Đàn ông khi “cưa cẩm” thường gặp các lỗi sau
Sự kiềm chế và tự chủ là chìa khóa để chinh phục phụ nữ. Đàn ông cần biết cách chơi khó để giành được trái tim người đẹp.
Câu chuyện của một chàng trai khiến nhiều người thuộc cánh mày râu giật mình, bởi vì họ đã xử sự đúng như thế:
Tôi hẹn hò với một cô gái xinh đẹp, được nhiều đàn ông săn đón. Cô ấy chủ động theo đuổi tôi trước. Cô ấy là chuyên viên trang điểm, thành đạt, có tiếng tăm và luôn bận rộn. Ngày hẹn hò thứ ba, thứ tư của chúng tôi rất lãng mạn. Cô ấy “tự thú” rằng đang hạnh phúc như ở trên mây. Sức hút của tôi lên tới 95%. Cô ấy chắc rất mong ngóng tới ngày hẹn thứ năm.
Nhưng bỗng nhiên có sự thay đổi, cô ấy lạnh lùng, và dù ghé nhà tôi chơi, cùng tôi uống rượu, cô ấy vẫn gọi taxi về. Sức hút giảm xuống còn 85%. Cô ấy gọi điện và chúng tôi có ngày hẹn thứ sáu. Chúng tôi đi bar, nhưng trước khi đi, cô ấy báo tin sắp đi công tác hai tuần. Mọi người trong bar nhún nhảy, chúng tôi vẫn vui vẻ nhưng tôi thực sự choáng và khoảng cách bắt đầu xuất hiện – cô ấy hành động lạnh lùng, nhảy mà quay lưng lại tôi, không nhìn tôi như trước…
Tôi bắt đầu gửi hoa và quà cho cô ấy. Ngày cuối cùng trước chuyến công tác, tôi gửi một bông hồng đỏ và sôcôla. Khi cô ấy trở về, một tuần sau, tôi gọi điện rủ cô ấy đi chơi. Chúng tôi đi nghe nhạc và có khiêu vũ với nhau, nhưng cô ấy vẫn tỏ ra lạnh lùng mỗi khi tôi chạm vào cô ấy. Tôi hỏi điều gì đã làm cô ấy khó chịu, cô ấy im lặng quay đi. Tôi hỏi cô ấy có muốn ghé qua nhà tôi không, cô ấy đáp rời rạc: “Em không”. Tôi thực sự bối rối. Trên đường về nhà, cô ấy nắm tay tôi và nói: “Dù sao em vẫn rất thích ở bên anh!”.
Tôi bắt đầu rụt rè hơn. Nhưng thay vì tỏ ra lạnh lùng, tôi lại gửi những bài hát trữ tình qua điện thoại cho cô ấy. Tôi nhắn tin vài lần nhưng không có trả lời. Vài ngày sau, cô ấy nhắn: “Em dạo này bận quá. Em sẽ liên lạc với anh khi nào em có thời gian”. Mức độ thu hút chắc còn 45% – 60%. Vài ngày sau, tôi nhắn lại: “Tốt hơn là để anh liên lạc với em khi nào anh có thời gian!”. Đã hai tuần trôi qua, và chúng tôi không hề liên lạc gì nữa.
Tôi biết mình đã sai, nhưng tôi tin sức hút của mình sẽ tăng lên nếu tôi tiếp tục chinh phục và “ra đòn” chính xác. Tôi không biết nên làm gì tiếp theo, làm sao để nhen lại ngọn lửa tình yêu trong cô ấy? Tôi tin mình có thể dành lại trái tim cô ấy.
Và đây là lời khuyên của chuyên gia:
Trước tiên, anh không nên gần gũi, thân mật với phụ nữ quá nhanh. Thay vì sáp lại gần ngay từ những ngày đầu hò hẹn, đàn ông chỉ nên hôn nhẹ dù đang ở cao trào. Nhưng phần lớn đàn ông đều không thể tự chủ và kiềm chế bản thân. Điểm yếu này sẽ luôn đem lại rắc rối.
Khi cô gái tỏ ra lạnh lùng, anh không nên đưa cô ấy về nhà nữa. Một khi cô nàng trở nên xa cách, anh nên lùi lại ngay. Tiếp theo, anh nên từ chối buổi hẹn thứ sáu. Làm như vậy anh đã có thể gia tăng hứng thú trong cô ấy. Anh không hiểu rằng bị từ chối khiến phụ nữ càng ham muốn và săn đuổi. Anh thể hiện cảm xúc giống hệt cô gái kia, cô ấy càng thích anh, anh càng thể hiện tình cảm nồng nhiệt hơn, nhưng làm như vậy là không khôn ngoan nếu người anh đang hẹn hò thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ, thích chinh phục.
Anh còn vấp phải những hục hặc nhỏ với cô gái. Khi phụ nữ mất hứng thú, họ tỏ ra cáu kỉnh, khó chịu. Khi bị thu hút, họ sẽ không như vậy. Rất tiếc, anh đang trên đường bước ra khỏi trái tim người đẹp. Trong mắt anh dường như chỉ có cô gái và điều đó khiến anh hành động sai lầm – thật tai hại.
Khi cô gái nhảy quay lưng lại với anh, cư xử như thể anh không hiện diện ở đó, tránh nói chuyện với anh, anh nên đưa cô ta về nhà ngay. Đừng rối trí hoặc thiếu tự tin khi anh thấy gượng gạo khi ở bên một người phụ nữ, hãy chấm dứt ngay tình huống khó chịu đó. Nhưng thay vì rút lui sớm, anh lại gửi quà cho cô gái. Đó là một lỗi lớn. Sức hút của anh đang đi xuống và anh còn tiếp tục tặng quà sau đó. Đây chưa phải bạn gái của anh. Anh không cần làm như vậy trừ phi cô nàng đã trở thành bạn gái của anh.
Anh không nên gọi điện cho cô ấy khi chuyến công tác kết thúc. Thay vào đó, anh nên chờ để cô ấy gọi điện cho anh. Khi cô gái tỏ ra lạnh lùng trước những cử chỉ thân mật của anh, anh không nên cố gắng gần gũi cô ấy nữa. Đàn ông nên để phụ nữ thân mật trước.
Video đang HOT
Anh cũng không nên hỏi phụ nữ điều gì đã làm họ khó chịu. Khi anh phải hỏi như vậy nghĩa là anh đã thất bại. Anh không bao giờ có được câu trả lời trung thực từ phụ nữ. Họ sẽ không thật thà nói rằng đang ngán ngẩm anh.
Anh vẫn tiếp tục phạm lỗi. Khi cô gái không tha thiết gì nữa, anh không nên hỏi cô ấy có muốn tới nhà anh không. Hãy để cuộc hẹn diễn ra ngắn ngủi và kết thúc sớm. Khi cô ấy trả lời uể oải rằng không muốn tới nhà anh, điều đó nghĩa là anh đã bị loại. Và khi cô gái nói mình rất vui khi ở bên anh, điều đó thực ra có nghĩa: “Đây là ngày hẹn cuối cùng của chúng ta!”.
Thay vì tỏ ra lạnh lùng hơn cô ấy, anh đã làm gì? Anh đã gửi đi những bản nhạc trữ tình. Anh đã đưa ra tín hiệu cầu xin cô ấy quay lại. Nếu anh càng van nài, anh càng chắc chắn phải ra đi. Với tất cả những gì anh đã làm, anh chỉ khiến mình tổn thương hơn. Quỵ lụy, khúm núm trước phụ nữ khiến anh trở thành người đàn ông yếu đuối trong mắt họ, không một người phụ nữ nào thích điều này. Điều anh cần làm là hãy dừng lại. Anh không thể gia tăng sức hút của mình và sự hứng thú của cô ấy bằng những bản nhạc trữ tình gửi qua điện thoại.
Khi anh không nhận được tin nhắn trả lời nghĩa là anh đã thất bại. Những gì anh cố gắng chỉ khiến anh đâm đầu vào ngõ cụt. Khi cô ấy bảo rằng sẽ gọi cho anh khi nào rảnh, đó là cách phụ nữ nói: “Đừng gọi cho tôi nữa!”.
Thật đáng tiếc. Hứng thú của cô ấy đã không còn ở mức 60%, chắc chỉ 39% thôi. Và anh nên hiểu 39% nghĩa là: Kết thúc rồi! Anh còn nhắn tin rằng sẽ tốt hơn nếu để anh liên lạc với cô ấy khi anh có thời gian. Anh đã quá độ lượng với một người phụ nữ không hề thích anh. Anh đã si tình một cách ngoan cố, cứng đầu.
Kết quả của những hành động sai lầm này là hai người không liên lạc gì nữa. Đừng lo lắng, phụ nữ rất yếu đuối, trong những năm tháng dài sau này, sẽ có lúc vì quá cô đơn mà cô ấy nghĩ tới anh và liên lạc lại.
Nếu anh hiểu mình đã hành động sai lầm, tại sao anh còn tiếp tục? Chiến thuật tốt nhất là: Khi hứng thú giảm xuống dưới 50%, coi như đã thất bại. Không gì cứu vãn được nữa. Khi hứng thú giảm từ 95% xuống 51%, vẫn còn có thể cứu vẫn. Nhưng dưới 51% là đã mất hi vọng. Và anh khó có thể khơi lại ngọn lửa tình yêu.
Hãy nhớ: Một khi đã bị loại khỏi vòng đấu, anh hầu như không còn cơ hội quay lại và giành chiến thắng.
Theo STT
Một tình yêu buồn
Nhiều lúc tôi cũng không rõ những việc mình làm có đúng hay không, từ trước đến nay, tôi toàn tự làm mình tổn thương...
Nhưng giờ đây, không chỉ mình tôi đau khổ, mà đứa con của tôi phải chịu bất hạnh vì chuyện của cha mẹ nó... Đến bây giờ, tôi vẫn còn ngỡ ngàng với điều tan vỡ đã xảy ra. Còn riêng Quang, tôi luôn mong anh hạnh phúc...
Tôi ngày ấy bé bỏng, đáng yêu, dáng dấp nhỏ nhắn mong manh nhưng gương mặt xinh xắn, má lúm đồng tiền với ánh mắt biết nói đã làm bao nhiêu người chao đảo. Từ thời phổ thông, đám bạn cùng trường đã đặt cho tôi biệt danh "búp bê vô cảm", vì không ngó ngàng gì đến bọn con trai vây quanh với những lá thư tình bày tỏ tình cảm đầy lãng mạn của tuổi học trò. Tôi chỉ lo học hành, làm một đứa con ngoan, một học sinh có thành tích nổi bật đứng nhất, nhì trường ngày đó... Không phải tôi không mơ mộng, nhưng tôi không dễ rung động với người cùng trang lứa. Trong số những anh chàng để ý tôi ngày trước, Quang là một người ít nói, vẻ ngoài dễ mến và có chút lãng tử, Quang học sát lớp và đôi khi tôi bắt gặp ánh mắt của Quang nhìn lúc tan trường. Chuyện Quang thích tôi, tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe cô bạn thân và mấy người bạn lớp kế bên hay chọc ghẹo, riêng Quang cũng không thấy biểu hiện gì nên tôi cũng không ấn tượng nhiều.
Ngày trước, tôi là học sinh giỏi toán, nhưng cô giáo dạy văn rất thích cách hành văn của tôi nên khi trượt học sinh giỏi toán tôi đã vào đội tuyển văn, vốn có cảm xúc và khá nhạy cảm, với sự dẫn dắt của cô giáo, tôi bất ngờ đạt giải cao ở các cuộc thi viết văn cấp thành phố, quốc gia. Được xét tuyển thẳng đại học, tôi quyết định theo đuổi nghiệp văn chương nhưng mọi người thân quen đều không thích, kể cả cô giáo. Cô nói, bằng sự nhạy cảm của mình, cô linh cảm cuộc đời tôi sẽ khổ nếu đi theo con đường này, cô còn bảo, nhìn vào đôi mắt tôi, luôn thấy một cái gì đó rất buồn, lúc đó, tôi cũng không hiểu, chính cô là người đã dẫn dắt tôi theo nghiệp văn nhưng lai không ủng hộ và càng không hiểu tại sao cô dự cảm về cuộc đời mình như thế...
Những ngày trên giảng đường đại học, tôi cũng được nhiều người chung ngành quan tâm, theo đuổi. Với những cách bày tỏ khác nhau, tôi vẫn không chú ý đến ai... Đến khi gặp anh, trái tim tôi mới bắt đầu rung động. Với nụ cười dịu dàng, nam tính, tôi bị khuất phục bởi anh. Anh khác những người theo đuổi tôi ở chỗ không hề rụt rè, mà mọi lời nói của anh đều toát lên uy lực, như là mệnh lệnh và tôi làm theo như một người bị thôi miên.
Gia cảnh của anh bình thường, khi chấp nhận yêu anh, những người bạn tôi đã không ngừng so sánh, không ít người cảnh báo, thậm chí ngăn cản... một phần vì nói anh không xứng với tôi, phần khác nói biết anh là người bay bướm lại thô lỗ! Bỏ ngoài tai mọi lời bàn tán, tôi đến với anh bằng sự rung động đầu đời đầy say mê, tôi yêu anh và tin tưởng vào tình yêu của mình. Anh kể với tôi rất nhiều về người bạn gái đầu tiên, một chút trẻ con trong tôi cảm thấy buồn vì với tôi anh là mối tình đầu và tôi luôn hi vọng là mối tình duy nhất, còn anh thì khác... nhưng nỗi buồn đó chỉ thoáng qua nhường cảm xúc cho nụ hôn đầu run rẩy nhưng ngọt ngào đầy dư vị... Thời gian đầu yêu anh, tôi rất hạnh phúc, anh có thể làm nhiều chuyện chỉ để tôi vui.
Tôi không cần một người bạn trai giàu có chiều chuộng mình mọi thứ, nhưng anh luôn cố gắng để tôi không bị so sánh với bạn bè... chính điều đó, càng làm tôi yêu anh hơn. Nhưng về sau, tôi phát hiện anh không chỉ dành những cử chỉ chăm sóc ân cần cho mỗi mình tôi, anh hay cười nói và tán tỉnh không ít những cô gái khác. Trái tim tôi như bị bóp chặt, lòng tự tôn của tôi bị tổn thương khi anh phũ phàng phủ nhận mối quan hệ giữa tôi với anh trước mặt một cô gái khác. Tôi đau đớn nhưng không khóc... nghe lời khuyên của một người bạn, lý trí tôi luôn sẵn sàng để từ bỏ... Ngày gặp anh để nói lời chia tay, tim tôi nhói đau. Làm sao tôi có thể rời xa anh khi lòng tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều, khi đối diện với anh, tôi biết mình không làm được nhưng vẫn nói tiếng chia tay. Anh không nói gì, chỉ ôm tôi vào lồng ngực và nói tôi khờ... chỉ bấy nhiêu đó, nước mắt tôi đã trào ra, nức nở trong vòng tay anh, tôi bất lực, tôi không đủ sức vùng vẫy. Tôi thấy mình khờ khạo quá...
Chúng tôi tiếp tục yêu nhau, anh vẫn tốt với tôi, người ta dần dần cũng nhận ra anh yêu tôi thật. Nhưng chỉ có tôi mới biết, tình yêu của anh cho tôi rất đỗi hời hợt, trong lòng anh luôn nhớ về người bạn gái cũ, có một bức tường vô hình giữa tôi và anh, tôi hiểu mỗi người ai cũng cần có những khoảng trời riêng của mình... khoảng trời ấy của anh, tôi không động đến, chỉ càng ngày thấy mình trở thành một cái bóng, vật vờ và tội nghiệp đi bên anh. Anh yêu tôi, nhưng trái tim anh không chỉ dành cho tôi, còn tôi, quá mềm yếu với tình yêu đầu đời, lý trí đủ nhận ra mọi sự khác biệt trong tình cảm, nhưng tôi biết làm sao vì tôi yêu anh nhiều lắm... Tôi chỉ mong thời gian sẽ giúp cả hai chúng tôi, và nhất là tình yêu của tôi sẽ làm anh thay đổi, tôi làm mọi thứ có thể để anh dễ chịu khi bên tôi, tôi chấp nhận tính cách bất thường của anh, tôi biết anh vẫn hay chọc ghẹo tán tỉnh những cô gái khác. Khi gặp anh tôi rất vui, dù trước đó đã khóc rất nhiều, tôi cũng không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần vì anh, nhiều khi tôi tự hỏi tại sao yêu một người lại đau khổ như thế nhưng rồi khi gặp anh, mọi suy nghĩ buồn khổ đều tan biến...
Trong hơi ngà ngà của men rượu, anh quấn lấy tôi, tôi không tiếc lần đầu của mình vì đơn giản tôi yêu anh... (Ảnh minh họa)
Ngày tôi tốt nghiệp thì anh đã đi làm, anh ôm bó hoa thật to đến chúc mừng và chu đáo lo lắng từng chút cho tôi khiến bạn bè ai cũng ganh tỵ, anh mời bạn bè của tôi và anh đi chúc mừng... Ngày hôm đó rất vui, dù mệt nhưng tôi đã tổ chức tiệc chia tay với tất cả bạn bè thân thiết. Hôm đó, chúng tôi ở bên nhau, dù bất an nhưng tôi biết mình không thể làm gì khác. Trong hơi ngà ngà của men rượu, anh quấn lấy tôi, tôi không tiếc lần đầu của mình vì đơn giản tôi yêu anh, nhưng lòng không thoát khỏi cảm giác hụt hẫng khi mất đi cái quí giá nhất của đời con gái.
Sau lần ấy, chúng tôi gắn bó hơn, anh chăm sóc tôi như một người chồng thật sự, anh dắt tôi về nhà ra mắt, không lâu sau chúng tôi đính hôn và dự định sau khi tôi ổn định việc làm vài tháng sẽ làm đám cưới. Những tưởng hạnh phúc đã mỉm cười, nào ngờ giông bão bắt đầu ập đến!
Bạn gái anh về nước, anh không ngại nói với tôi, cô ấy có gọi anh và bạn bè cũ họp mặt. Anh cầm tay tôi hôn nhẹ, nói rằng chuyện xưa đã không là gì với anh, vì bây giờ anh đã có tôi...Tôi nói rằng tôi tin anh, nhưng nhìn anh quay lưng bước đi, tôi nhìn theo mà lòng buồn rười rượi linh cảm như sẽ đánh mất một điều gì...
Kể từ ngày anh gặp lại bạn gái cũ, hầu như ngày nào anh cũng nhắc về cô ấy, rằng cô ấy bây giờ còn sắc sảo hơn xưa, rằng cô ấy trước tới nay vốn năng động, cô ấy là người phụ nữ rất hiện đại, hôm nào họp mặt anh sẽ dẫn tôi giới thiệu. Điện thoại của anh không ngừng báo có tin nhắn, mỗi lần như thế tôi thấy anh có vẻ háo hứng, lúc anh không để ý, tôi cầm điện thoại và xem tên người gửi tin nhắn, đúng là tên cô ấy, tôi không dám mở ra xem nội dung vì sợ mình sẽ đau, hoặc tôi không dám đối diện với sự thật, tôi cũng không biết... Anh làm tôi cảm thấy khó chịu, anh không biết tôi là người nhạy cảm ư? Tôi biết anh hiểu tôi như thế nào, nhưng có lẽ mối quan tâm về người bạn gái trước quá lớn đã kiến anh trở nên vô tâm. Tôi không phải người nóng nảy, dễ bày tỏ, mà sống nội tâm, mọi tâm sự hay suy nghĩ đều chôn kín trong lòng. Có hôm, anh gọi điện báo không qua chỗ làm đón tôi được vì phải đi với bạn bè, tôi biết anh đi cùng với những ai... Tôi không tỏ thái độ ghen tuông, chỉ thấy lòng mình trống rỗng!
Một ngày, vô tình gặp lại Quang, anh nhận ra tôi và gọi tên tôi trên đường. Nhìn anh bây giờ thật khác, tự tin và chững chạc hơn thời còn phổ thông rất nhiều, gương mặt chỉ thêm một cặp kính trắng nhưng lại rất thu hút. Quang tỏ ra rất mừng khi gặp lại tôi, thái độ của Quang làm tôi có chút cảm động, đã lâu không gặp, lúc trước cũng chẳng nói chuyện với nhau nhiều, nhưng bây giờ bạn bè cũ hễ gặp được ai đều cảm thấy rất mừng. Sau khi hỏi thăm nhau về công việc, chúng tôi trao đổi số điện thoại liên lạc và hẹn hôm nào rỗi sẽ gặp nhau nói chuyên nhiều hơn... Trước khi chào tạm biệt, anh nhìn tôi thật lâu và hỏi với theo "em hạnh phúc chứ?" tôi không trả lời mà chỉ cười nhẹ vì tôi cũng không biết thật sự mình có hạnh phúc không... Ngày cưới đã được cha mẹ hai bên bàn bạc, anh cũng đã làm xong giấy đăng ký kết hôn, trên luật pháp chúng tôi đã là vợ chồng nhưng giờ tôi không còn háo hức như dạo đầu bàn tính chuyện cưới xin nữa. Đám cưới? Liệu có thể giữ được chân nhau? Dường như giờ đây mọi chuyện đã khác...
Anh bận rộn và ít khi dành thời gian cho tôi, chỉ gọi điện thoại nhắc nhở tôi phải ăn uống đầy đủ, đi ngủ sớm... dạo này anh được giao làm một dự án lớn. Quang cũng hay nhắn tin hỏi thăm, và không quên nhắc lại lời hẹn. Sau ca làm việc, tôi đi lẩn thẩn trên đường về nhà thì lại gặp Quang... Hai chúng tôi cùng đi bộ, nói chuyện rất lâu, tôi cảm thấy thoải mái, không ngờ Quang rất có khiếu hài hước. Quang kể chuyện học thi ngày đó, chuyện tình cảm hồi còn đi học và chuyện tham gia các công tác xã hội, thì ra thời đi học có nhiều chuyện thú vị mà tôi đã lờ đi, nghe Quang kể chuyện, tôi bật cười, bỗng dưng Quang khựng lại nhìn tôi " em có tâm sự phải không? Nụ cười của em nhìn sao buồn quá?". Quang lại nói những câu khiến tôi muốn khóc, tôi hít một hơi thật sâu, vẫy tay chào và đón taxi về. Tôi sợ mình sẽ khóc trước mặt Quang...
Dạo này tôi và anh chỉ nói chuyện nhiều qua điện thoại, anh nói chừng nửa tháng nữa làm xong dự án sẽ cùng tôi lên kế hoạch cho đám cưới. Tôi ít gặp anh, nhưng thường xuyên nói chuyện với Quang, buổi trưa thỉnh thoảng chúng tôi cùng đi ăn trưa, buổi tối lên mạng làm việc cũng gặp nhau, tôi cảm thấy Quang rất hiểu tâm lý người khác, tôi nói tất cả những chuyện của mình tâm sự với Quang mà ngạc nhiên về sự chính sự cởi mở của mình, có lẽ vì Quang có cách nói chuyện khiến cho người khác cảm thấy ấm lòng... duy có điều Quang cũng hay kèm theo những câu thể hiện tình cảm dành cho tôi, những lúc ấy, tôi lảng sang chuyện khác hoặc tìm cách kết thúc câu chuyện. Có lẽ Quang cũng biết nên về sau tôi và Quang đều thận trọng trong cách nói chuyện với nhau, và cả hai cố gắng giữ mối quan hệ như bạn bè bình thường... Nhưng tôi không còn là "búp bê vô cảm" như thời phổ thông khi đã nếm trải qua nhiều chuyện, giờ tôi cũng không đủ tự tin để khẳng định bất cứ điều gì, tôi nhận thức rất rõ sự khác biệt khi đi cùng Quang, tôi chỉ muốn được ủi an, được san sẻ bớt những nhọc nhằn trong lòng. Và tôi biết, Quang là người tốt...
Ngày chủ nhật, tôi thức khá sớm đi chợ mua vài món mà anh thích về nấu và mang đến cho anh. Tôi không nghĩ nhiều khi mang hộp thức ăn đến nhà anh lúc sáng sớm, chỉ đơn giản vì tôi muốn chăm sóc cho anh, thậm chí nếu anh chưa dậy hay không có nhà thì tôi sẽ lặng lẽ bỏ nó trong bếp rồi về, tôi không nghĩ mình sẽ chứng kiến cảnh người chồng sắp cưới đang còn nằm ngủ bên cạnh một người phụ nữ khác trong phòng, người phụ nữ đó tôi đã từng thấy trong bức ảnh lúc trước đặt trong phòng anh - chính là người bạn gái mà anh vẫn thường nhắc, nói cách khác, người mà từ trước đến bây giờ anh chưa từng quên... Trong suy nghĩ của tôi, anh là người không hoàn toàn thuộc về tôi nhưng sẽ không lỡ làm những việc quá đáng với tôi. Vậy mà tôi không thể tin vào mắt mình...
Tôi không xứng đáng để Quang phải hi sinh vì mình như thế... (Ảnh minh họa)
Tôi không biết diễn tả cảm giác lúc đó của mình như thế nào, nhìn anh và người phụ nữ đó bối rối tìm quần áo tôi tưởng mình sắp chết... Lồng ngực tôi đau đến nỗi không thở được, người tôi run lên, lạnh ngắt... tôi thấy tay chân mình bủn rủn, đánh rơi cả hộp thức ăn tự lúc nào, tôi thật sự không biết mình phải làm gì. Đầu óc tôi mụ mẫm, phải đi, phải ra khỏi nơi này nếu không tôi sẽ chết. Tôi chạy như bay ra khỏi nhà anh, mặc kệ tiếng gọi tên mình phía sau, tôi chỉ biết cắm đầu chạy, trước mắt tôi bỗng tối sầm, mặt đất nghiêng ngả dưới chân, nước mắt nhòa hết gương mặt lúc nào chẳng rõ và rồi trong phút chốc, tôi cảm giác mình được giải thoát, không còn những cơn đau nghẹn ở tim, nước mắt không còn chảy, mắt tôi nhắm nghiền... Trong vô thức, hình như tôi nghe có ai đó đang gọi tên mình...
Tôi tỉnh dậy trong căn phòng của mình, anh ngồi cạnh bên giường và nắm bàn tay tôi. Anh tỏ vẻ rất mừng khi thấy tôi đã tỉnh, nhưng có lẽ thấy trong đôi mắt vô hồn của tôi, anh đã không còn tồn tại, có lẽ nhận ra điều đó nên anh nhìn tôi rồi cúi mặt luôn miệng nói xin lỗi... Mắt tôi ráo hoảnh, tôi không còn cảm giác đau khổ để nước mắt có thể trào ra, tôi cũng không cần nghe những lời anh xin lỗi và giải thích. Tôi biết tại sao, và như thế có nghĩa là đã quá đủ đối với sức chịu đựng của tôi rồi. Đáp lại những hành động hối lỗi của anh, tôi bật dây, nghe đau buốt ở cánh tay trái, thì ra tôi đang truyền dịch có lẽ vì bị ngất, cũng có lẽ vì kiệt sức... Tôi giật kim ra khỏi tay, bước xuống giường đến mở tủ và cầm lấy giấy đăng kí kết hôn xé toạc trước sự hốt hoảng của anh. Hôn nhân vĩnh viễn không thể giữ được chân ai nếu trái tim họ không thuộc về mình, lẽ ra ngay từ đầu tôi nên chập nhận sự thật này, tôi không thể thay đổi được anh nhưng lại cố chấp với tình yêu của mình, nên bây giờ, tất cả đều đã muộn...
Sau giây phút sững sờ anh chạy đến ôm chặt tôi và anh khóc, có lẽ chưa bao giờ anh thấy thái độ của tôi cương quyết đến thế, đã bao nhiêu lần anh làm tôi tổn thương, chỉ cần anh ôm tôi vào lòng vỗ về là tôi quên ngay mình vừa đau khổ. Nhưng anh lại không thể hiểu rằng, khi người ta đau đến nỗi không còn cảm nhận được là mình đang đau, thì lòng cũng đã lạnh... Trước mặt anh là tôi vô hồn, tôi không buồn nói với anh một câu, cũng có nghĩa tôi không thay đổi quyết định của mình, chưa kịp làm đám cưới nhưng sắp tới tôi phải kí vào đơn ly hôn để chấp dứt mọi ràng buộc giữa tôi và anh. Gỡ tay anh ra khỏi người và quay mặt đi, anh bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi, và tôi nghe giọng anh dường như lạc đi "anh không mong em tha thứ, nhưng anh xin em hãy vì con chúng ta em à", tôi chới với, xoay người lại phía anh, anh vừa nói gì? Vì con ư? Như nhận ra sự ngỡ ngàng của tôi, anh nói tiếp "Chúng ta đã có con, bác sĩ nói em có thai đã gần hai tháng..." tôi ngồi phịch xuống nền nhà thẫn thờ, tôi phải làm sao? Cuộc đời tôi cuối cùng còn phải chịu đựng thêm những gì nữa? Tất cả đều đã lỡ dở... Ngoài trời mưa đầu mùa nặng hạt lại rơi, tôi ước mình là những đám cây ngoài kia, để mưa gột sạch hết mọi đau đớn trong lòng...
Quang đến thăm tôi vào mỗi buổi chiều, lần nào anh cũng mang theo một bó hoa. Anh cắm hoa vào bình và đặt nó trong phòng tôi và chỉ ngồi nhìn tôi không nói gì. Có hôm, anh đến vào lúc tôi đã ngủ, anh nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc trên trán tôi ngồi nhìn tôi một lúc rồi lẳng lặng bước ra ngoài. Dường như anh muốn nói với tôi điều gì đó, nhưng chắc anh hiểu tôi chưa thể chấp nhận được điều gì lúc này...
Tôi quyết định ly hôn, nghe chừng rất buồn cười vì mình còn chưa kịp được mặc áo cô dâu. Bạn bè và cả gia đình hai bên đều mong tôi hồi tâm chuyển ý, nhưng tôi biết mình đang làm gì. Tôi không thể cứ đi con đường mà mình toàn vấp ngã, tôi sẽ một mình nuôi con dù biết ngày tháng sắp tới không hề dể dàng với mình... Ai cũng ngỡ ngàng trước sự lạnh lùng đến đáng sợ của tôi trước tòa. Phiên xử kết thúc, anh cũng thẫn thờ như một cái bóng ra về, gia đình anh nói anh đang suy sụp tinh thần và đang tự giày vò, nhưng so với tôi, liệu anh có đau khổ hơn không? Còn tôi, vẫn đang sống, tay chân vẫn hoạt động nhưng tôi nghĩ mình đã không tồn tại từ lâu.
Quang hẹn gặp tôi vào một buổi chiều nắng sắp tắt, nói là có chuyện quan trọng... Khi tôi đến, đã thấy Quang đứng chờ sẵn, thấy tôi đến anh bất ngờ xoay người lại ôm lấy tôi, ánh nắng chiều vàng vọt buồn đến nao lòng, lòng tôi lại bị đánh thức, tôi lại thấy mình muốn khóc, dường như hiểu được cảm giác của tôi, Quang vuốt tóc tôi thật nhẹ và thầm thì "hãy cứ khóc nếu muốn, anh sẽ cho em dựa vào". Và tôi khóc như một đứa trẻ, tất cả như một giấc mơ đã kết thúc, vậy mà tôi vẫn chưa thoát ra khỏi sự ám ảnh của nó, tôi lạc lõng khi thức dậy mỗi buổi sáng, thấy mình rơi tõm trong niềm tuyệt vọng và hụt hẫng khôn nguôi... Quang ôm tôi mỗi lúc chặt hơn sau mỗi tiếng nấc nghẹn, bờ vai tôi rung lên từng hồi vì xúc động, một lần nữa tôi trở nên yếu đuối biết bao. Quang nâng gương mặt ướt nước mắt, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi, lên mắt... nhưng tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm nhận được cảm giác nhẹ nhàng hơn sau khi khóc. Với tôi bây giờ, bắt đầu lại là điều khó khăn... Quang nói, anh sắp đi nước ngoài định cư, sự nghiệp của anh sẽ phát triển hơn nếu qua Mỹ. Lẽ ra anh đã sẵn sàng ra đi nếu không vì gặp lại tôi, gia đình anh qua đó cũng đã khá lâu. Sau tất cả những gì đã xảy ra, anh muốn tôi cùng đi thay đổi môi trường sống, và sẽ bù đắp cho tôi tất cả... Tôi đang trôi miên mang theo từng lời nói của Quang thì Quang lại tiếp tục ôm tôi thật chặt, anh không ngừng nói yêu tôi, yêu rất lâu, từ thời còn đi học, và tôi chính là động lực để anh phấn đấu, tất cả những gì anh có được hôm nay cũng là nhờ tôi. Ngày xưa vì sợ không với tới mà anh không dám thổ lộ tình cảm của mình, còn bây giờ anh sẽ rất hạnh phúc nếu được chăm sóc cho tôi và đứa con trong bụng. Vòng tay Quang siết tôi mạnh dần, anh lại hôn lên tóc, lên trán... tôi cảm nhận được sự chân thành trong anh, lần này thì tôi cảm động, tôi đón nhận nụ hôn của Quang với đầy vẻ biết ơn. Anh nhắc lại lời đề nghị của mình, và tôi gật đầu...Những tia nắng cuối ngày như gom cả vào mắt Quang, tôi thấy mắt anh lấp lánh niềm vui. Giọt nước mắt trong khóe mắt tôi lại tràn ra, lần này Quang lấy tay lau nó đi... Nắng sắp tắt dần, nhưng vẫn còn ấm áp...
Buổi tối Quang liên tục gọi điện thoại hỏi tôi khâu chuẩn bị đồ đạc đã đến đâu rồi, giọng anh rất vui. Anh mong trời mau sáng để cùng tôi lên máy bay. Còn tôi, không ngủ được, màn đêm tĩnh lặng, chơi vơi như lòng tôi lúc này, bắt đầu từ ngày mai, tất cả sẽ khác đi nhiều lắm... Tôi lại giấu những giọt nước mắt của mình vào lòng đêm...
Tôi nhìn thấy Quang từ xa, anh luôn nhìn đồng hồ, và nhấn điện thoại gọi cho tôi... Tôi đã tắt máy trước khi đến đây, tôi chứng kiến vẻ hồ hởi của anh từ lúc mới ra sân bay đến nét mặt thất vọng của anh lúc này... khi loa nhắc nhở máy bay sắp cất cánh lần thứ hai, Quang luống cuống chạy xung quanh tìm tôi, nhìn thấy cô gái nào phía sau giống tôi anh đều chạy ra phía trước để nhìn. Tôi thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt anh, tín hiệu báo máy bay sắp cất cánh lần cuối, Quang thiểu não bước vào, anh đeo kính đen che đi đôi mắt đỏ hoe... Nếu không kìm lòng tôi đã ra khỏi chỗ nấp và chạy đến bên anh rồi, anh có biết đâu mắt tôi cũng đỏ lên tự bao giờ, những giọt nước mắt cuối cùng đã rơi... Làm sao tôi có thể bỏ lại tất cả để đi cùng Quang, làm sao tôi có thể để anh gánh nỗi đau dùm mình và đứa con không thuộc phần trách nhiệm của anh, tôi không xứng đáng để anh hi sinh vì mình như thế...
Hãy để em nâng niu những kỉ niệm của chúng mình tại nơi ta đã gặp gỡ, hãy để em một mình bước đi trên con đường mà số phận đã dành riêng cho em... Tiếng phi cơ lao trên bầu trời át đi sự nức nở của lòng tôi, nhưng tôi chắc Quang biết được và anh cũng thương tôi nhiều lắm... Mưa lại nhỏ giọt trên đường về, không lớn, nhưng đủ làm tim tôi buốt lạnh...
Theo STT
Nhật ký cô dâu trẻ Em đã là vợ rồi ư? Có gì khác nhau đâu nhỉ? Sau một vài thủ tục đơn giản, vài câu nói đãi bôi của hai gia đình, bữa tiệc túy lúy, bia chảy tràn ra sân, em bước líu ríu vào hôn trường trong tiếng nhạc ầm ĩ. Thế là yên phận. Đêm tân hôn nhàn nhạt sau cả ngày vất vả,...