Đàn ông bây giờ sao dễ dãi quá…
Tôi với Huyền cùng đi trên một chuyến xe tham quan. Lúc về, chúng tôi nhìn thấy một ông tiến sĩ trong ngành hai đứa đang làm việc, mắt đeo kính trắng, bề ngoài đạo mạo, có mang theo hai con khô cá dứa, nhìn rất ngon lành. Tôi vui miệng bảo, chồng chị mê món đó lắm, cắt ra từng miếng nhỏ cất vô tủ đá, chiên ăn dần với cơm nóng, thì tuyệt vời. Chỉ tiếc là nó mắc mỏ quá, lại dễ mua nhầm.
ảnh minh họa
Huyền cười cười nói, nếu chị thích thì đợi đó em “lấy” cho, để biếu chị mang về nuôi ông xã!> Đàn ông một phútTưởng đâu Huyền nổ cho vui, ai dè lúc giữa hành trình, xe ngừng để mọi người xuống “xả nước cứu thân”, Huyền chủ động đổi chỗ, ngồi cùng băng ghế với anh tiến sĩ. Chẳng rõ Huyền trổ tài cầm cưa thế nào, mà lúc đoàn về đến nơi, anh tiến sĩ quấn lấy bên cạnh, ra sức dúi hai con khô dứa kia vào tay Huyền. Ngọt ngào từ chối vài câu lấy lệ, Huyền cầm lấy món quà, vừa đợi người kia đi khuất là phá lên cười như phát rồ, kèm theo một nhận xét đắng lòng lệ rơi, rằng:
- Học hàm học vị gì không biết, chứ “trình” anh còn non lắm. Ở độ tuổi U50 rồi mà còn dại gái thấy sợ.
Huyền mở điện thoại cho tôi xem vài cái tin nhạy cảm mà ông anh tiến sĩ này nhắn cho cô ngay lúc hai người đang tâm đắc trò chuyện trên xe. “Anh ước gì được tan chảy vào em, Huyền ơi!”. Đó là em chưa xài bao nhiêu phần trăm công lực tán tỉnh, tâng bốc đâu nha chị. Hắn tưởng em ngưỡng mộ suốt hành trình nên giờ tìm cách tiếp cận làm quen. Lại ngây thơ tin sái cổ khi em bảo, em sợ mình không “chiến” lại các em trẻ đẹp chưa chồng vây quanh nên tới lúc này mới dám thu hết can đảm “xích lại gần anh”, bởi sợ vuột mất nhân duyên của mình… Đại khái thế. Hắn liền trấn an ngay rằng, anh thích phụ nữ có gia đình và biết chừng mực giữ kẽ như Huyền hơn, chứ dây vào mấy cô độc thân, đụng tới là bắt đền, anh cũng ngại lắm!
Hai chúng tôi còn đang tíu tít, đã thấy điện thoại Huyền rung lên mấy câu hỏi thăm, hẹn hò của anh tiến sĩ mới quen. Tất nhiên, vẫn là mô típ cũ, theo kiểu quan tâm, nôn nóng đặt vấn đề gặp gỡ, tiến xa, xa nữa, xa mãi. Huyền nhẹ thở dài, buông thõng một câu:
- Đàn ông bây giờ sao dễ dãi quá, chị à…
Huyền với chồng ly thân đã lâu, nhưng người ngoài nhìn vào không ai biết. Chẳng sở hữu nhan sắc thuộc hàng tuyệt đỉnh, nhưng nhờ nhỏ nhắn xinh xinh, giọng nói dễ nghe, lại thêm đôi mắt có phần ngây thơ, Huyền tán đâu chết đó, như lời Huyền chua chát bảo. Tiếc là em… nam tính quá chị ơi, đàn ông mà vội vàng ham hố, chưa gì đã xin đổ ào ào là em chán ngay lập tức. Vừa bật đèn xanh mà thấy anh ta “chịu đèn” cái một là em chỉ muốn bỏ của chạy lấy người. Họ hình như chỉ nghĩ được mỗi chuyện… lên giường hay sao ấy. Em đến nản lòng, nhìn đâu cũng thấy toàn của ôi, đàn ông hạng hai thì phải!
Video đang HOT
Tôi hiểu cảm giác của Huyền, một phụ nữ ngoài ba mươi mặn mà, luôn khiến các ông anh dễ dàng xiêu đổ vì tưởng bở. Nhưng Huyền muốn tìm kiếm một người chín chắn, thật lòng, không sẵn tư tưởng qua đường tạm bợ. Có thể đến và ở lại bên Huyền bởi họ cần cô ấy, chứ không phải bởi ý nghĩ, có thể “thịt” Huyền nhanh chóng để thỏa mãn bản năng và cả cái tôi chiến thắng của mình.
Chưa khi nào cảm giác đàn ông giống chú gà trống siêng năng đuổi theo lũ gà mái, với quan điểm là, được thì tốt, không thì coi như tập thể dục lại đúng như bây giờ. Tôi dưng không nhớ đến anh Toàn, một đồng nghiệp của mình. Chúng tôi làm chung gần mười năm, nhưng ít giao thiệp. Anh trầm tính, ít nói, có vẻ nghiêm túc. Bữa đó cả công ty liên hoan, anh vô tình ngồi gần tôi, cả hai trò chuyện khá hợp ý.
Tôi hứng chí nên thân tình vỗ lên cánh tay anh, nhận thấy người đàn ông bên cạnh bỗng nhìn mình là lạ. Ngay lúc tan tiệc, anh liền hỏi nhỏ, em muốn đi cà phê với anh không. Tôi cáo mệt, từ chối, lịch sự hẹn anh dịp khác. Vừa về đến văn phòng, tôi đã nhận được tin nhắn của anh, rằng tự nhiên bữa nay anh thấy em đẹp quá! Cho anh xin một cái hẹn em nhé… Mà em nên cẩn thận xài sim rác để qua lại, cho nó an toàn!
Đoạn sau thế nào, không kể ra chắc ai cũng có thể hình dung. Tôi đoán, nếu tôi là Huyền, luôn hứng thú thử sức mình trong lĩnh vực chinh phục, thì chắc anh Toàn này không thoát. Hay tôi sẽ nhanh chóng nhận lấy nỗi ê chề sau khi tỏ tường? Bởi thật ra, anh ta cho rằng đang “lấy lòng” tôi đấy thôi. Đàn ông có thể dễ dàng xúc động, ảo tưởng và nắm lấy mọi tín hiệu mơ hồ mà phụ nữ phát ra thế ư? Hay đơn giản là họ cứ thích là lấn sang, tới đâu thì tới, mất mát gì đâu mà sợ, như một anh chàng đã hùng hồn bảo vậy? Nhưng tôi chọn con đường có lẽ là tẻ nhạt, bằng cách im lặng. Tôi coi đó cũng là một câu trả lời tốt.
Tôi từng được một anh “bạn trai” mà Huyền dắt đến ra mắt tranh thủ xin số điện thoại của tôi lúc Huyền đi vệ sinh. Tôi vờ cắc cớ nói, khi nào cần liên lạc với em, anh cứ hỏi Huyền, chúng em chơi thân lắm. Anh này cũng thuộc hàng cáo, liền lấp liếm rằng, thì em cứ đọc anh lưu vào, lúc nào buồn buồn mình đi cà phê nói chuyện chơi cho vui. Đoạn hội thoại đến đây thì chấm hết, vì Huyền đã quay trở vào.
So với Huyền, tôi kém hơn mọi mặt, cả bề ngoài lẫn tuổi tác. Vậy mà anh bạn của Huyền vẫn không tha, tận dụng mọi cơ hội để “mở rộng mối quan hệ”. Thế nên mới nói, đàn ông ngoài dễ dãi còn tham lam, thích quơ quào loạn xạ, được đâu hay đó, các khái niệm như để dành, xơ cua chắc nằm lòng trong từ điển.
Sau sự kiện “xin số điện thoại ở sau lưng”, chúng tôi đưa ra một kết luận rằng, những người đàn ông hành xử lén lút, tranh thủ ăn mảnh ngay cả với đối tượng là bạn của vợ hay bồ, quên mất chân lý rạch ròi “đồ ăn là đồ ăn, đồ cúng là đồ cúng” thì đều là loại đáng vứt đi, không xài được. Bởi, thái độ đó cho thấy họ mờ ám, dễ phản bội, không thể nào tin cậy.
Nhưng Huyền cũng buồn bã cho biết, việc các ông hễ vắng bóng vợ là xin số các em tiếp tân, phục vụ, bạn vợ… này nọ là chuyện thường ngày rồi, Huyền gặp hoài, chẳng có gì để phải ngạc nhiên nữa. Còn thất vọng ư? Đã quá ngưỡng rồi, còn gì nữa đâu mà phải tiếc!
Nói như vậy, thì các ông bây giờ dễ dàng bị xỏ mũi gọn bâng như vậy hay sao? Không, bạn cũng chớ lầm. Họ toàn là thứ dữ không đó, nhưng đôi khi cũng bị tai nạn nghề nghiệp do vài cô nàng “cáo già” mang đến. Chút chiến lợi phẩm về vật chất mà chị em thu được, hoặc một cuộc hả hê nào đó sau khi hất cẳng một “ông gà trống ham đạp mái” chẳng sánh bằng nỗi bẽ bàng mà chúng ta phải gánh chịu.
Cảm giác mất niềm tin đeo đẳng mãi. Nhìn đâu cũng thấy nghi ngờ, chẳng còn dám tin vào hai chữ “tình thật”. Đàn bà cả nghĩ, hay muộn phiền vì “tưởng nước giếng sâu em thả sợi dây dài, đâu ngờ giếng cạn em tiếc hoài sợi dây”. Đâu hay đàn ông cũng chỉ vui là chính, họ nào có bận lòng, cứ thua keo này là bày ngay keo khác, chẳng lăn tăn là mất bao nhiêu bữa cơm, mấy bận cà phê cùng bánh trái cho con hồ ly tinh kia mà chẳng xơ múi được gì. Bởi họ coi đó là khoản tiền đầu tư cho vui chơi, kiểu tình phí vậy mà. Đàn ông tỏ ra dễ dãi để đàn bà… dụ dỗ rồi bỏ rơi cho đáng kiếp? Hay cuối cùng, chỉ đàn bà chúng ta là rơi vào cái vòng giải trí lẩn quẩn của họ, mắc mưu mà không hay?
Theo DanViet
Đã lên giường... thì đừng nên nói cô ấy dễ dãi!
Nếu chẳng thể "cởi áo quần trên người nàng xuống thì phải mặc cho nàng chiếc áo cô dâu" thì thôi, xin hãy cứ trân trọng sự dại khờ ấy của đàn bà. Đừng gọi nàng bằng hai từ "dễ dãi" chỉ vì nàng trót yêu một kẻ ngày nào đó cũng dễ dãi bỏ nàng...
Người ngoài có thể đánh giá, có thể phán xét và bình phẩm... có thể gọi họ là dễ dãi, ngu ngốc hay đại loại một tính từ nào tương tự thế. Nhưng nếu là người đàn ông lên giường với họ, xin đừng thốt ra lời cay nghiệt ấy.
Thi thoảng, trong một quán ăn nho nhỏ, một cuộc chuyện trò chẳng đầu chẳng cuối, tôi thường nghe thấy cánh đàn ông khoe về chiến tích yêu đương của mình.
Vang lên ở đâu đó thứ giọng nói lẫn trong nhiều tạp âm một vài câu phát xét: "Vừa mới đưa được 1 em lên giường, nói chung cũng là dễ dãi, mà dễ dãi thì chơi bời thôi chứ đừng cưới!".
Ừ thì tôi công nhận, đàn bà cũng có 5, 7 loại. Có người từ bé tới lớn được bao bọc trong một lối suy nghĩ: "Màng trinh là đức hạnh của đàn bà". Bởi thế mà khi yêu, họ khư khư giữ cho kì được cái trinh tiết để sau này không "thất thố" trước người gọi bẳng chồng. Để đêm tân hôn có quyền hồi hộp và mộng tưởng về chuyện ái ân. Để có thể ửng đỏ đôi má khi chồng lần cởi từng chiếc cúc áo và để có thể tự tin nói rằng: "Anh là người đàn ông đầu tiên của em, chồng ạ!". Để có thể ngẩng cao đầu nếu cuộc tình đó không may "đứt chỉ bay xa" vì tôi vẫn còn giữ được cái quý nhất cuộc đời dù trái tim thì tan nát vì yêu.
Nhưng cũng có những cô nàng "yêu" và "chuyện ấy" là hai thứ đồng hành. Họ sống theo một cách nghĩ rất giản đơn: "Yêu có phải là cuồng nhiệt nếu như không thổi bùng lên ngọn lửa ham muốn bản năng?". "Yêu có phải là hết mình nếu không phải là tận cùng sự gắn bó mà tạo hóa ban cho?"... Họ đôi khi đánh đồng cảm xúc yêu đương và cảm xúc ân ái. Và tất nhiên, chẳng phải ai cũng có may mắn một lần yêu rồi đi trọn cuộc đời, để người cùng mình trải qua chuyện ấy sẽ là người ngủ chung giường suốt cuộc đời con lại. Có những cuộc tình nay nắm chặt tay nhau nhưng ngày mai mất hút đâu đó chẳng tìm ra. Và thế là những lời yêu thương trở thành kỉ niệm, những lần lên giường bỗng đâu trở thành chuyện chỉ riêng mình ta biết.
Thời đại này, sống thế nào là chuyện của riêng ta.
Ai đinh ninh tôn thờ trinh tiết cứ sống theo cách mà họ muốn. Và cô gái nào muốn thả cảm xúc phiêu dạt theo những điều bản năng nhất cũng cứ chọn cách yêu như thế cho mình. Nói nôm na, đời ai người ấy sống, thân ai người ấy lo. Hãy cứ "sống theo cách của bạn". Nhưng chỉ xin, những người đàn ông có cái vinh dự là "người đầu tiên" trong cuộc đời cô gái nào đó mà không cần tới một tờ hôn thú, xin đừng, đừng gọi nàng... dễ dãi.
Đàn bà nhiều khi khờ khạo lắm. Yêu, trao đi tất cả vì yêu, mơ mộng về một mai "anh làm lo tương lai em dạy con nên người" đã đành. Đôi khi cũng biết cuộc tình ấy rồi sẽ chẳng về đâu những vẫn muốn "hết mình" để sau này không hối hận vì đã yêu hời hợt quá. Người ngoài có thể đánh giá, có thể phán xét và bình phẩm... có thể gọi họ là dễ dãi, ngu ngốc hay đại loại một tính từ nào tương tự thế. Nhưng nếu là người đàn ông lên giường với họ, xin đừng thốt ra lời cay nghiệt ấy.
Chẳng cô gái nào ra đường, vớ vội một gã để yêu. Một cô gái dù sống bản năng nhất chắc hẳn cũng phải vì thích một ánh mắt, mê một bờ môi, si tình một vài câu nói của người đàn ông đó rồi mới dám gật đầu lên giường. Âu nó cũng là cảm xúc bắt nguồn từ con tim rồi mới chạy vào đê mê thể xác.
Đàn ông, nếu chẳng thấy hạnh phúc mình có được cái tài chinh phục ấy thì cũng đừng đáp một khối tình con con xuống bàn chân, dẫm nát và gọi cô gái bên mình bằng hai từ: "Dễ dãi!".
Thế nhé, hãy tin rằng, sau một cái gật đầu của vài lần hẹn hò, ấy là một chút tình yêu nhen nhóm. Mà đã là tình yêu thì nhiều hay ít, khờ khạo hay nanh nọc, khôn ngoan hay ngớ ngẩn thì cũng đáng được trân trọng. Nếu chẳng thể "cởi áo quần trên người nàng xuống thì phải mặc cho nàng chiếc áo cô dâu" thì thôi, xin hãy cứ trân trọng sự dại khờ ấy của đàn bà. Đừng gọi nàng bằng hai từ "dễ dãi" chỉ vì nàng trót yêu một kẻ ngày nào đó cũng dễ dãi bỏ nàng...
Theo VNE
Con gái mê "chuyện ấy" có phải dễ dãi? Tại sao cánh đàn ông cứ cho rằng, những người phụ nữ yêu mình một cách nhanh chóng là người dễ dãi? Rồi mục đích của đàn ông cũng là biến các cô gái thuộc quyền sở hữu của mình, vậy mà khi họ gật đầu lại bảo họ sống buông thả. Đôi khi cánh đàn ông cứ đổ tội lẳng lơ cho...