ yêu có mình em mà thôi”…
Lần này, tôi cũng tin lời anh nói vì nghĩ rằng ngay cả con đẻ của mình mà anh còn dám mang ra để níu chân tôi. Tôi nghĩ giữa vợ chồng anh có chuyện gì mờ ám thật.
Bất chấp sự can ngăn của bạn bè, tôi vẫn luôn bên anh, ủng hộ công việc, sát cánh cùng anh trong những lúc khó khăn nhất. Anh nói: “Em là tri kỷ của cuộc đời anh”. Tôi thấy mình hạnh phúc trong vòng tay anh.
Không lâu sau đó, vợ anh hạ sinh được một cậu con trai, phải nói là nó giống anh như đúc. Lúc này tôi biết là mình cần phải làm gì. Tôi lại rời xa anh. Nhưng anh không can tâm, anh lại níu chân tôi bằng câu chuyện “Sáu tháng nữa vợ chồng anh không ở với nhau nữa”. Rồi tôi lại ngu ngốc tin vào điều đó.
Cú sốc này lớn hơn rất nhiều cú sốc ngày anh phản bội tôi đi theo người ta (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh thể hiện cho bạn bè thấy rằng anh yêu tôi biết chừng nào. Đi bất kể đâu anh cũng luôn đưa tôi đi cùng. Tôi hạnh phúc và bạn bè của chúng tôi cũng luôn nói rằng anh yêu tôi nhiều quá. Hạnh phúc thì rất nhiều nhưng tôi luôn sống trong tội lỗi, dằn vặt bản thân. Tôi luôn chủ động nói lời chia tay anh mặc cho anh dọa nạt: “Em rời xa anh, anh sẽ chết cho em xem”. Và anh làm thật, không chỉ một lần, mà rất nhiều lần. Dường như anh nắm được điểm yếu của tôi. Tôi lại ở lại bên anh.
Hơn một năm sống trong tội lỗi ấy, tôi bị suy nhược cơ thể, sút 5 ký liền, ai cũng thương xót cho tôi. Bạn thân nhất của anh đã gặp và nói với tôi: “Bằng mọi cách phải rời xa anh, vì tôi xứng đáng có được hạnh phúc thực sự chứ không phải khổ sở như thế này. Anh sẽ không bao giờ bỏ vợ để lấy tôi.”
Tôi quyết định rời xa anh, mặc cho anh van xin, níu kéo. Lần này tôi kiên quyết vì hạnh phúc của gia đình anh.
Vì rất yêu anh, vì còn nặng tình, tôi vẫn luôn âm thầm theo dõi cuộc sống của anh từ xa. Tôi biết rằng không còn tôi bên cạnh thì anh lại ấm êm bên gia đình. Cũng thể hiện cho mọi người thấy rằng anh yêu vợ rất nhiều. Tôi cảm thấy mình may mắn vì quyết định ngày hôm đấy. Vì sự lừa dối ấy đã ngay từ đầu mà tôi không hề hay biết.
Một thời gian dài sau, anh liên lạc với tôi qua facebook. Chuyện cũ đã qua, tôi gạt sang một bên mong rằng chúng tôi vẫn có thể làm bạn tốt. Vợ anh add face của anh. Tôi biết và lẳng lặng hủy kết bạn với anh, với bạn bè anh mong rằng anh không bị khó xử.
Nếu không vì cuộc nói chuyện ngày hôm qua có lẽ tôi vẫn luôn nghĩ tốt về anh, dù sao còn tình còn nghĩa với nhau.
Sms của anh: “Em nói cái gì thế, em đang làm trò gì thế?”
Tôi ngô nghê không hiểu: “Trò gì?”
Anh nói: “Em hãy tỉnh lại đi và tự hỏi những việc em làm sẽ giải quyết được việc gì hay không? Em có biết em gây ra chuyện gì không? Cuộc đời còn dài em ạ. Hãy nghĩ đến tương lai của bố mẹ em, anh trai, em trai và nhất là của em!!!”
Mắt tôi nhòe đi, tôi gọi lại cho anh hỏi chuyện gì đang xảy ra. Tôi sốc, sốc vì anh nghĩ tôi hèn hạ phá hoại gia đình anh. Rằng tôi nhắn tin cho vợ anh là tôi đang cặp bồ với anh. Tôi tự hỏi tôi làm gì sai, để sự hy sinh gần ba năm qua giờ là vô nghĩa, vì hạnh phúc của anh tôi đã tự rút lui để anh toàn tâm toàn ý với gia đình ấy. Vì ai mà tôi cắt đứt hết mối liên quan đến anh để anh quên được tôi. Vì ai mà giờ tôi vẫn chưa thể mở lòng yêu được ai, vì ai mà đến giờ tôi vẫn luôn dày vò mình là kẻ tội đồ vì quãng thời gian tăm tối ấy. Đúng là nhìn gia đình anh hạnh phúc trên sự đau khổ của tôi. Tôi thừa nhận mình đau khổ, chạnh lòng nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể hại được ai. Tôi không nghĩ rằng vì bảo vệ gia đình ấy anh không còn tỉnh táo khi nghĩ về tôi, anh nguyền rủa tôi cũng được. Vì có đau khổ nào mà tôi chưa trải qua đâu. Nhưng anh không có quyền nguyền rủa bố mẹ tôi.
Tôi sốc, cú sốc này lớn hơn rất nhiều cú sốc ngày anh phản bội tôi đi theo người ta. Vậy là đã hết. Tôi chỉ trách tôi ngu dại quá nhiều.
Qua câu chuyện của tôi, tôi muốn khuyên các bạn ai đang là người thứ ba- kể cả là vì tình yêu đi chăng nữa, hãy tránh xa ra các bạn. Rồi đến lúc đau như tôi có lẽ khó mà vực dậy nổi.
Theo VNE
Tôi không sợ miệng đời dị nghị...
"Con biết mẹ đã khổ nhiều vì con người đó và mẹ vẫn còn thương ông ta. Nhưng con người bạc tình, bạc nghĩa như vậy có đáng để mẹ phải lo, phải khổ không?". Tôi đã nói với mẹ như vậy sau khi bà kể rằng cô vợ sau của ba vừa gọi điện nói ông bệnh nặng và muốn gặp mẹ.
Tôi biết nhiều người không tin rằng trên đời lại có người phụ nữ vô liêm sĩ như người đàn bà đã giật chồng của mẹ tôi, giật cha của anh em tôi. Nhưng những gì mà cô ta kể với mọi người chỉ là một phần rất nhỏ trong số những điều tồi tệ mà cô ta và người mà tôi phải gọi là cha đã gây ra cho mẹ tôi.
Cô ta cũng không phải người đàn bà đầu tiên mà ba tôi dan díu suốt những năm tháng chung sống với mẹ. Nhiều lúc tôi hận mình đang mang trong người dòng máu của ông ta. Nhưng tôi không thể nào làm khác hơn và từ lâu, tôi và các em không còn xem người ấy là cha của mình.
Ông ngoại tôi kể ngày biết mẹ tôi yêu người thanh niên ở trọ cạnh nhà, ông bà đã ra sức cản ngăn. Lý do đầu tiên là vì mẹ tôi lớn tuổi hơn. "Đàn bà có thuở, có thì, sanh đẻ vài lần sẽ già hơn chồng. Bình thường đã vậy, huống hồ gì nó lại nhỏ hơn bây tới 5 tuổi? Cha nói không là không!"- ông ngoại tôi kiên quyết như vậy.
Nhưng mẹ tôi vẫn cãi lời. Mẹ nhịn ăn rồi uống thuốc tự tử để chứng minh tình yêu của mình. Cuối cùng ông bà ngoại tôi phải chịu thua. Gả mẹ tôi xong, ông bà còn phải lo nhà cửa, thậm chí còn phải xin việc cho ba tôi vì lúc đó, một y sĩ hộ khẩu tỉnh mới ra trường đâu phải muốn ở lại thành phố mà được.
Chính vì vậy, sau này khi ba tôi ngoại tình lần đầu, mẹ chỉ biết khóc chứ không dám than thở với ai. Năm đó tôi 15 tuổi. Dưới tôi còn 3 đứa em. Thấy mẹ cứ khóc hoài, tôi gạn hỏi, mẹ mới kể chuyện. Tôi nghe xong tức quá chạy về méc ngoại. Tôi nhớ lần đó sau khi biết chuyện, ba đã tát tai tôi và mắng: "Đồ quỷ chớ không phải con cái".
Khi ấy ba tôi đã là bác sĩ sau mấy năm học chuyên tu. Ba nói tôi làm mất mặt ba với bên ngoại; mất mặt ba với bạn bè, đồng nghiệp. Tôi bị đánh đau, tức quá cãi lại: "Nếu sợ mất mặt thì ba đừng làm". Cứ tưởng nói vậy tôi sẽ bị ăn đòn tiếp nhưng mẹ tôi đã nhào ra đẩy tôi vào buồng đóng chặt cửa lại.
Được vài năm thì lại nghe ba tôi mèo mỡ. Lần này là một cô gái ở tận miền Bắc mà ba quen trong một lần đi hội nghị. Chuyện tới tai mẹ bởi ở bệnh viện nhiều người không ưa ba vì cái thói nghênh ngang, cao ngạo. Họ báo cho mẹ tôi biết. Mẹ lại khóc. Một hôm tôi tình cờ nghe ba mẹ nói chuyện với nhau. Đại khái là ba tôi đổ thừa tại mẹ "không làm tròn bổn phận" nên ba phải ra ngoài giải quyết.
Thật sự khi ấy, tôi thất vọng ghê gớm vì thú nhận này của một người mà ít nhiều tôi vẫn còn tôn trọng. Tôi bàn với các em đi mua thuốc về cho mẹ uống nhưng khi nói với mẹ thì bà gạt đi: "Chuyện vợ chồng quan trọng là có yêu thương nhau hay không chớ nếu chỉ vì cái nhu cầu tầm thường ấy thì ba có đi với người khác mẹ cũng không cản được".
Tuy nói vậy nhưng tôi biết mẹ rất buồn. Nhiều đêm liền mẹ không ngủ được nên tóc bạc trắng. Điều đó càng làm cho khoảng cách tuổi tác giữa hai người càng xa thêm. Cho đến khi ba tôi quen Lệ Mỹ thì ông đòi ly hôn. Mẹ tôi không đồng ý. Mẹ nói ba muốn đi với ai thì tùy, mẹ không can thiệp nhưng nhất quyết không ly hôn. Tôi đã bàn với mẹ và đánh cược một lần cuối khi tìm gặp Lệ Mỹ. Cô ta không biết lỗi mà còn ngông nghênh thách thức. Mẹ tôi lại tiếp tục mất ngủ. Nhưng sau đó mẹ đã đồng ý ly hôn.
Mấy năm qua, không có ba, cuộc sống của mẹ con tôi bình lặng, êm đềm. Dù thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp mẹ thẫn thờ ngồi hằng giờ trước tấm hình cưới của hai người nhưng tôi biết lòng mẹ đã nguôi ngoai.
Thế mà đùng một cái, cô ta lại xuất hiện và làm xáo động cuộc sống của chúng tôi. Cô em gái của tôi khăng khăng: "Mẹ không được gặp ông ấy vì như vậy mẹ sẽ yếu lòng. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Sao lúc mạnh khỏe không tìm mà lúc bệnh sắp chết rồi lại nhớ tới vợ con?". Đối với các em tôi, những gì mà ba tôi đã gây ra là không thể tha thứ. Mẹ tôi im lặng.
Ban đầu tôi cũng kiên định lập trường, nhất quyết không cho mẹ đến gặp ông ta. Nhưng mấy ngày sau, nhìn mẹ cứ thẫn thờ, tôi không đành lòng. Tôi đưa mẹ đến gặp ông ta. Sau mấy năm không gặp, tôi thật bất ngờ khi nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông hào hoa phong nhã thuở nào. Cái đầu đã cạo trọc lóc, da mặt sạm đen, hai hốc mắt như vô hồn. Ông ta khóc rấm rức trước mặt mẹ tôi. Hình như mẹ tôi cũng khóc...
Và bây giờ thì mẹ tôi đã mềm lòng. Tuy không nói thẳng ra nhưng nhìn vào mắt mẹ, tôi biết tình xưa nghĩa cũ vẫn còn đọng lại ít nhiều. Mẹ muốn đem ông ta về nhưng thấy chúng tôi kiên quyết quá nên không dám mở lời. Tôi ướm thử ý kiến các dì, các cậu nhưng không có lấy một người đồng tình. Cậu Ba tôi nói: "Tụi bây mà đem thằng cha ấy về là tao từ luôn mẹ con bây". Dì Út còn quyết liệt hơn: "Nếu đem thằng cha đó về thì từ nay không còn chị em, dì cháu gì hết nghe chưa".
Tôi kể với mẹ những điều này, mẹ ngồi trầm ngâm giây lâu rồi nói: "Dù gì thì ổng cũng là ba của tụi con. Nếu bỏ ổng đằng kia, có khi ổng chết sình, chết thúi trong nhà không ai hay. Lúc đó miệng đời dị nghị, mình không ngóc đầu lên được con à".
Tôi không sợ miệng đời dị nghị vì bao nhiêu năm nay rồi chúng tôi đã quen với cuộc sống không có sự chăm sóc, giáo dục của một người cha. Thế nhưng cái hình ảnh một ông già hom hem sắp chết cứ ám ảnh khiến tôi có cảm giác mình quá vô tâm. Vô tâm là bởi nếu ở ngoài đời, gặp một người dưng như vậy, lòng tôi đã đầy trắc ẩn và muốn dang tay ra để giúp đỡ. Huống hồ gì người ấy lại là cha tôi...
Tôi không biết phải làm sao để những oán giận, khinh thường dồn nén bao nhiêu năm nay sẽ bị vứt bỏ đi để thay thế bằng tình cảm cha con bình thường như bao nhiêu con người trong xã hội này?
Theo VNE
Nhiều lần phát hiện nội y nữ trong xe của chồng Mình phát hiện 2 quần chip trong cặp và trong xe chồng. Anh nói gần đây trong công việc xích mích với nhiều người nên có lẽ bị họ hại. Vợ chồng mình học chung cấp 2, sau đó anh đi tỉnh khác học rồi du học bên Nga 5 năm. Khi anh về mình đang có mối tình 3 năm rưỡi với...