Đắng lòng vụ án con kiện cha
Người đàn ông tóc bạc trắng ngồi trầm ngâm nơi hàng ghế đầu tiên dành cho đương sự. Trên chiếc xe lăn, người thanh niên lặng lẽ cúi đầu suy tư. Họ là cha con, cũng là nguyên đơn và bị đơn trong vụ kiện.
Có người cha nào có thể sung sướng khi thắng kiện chính con trai mình? (minh họa: Zara).
Căn nhà từ đường
Trước khi qua đời, cụ L.V.T lập di chúc để lại căn nhà tại thị xã Châu Đốc, tỉnh An Giang làm nơi thờ cúng tổ tiên, giao cho người cháu nội L.B.S (SN 1972) quản lý, giữ gìn. Căn nhà không được bán, chỉ được sửa chữa khi hư hại. Anh S. phải có nghĩa vụ nuôi dưỡng 2 người cô và để vợ chồng người chị (L.T.P, SN 1969) ở cùng.
Tuy nhiên, theo trình bày của anh S., cha và vợ chồng chị P. đã cản trở việc anh đăng ký kê khai quyền sử dụng đất, quyền sở hữu nhà, không công nhận tờ di chúc. Anh khởi kiện, yêu cầu được hưởng thừa kế căn nhà gắn liền mảnh đất trên.
Ông L.T.L (SN 1939, cha anh S. và chị P.) có đơn phản tố, yêu cầu thay đổi người quản lý di sản với lý do anh S. đang bệnh, phải có người chăm sóc, không thể quản lý nhà đất, tổ chức cúng giỗ ông bà và nuôi dưỡng 2 người cô. Ông đề nghị để chị P. quản lý căn nhà từ đường.
Cấp sơ thẩm nhận định anh S. chưa thực hiện nghĩa vụ theo bản di chúc, vì vậy đồng ý giao căn nhà cho chị P. quản lý bởi chị cũng là cháu nội, đã ở cùng nhà từ trước đến nay, đồng thời ghi nhận sự tự nguyện của chị P., để gia đình anh S. sinh sống tại tầng 1 và được thu t.iền từ việc cho thuê mặt bằng tầng trệt.
Video đang HOT
Không thể sống chung
Anh S. kháng cáo toàn bộ bản án. Tại phiên tòa phúc thẩm TAND Tối cao tại Tp.HCM, anh S. nói: “Ông bà nội tôi lập di chúc để lại căn nhà cho tôi nhưng trong gia đình, mâu thuẫn giữa tôi với cha và chị gái rất trầm trọng, nhiều lần phải nhờ chính quyền giải quyết. Chúng tôi không thể sống chung với nhau được. Tại tòa sơ thẩm, tôi đã bày tỏ mong muốn được khấu trừ một phần chi phí để có điều kiện ra riêng, tạo dựng cuộc sống mới. Tôi muốn thương lượng nhưng cha và chị tôi không chịu, muốn chiếm cả căn nhà”.
Tiếp lời chồng, chị D.P.N (SN 1973, vợ anh S.) đứng lên bức xúc kể: “Chồng tôi bị tai biến, liệt nửa người vào năm 2006, vậy mà chị chồng xếp ở tầng trên khiến việc đi lại rất khó khăn. Không những thế, bà ấy còn chiếm luôn mặt bằng tầng trệt để buôn bán, chúng tôi chỉ được một phần nhỏ, cho thuê được 2 triệu đồng/tháng. Bà ấy còn khóa nước khiến tôi mỗi ngày phải đi lên, đi xuống xách nước. Áo quần giặt, không giũ hết xà phòng, tôi cũng phơi lên cho xong vì quá mệt mỏi. Giờ tôi muốn lấy lại nhà để mở tiệm uốn tóc. …”.
Nghe vợ chồng người con trai trình bày, người cha thở dài cho biết: “Con dâu tôi thiếu nợ, bỏ nhà đi biền biệt từ năm 2003 đến năm 2007 mới trở về. Một tay con gái tôi chăm sóc em trai và 2 người cô bị bệnh, lo chuyện cúng giỗ ông bà. T.iền bạc chữa bệnh cho con trai hay sửa chữa nhà đều do tôi gửi về…”. Ngừng một lúc lâu, ông buồn rầu nói tiếp: “Năm 2003, vợ chồng con trai tôi lấy hết tài sản, từ bàn ghế, giường tủ đến nữ trang ở trong nhà đem bán. Làm cha mẹ, tôi biết nhưng bỏ qua vì thương con. Tuy nhiên, con dâu tôi lúc trở về lại có ý định bán nhà sau khi tiến hành thủ tục hợp thức hóa giấy tờ nhà đất nên tôi mới ngăn cản. Từ đó, con dâu tôi nói năng hỗn xược, bất kính với cha, anh chị”.
Ngồi nghe đôi bên phân trần, vị chủ tọa trầm ngâm, hỏi: “Gia đình đã có mâu thuẫn như vậy, khó có thể sống chung. Bây giờ, con trai ông muốn nhận một phần t.iền rồi ra riêng, ông có thể thương lượng không? Dù sao, con trai ông hiện tại cũng không đủ sức khỏe…”. Người cha kiên quyết lắc đầu: “Đây là nhà từ đường, không có chuyện chia chác hay mua bán gì cả. Tôi già rồi, không có khả năng đáp ứng số t.iền con trai yêu cầu…”.
Phiên tòa khép lại với việc HĐXX bác kháng cáo của người con trai. Không cần giữ ý tứ, cô con dâu lớn tiếng trách móc gia đình chồng trước sự chứng kiến của những người xa lạ. Lặng lẽ, người cha cúi đầu lê bước ra cửa, đôi vai ông rũ xuống. Có người cha nào có thể sung sướng khi thắng kiện chính con trai mình?
Đ.ánh mất tình thâm “Kẻ thắng, người thua trong những vụ kiện tranh chấp tài sản, thừa kế đều đã đ.ánh mất đi điều thiêng liêng nhất mà dù có nhiều tài sản, t.iền bạc cũng không thể mua được: Tình m.áu mủ ruột rà. Tòa án căn cứ vào chứng cứ, quy định của pháp luật để phân định đúng – sai, thắng – thua. Nhưng chính tình yêu thương, lòng vị tha, không cần biết đến thắng – thua mới có thể xoa dịu sự tổn thương của những người trong cuộc” – vị kiểm sát viên TAND Tối cao chia sẻ sau phiên xử.
Theo Kha Miên (Người Lao Động)
Nỗi đau con trẻ khi cha mẹ tranh chấp tài sản
Ngồi lặng nơi hàng ghế sau, đứa con gái hết nhìn cha lại len lén nhìn mẹ, đôi mắt ngân ngấn nước. Giờ nghị án, mỗi lần bố mẹ lớn tiếng với nhau em lại hoảng sợ, hai tay đan chéo đến tội nghiệp.
Qua mai mối, anh Văn (42 t.uổi, TP HCM) và chị Hoa (42 t.uổi, ở Tây Ninh) kết hôn từ năm 1996. Hạnh phúc của họ trọn vẹn khi 2 đứa con - một trai, một gái - lần lượt chào đời. Thế nhưng, sau 13 năm chung sống, sóng gió bắt đầu nổi lên...
Theo lời kể của anh Văn, sau khi kết hôn, anh đi làm ở cơ quan nhà nước, chị ở nhà mở quán nhậu. Lương anh mang về chẳng bao nhiêu, trong khi lợi nhuận từ kinh doanh của chị đủ để lo cho cuộc sống gia đình sung túc. Anh quyết định nghỉ làm, ở nhà chăm sóc, đưa đón 2 con đi học.
Cũng từ đây, cả 2 dần phát sinh mâu thuẫn bởi anh Văn ghen tuông vô cớ, thường xuyên c.hửi mắng, đ.ánh đ.ập, đuổi chị ra khỏi nhà. Thương con, chị nhiều lần bỏ qua, cố gắng hàn gắn tình cảm gia đình. Thế nhưng, anh vẫn chứng nào tật nấy, chị đành chọn giải pháp ly hôn.
Ảnh minh họa: NLĐ
Anh Văn thừa nhận vợ chồng có mâu thuẫn do chị Hoa không chung thủy, thiếu quan tâm gia đình, bỏ bê con cái. Cuộc sống chung không hạnh phúc, anh đồng ý với yêu cầu ly hôn của vợ.
Sau nhiều lần hòa giải, cuối cùng, TAND quận Tân Phú đã chấp thuận cho họ được ly hôn, giao 2 con cho anh trực tiếp nuôi dưỡng theo nguyện vọng của trẻ. Ngoài ra, HĐXX còn tuyên mỗi bên được sở hữu một nửa trị giá căn nhà. Do tiếp tục sử dụng nhà nên anh Văn có trách nhiệm thanh toán cho chị Hoa giá trị còn lại của ngôi nhà là 2,2 tỷ đồng.
Anh Văn kháng cáo về phần tài sản, yêu cầu chia căn nhà thành 4 phần: vợ chồng và 2 con, đồng thời đề nghị định giá lại giá trị căn nhà. Tại phiên tòa phúc thẩm, anh lớn tiếng: "Căn nhà là của cha tôi cho tôi trước khi kết hôn. Tôi không đồng ý chia 1/2 giá trị nhà đất cho cô ấy, chỉ chấp nhận đưa khoảng 800 triệu đồng. Toàn bộ căn nhà là công sức của tôi. Bây giờ tôi không nghề nghiệp, còn phải nuôi các con...".
Được HĐXX mời lên, chị Hoa trình bày: "Trước đây, anh nghỉ làm để đưa đón các con, một tay tôi chăm lo, quán xuyến kinh tế gia đình. Vật dụng trong nhà hầu như do tôi mua sắm. Vợ chồng tôi còn có t.iền tiết kiệm gửi ngân hàng... Thương các con, tôi không muốn so đo. Chiếc xe SH tôi mua, tôi cũng không lấy đi hay đòi chia, để anh ấy có phương tiện đưa đón con đi học... Anh ấy nuôi con nên tôi không muốn tranh chấp, anh đưa tôi 1,5 tỷ đồng cũng được. Còn anh nói đang thất nghiệp là không đúng, anh có cho người ta thuê nhà mà...".
Vị chủ tọa hỏi: "Định giá căn nhà mới đây chỉ hơn 2,4 tỷ đồng, chị nhận 1,2 tỷ đồng được không?". Suy nghĩ một lát, chị gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, anh không chấp nhận.
Vị chủ tọa khuyên giải: "Tại phiên xử sơ thẩm, anh thừa nhận công sức đóng góp của cả 2 vào việc tạo lập, duy trì, phát triển căn nhà là ngang nhau. Bây giờ, chị đồng ý nhận 1,2 tỷ đồng, ít hơn so với bản án sơ thẩm đã tuyên. Anh có thể xem xét mà đồng ý không? Đành rằng, anh chị không còn yêu thương nhau nữa nhưng dù sao cũng từng là vợ chồng, tính toán với nhau làm gì?".
Anh Văn vẫn kiên quyết lắc đầu và nhìn chị Hoa hằn học: "Ai cũng làm cha, làm mẹ. Cô nói thương con chỉ là cái miệng thôi...".
Ngồi lặng lẽ nơi hàng ghế phía sau, nghe cha mẹ tính toán chi li với nhau, đứa con gái lớn của anh chị hết nhìn cha lại len lén nhìn mẹ, đôi mắt ngân ngấn nước. Giờ nghị án, mỗi lần cha mẹ lớn tiếng, em lại hoảng sợ cúi đầu, đôi tay đan vào nhau, trông đến tội nghiệp.
Tòa tuyên bác kháng cáo. Trong tích tắc, em ngoái nhìn mẹ rồi nhanh chóng cúi đầu theo cha ra về. Trầm tư nhìn theo con, chị Hoa đau đáu: "Tội nghiệp con nhỏ, muốn nói chuyện với mẹ cũng không dám. Cha nó dữ quá, nó sợ. Mỗi lần tới thăm con, tôi lén lút như đi ăn trộm, phải canh lúc nào không có ông ấy mới dám gặp hai đứa nhỏ. Ông bắt gặp là quát mắng, xua đuổi".
Một luật sư từng tham gia nhiều vụ án ly hôn nói, nếu ly hôn là điều không thể tránh khỏi, cha mẹ hãy yêu thương, nâng đỡ con nhiều hơn, cố gắng hết mức có thể để những di chứng hậu ly hôn không tác động nhiều đến con. Bởi lẽ, con trẻ hoàn toàn vô tội nhưng lại chịu mất mát nhiều nhất trong cuộc chia tay này. Đã có nhiều vụ án liên quan đến trẻ v.ị t.hành n.iên phạm tội mà xuất phát điểm là sự bất mãn, hụt hẫng và hoang mang từ cuộc ly hôn rồi xem nhau như kẻ thù của đấng sinh thành.
Theo VNE
Đ.ánh v.ợ trọng thương vì mâu thuẫn tài sản Tài đã dùng cành cao su đ.ánh chị bị đa chấn thương; vết thương nặng nhất là giập mi mắt và vùng quanh ổ mắt phải, chảy nhiều m.áu và bầm tím. Sáng 26/6, Bệnh viện Đa khoa huyện Cư Dút (Đăk Nông) cho biết: Đã làm thủ tục chuyển bệnh nhân Nguyễn Thị Thêu, SN 1972, xã Nam Dong bị đa chấn...