Đàn bà đừng nghĩ cứ hy sinh là người đàn ông sẽ biết đền đáp ân tình
Hy sinh vì tình yêu là điều nên làm, nhưng đừng hy sinh vì những người không xứng đáng. Hy sinh nhiều thứ đấy, nhưng rút cuộc người ta vẫn bỏ bạn mà đi…
Đàn bà sinh ra không phải để hy sinh
Trong tư tưởng của rất nhiều phụ nữ Việt đã mặc định sẵn rằng: “Cả cuộc đời mình phải hy sinh: cho người đàn ông mình yêu, cho gia đình nhỏ, cho những mối quan hệ khác”. Và cái suy nghĩ “hy sinh là việc của đàn bà” cũng dần dần ăn sâu vào tiềm thức của những người đàn ông. Để rồi họ không coi điều đó ra gì.
Thanh xuân của đàn bà ấy à? Đừng bao giờ để hy sinh cho những điều không đáng. Đàn bà sinh ra là để được hưởng hạnh phúc chứ không phải để hy sinh!
Nếu đàn bà chưa biết rằng bản thân sau này sẽ thiệt thòi ở đâu khi lấy chồng, hãy nhìn vào người mẹ của mình. Mẹ qua bao năm tháng tảo tần, dành cả thanh xuân cho gia đình, chồng con không lời than oán. Hãy nhìn vào sự già đi của họ, nhìn vào những vết rạn da và những nếp nhăn dần xuất hiện trên gương mặt. Bạn sẽ hiểu, họ đã phải hy sinh những gì để có một gia đình hạnh phúc?
Hãy nhìn vào chính bản thân mình khi còn tự do, khi cuộc đời chưa gắn liền với một người đàn ông nào cả. Khi ấy bạn có tuổi trẻ, có tự do, có ước mơ, hoài bão và những dự định xa gần. Khi ấy còn trẻ, chúng ta còn xinh đẹp, còn những mối quan hệ và sự nuông chiều bản thân. Đến khi lấy một người đàn ông, chúng ta dần dần thay đổi. Dần dần lãng quên chính bản thân mình.
Sự hy sinh của đàn bà là những điều thầm lặng, đó không phải là cuộc chiến tranh cho hòa bình mà là cuộc chiến cho hạnh phúc. Họ đánh đổi hạnh phúc bằng mồ hôi, bằng nước mắt, bằng sự bao dung, bằng tình yêu đối với người đàn ông của đời họ. Thế rồi chưa chắc họ đã nắm được trong tay hạnh phúc, vẫn có người coi họ là phiền phức, muốn bỏ họ mà đi.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Nếu họ muốn rời bỏ, bạn hy sinh bao nhiêu cũng chỉ là điều phiền phức
Khi đàn ông biết yêu thương người phụ nữ của đời mình, họ ghi nhận sự hy sinh của người phụ nữ và đổi lại bằng tình yêu của bản thân. Nhưng đàn ông như vậy chẳng có nhiều trên đời, phải may mắn lắm chúng ta mới tìm được một người như họ.
Còn một người đàn ông không biết yêu thương phụ nữ thì cả đời họ chỉ biết cho bản thân mình. Bao nhiêu hy sinh, lo lắng của người đàn bà cũng chỉ hóa những phiền phức. Mỗi ngày anh ta sẽ chỉ biết trách cứ bạn, vô tâm với bạn, tìm cách rời xa bạn, vì anh ta cảm thấy bạn hy sinh như vậy vẫn chưa là gì.
Nếu bạn đang gặp người đàn ông ở trường hợp thứ hai, đã đến lúc bạn kết thúc những hy sinh vô nghĩa của mình rồi. Đừng bao giờ để bản thân hy sinh và tổn thương vì một người không xứng đáng, đàn bà ạ. Họ muốn đi, hãy cứ để họ ra đi.
Đừng hy sinh một cách mù quáng và nghĩ như vậy người đàn ông sẽ bên mình mãi mãi
Đàn bà dại là đàn bà luôn dùng sự hy sinh của bản thân mình mong đổi lấy tình yêu của một người đàn ông. Nhưng thứ mà đàn bà luôn nhận lại đó thường không phải tình yêu mà là sự thương hại hoặc tệ hơn là sự phản bội.
Người đàn ông đã không muốn ở bên cạnh bạn, bạn dùng trăm nghìn điều níu giữ họ cũng sẽ tìm một cái cớ để ra đi. Việc rời bỏ một người phụ nữ đôi khi nó dễ dàng hơn cái cách có được cô ấy. Khi đã chán nản với một mối quan hệ, đàn ông luôn hành xử lạnh nhạt và vô tình. Bất kể bạn đã từng vì họ bao nhiêu, bất kể không còn tình yêu thì còn ơn nghĩa, họ vẫn chọn cách bỏ đi không quay đầu nhìn lại.
Đàn bà vì vậy cũng đừng thấy quá bất ngờ, bản thân hãy luôn lựa chọn cho mình một con đường lui tốt nhất. Hãy là một người đàn bà thông minh và chỉ hy sinh cho một người đàn ông xứng đáng.
Vì đôi khi sự hy sinh của một người đàn bà trở thành vô nghĩa với một người đàn ông đã muốn ra đi.
Theo Afamily
Đàn bà khôn ngoan thì lo giữ sắc, đàn bà dại dột chăm chăm giữ chồng
Đàn bà khôn thừa hiểu cứ mãi hy sinh, tận tụy vì gia đình chưa chắc giữ được chân chồng. Vậy nên đàn bà khôn ngoan lo giữ sắc, đàn bà dại dột lại lo giữ chồng.
Thời gian khắc nghiệt và tàn nhẫn với phụ nữ lắm, đàn ông 30 còn xuân nhưng phụ nữ 30 đã toan về già. Vậy nên đàn bà đừng đợi đến khi những nếp nhăn đã xuất hiện trên gò má thì mới bắt đầu cuống cuồng tìm cách níu giữ tuổi xuân. Phụ nữ cứ mãi hi sinh, cứ mãi tận tụy vì chồng, vì con,...đến lúc mình già nua, xấu xí thì chồng lại chạy theo một người đàn bà khác trẻ đẹp hơn. Vậy nên người ta mới nói đàn bà khôn ngoan lo giữ sắc, đàn bà dại dột lo giữ chồng.
Câu chuyện thứ nhất
Chồng chị vốn là người đàn ông đẹp trai, ga lăng, lại là người mồm mép. Tất nhiên, người như thế rất nhiều. Nhưng không hẳn những người như thế đã là được đàn bà để mắt. Mỗi người có một gu thẩm mỹ khác nhau, và cách họ chọn đàn ông cũng rất khác nhau. Nhưng vì sự tự ti vào bản thân nên chị luôn luôn lo lắng mất chồng. Chị sợ một ngày nào đó, chồng mình sẽ đi theo gái không thì cũng bị gái theo.
Chị vốn là một cô gái bình thường, nhưng có nét duyên thầm. Ngày trẻ, chị được anh yêu mến vì anh nhìn ra cái vẻ đẹp tiềm ẩn của chị. Nhưng đó là câu chuyện của ngày trẻ. Giờ hai vợ chồng cùng làm công sở, vậy mà anh lúc nào cũng nuột nà, còn chị thì gầy xấu lại còn có vẻ lôi thôi. Ai hỏi chị vì sao lại gầy thế thì chị bảo lo nghĩ nhiều chuyện gia đình, cơm áo gạo tiền, lại chuyện con cái nhà cửa nên gầy cả đi. Hai người cũng đâu phải là khó khăn gì. Anh chị đi làm, thu nhập ổn định, lương lậu khá, có một căn hộ chung cư vừa nhỏ để ở. Cũng là do tiền của hai bên gia đình gom góp cho con cái và cũng là tiền anh chị dành dụm được chút ít. Tuy vậy, chị vẫn tiết kiệm, không chịu ăn chơi, chăm chút cho bản thân. Vì chị hi vọng dành tiền cho con cái sau này.
Anh ăn mặc bảnh bao, đi đâu với chị nhìn cũng lệch lạc. Anh nói với chị về cách ăn mặc, góp ý với chị nhiều, đồng nghiệp cũng có ý nhưng chị không nghe. Chị cho rằng, đó là gu của chị, là cách chị thấy đẹp và không để mắt tới bàn dân thiên hạ. Chị không hiểu vì sao khi đi mua quần áo, người ta thường cho bạn đi cùng, là muốn người khác ngắm hộ mình, con mắt của mình ngắm chính mình chẳng bao giờ chuẩn được. Vậy mà chị cứ cổ hủ, không chịu thay đổi dù trước đây, khi còn là sinh viên chị cũng thuộc hàng xinh đẹp và biết ăn mặc.
Chị bảo, có chồng rồi thì giản dị thôi, mặc đẹp cho ai ngắm. Đơn giản là mình ngắm mình và để cho chồng ngắm cũng là việc cần thiết để làm đẹp bản thân. Vậy mà chị không chịu cải tiến suy nghĩ của mình.
Chị cứ đi làm về, gồng mình lên đi chợ, nấu nướng, cơm nước dọn dẹp nhà cửa. Quần áo giặt cho chồng, nước tắm cũng phải chuẩn bị cho chồng trước để khi anh về có cái mà tắm. Chồng chị muốn làm gì chị cũng không cho động chân vào, bảo anh cứ ngồi nghỉ ngơi rồi ăn cơm. Lâu dần, chị đã tạo thói quen cho chồng. Chồng thì cứ lộng lẫy, vợ thì lúc nào cũng đầu tắt mặt tối dù gia đình chẳng nghèo khó gì nếu không muốn là khá giả. Cả đời chị từ ngày lấy chồng, không biết tới cái gọi là son phấn, nước hoa hay là đôi giày cao gót. Đi đâu cũng đôi tông, bộ quần áo ở nhà và đầu tóc chưa kịp chải. Nhìn chị thì người ngoài cũng chán chứ không phải chồng. Và vì thế, chồng chị quen được vợ nuông chiều, tha hồ ra ngoài dạo chơi, rồi nảy sinh tình ý, có thể là bị các cô gáikhác quyến rũ, chị cũng không thể nào hay biết. Vẫn chỉ ngoan ngoãn là người vợ chăm chồng, chẳng biết đến bao giờ mới được chồng đáp lại. Đã thế, cuộc sống toàn là những nghi ngờ, thật sự rất mệt mỏi.
Câu chyện thứ hai
Liên và Lan là hai chị em ruột nhưng tính nết khác nhau một trời một vực. Trái hẳn với chị Liên, người em tên Lan tuy cũng đã có gia đình nhưng chị sống rất vô tư. Chị đi làm, thỉnh thoảng vẫn cà phê với bạn như ngày son rỗi. Con cái đã lớn, vài ba tháng chị gửi con cho bà ngoại để tự thưởng cho mình một chuyến đi chơi. Ai cũng bảo chị là người đàn bà vô tâm, hời hợt.
Tỉnh thoảng ngồi lại với nhau, Liên lại càu nhàu em Lan: "Đàn bà con gái có chồng có con rồi đừng có thoải mái quá, hàng xóm lại nói ra nói vào. Phận đàn bà có chồng phải biết lo cho chồng, cho con chứ". Lần nào nghe xong câu đó, Lan cũng phá lên cười. Lan mở túi xách, lấy cây son đỏ tô lại vành môi đỏ chót rồi bảo: "Chị gái ơi, em lấy chồng chứ có phải vô tù đâu. Em không muốn tự biến mình thành một bà cô già nua như chị đâu. Đồng ý là ai có chồng cũng phải vun vén cho gia đình, em vẫn đi làm, vẫn làm ra tiền đấy thôi. Nhưng em ngoài gia đình vẫn còn bạn bè, còn công việc. Em thấy mình vui và hạnh phúc là được, miệng thiên hạ kệ người ta chứ".
Biết tính em nên Liên lắc đầu. Lan tính xởi lởi, ít khi để ý lời nói của mọi người xung quanh mình. Chị sống đơn giản, miễn sao mình hạnh phúc là được. Họ là chị em với nhau, cách nhau chỉ hai tuổi mà trông Liên như già hơn hẳn chục tuổi. Bao lâu rồi chẳng đi đâu nhiều nên chị ít mua sắm quần áo, lại càng không có lấy một món mỹ phẩm. Liên bảo để dành tiền ấy mua cái gì ngon ngon cho con, có chồng có con rồi đâu cần ăn diện.
Cuộc sống vẫn diễn ra như thế, cho đến một ngày Liên phát hiện chồng mình ôm ấp gái bán bia ôm, Liên mới vỡ lẽ nhận ra rằng, mình ăn chả dám ăn, mặc chẳng dám mặc để rồi chồng lại nhẫn tâm ôm ấp nhân tình, chị bị sốc đến ngất lịm đi.
Đàn bà như Liên hay như Lan, ai sẽ hạnh phúc hơn? Người đời ai cũng khen Liên giỏi vun vén nhưng cuối cùng Liên cũng đâu có được gì ngoài những lời đãi bôi của thiên hạ. Đàn bà khôn ngoan như Lan, sống cho chồng con một nửa, một nửa cho mình. Tự bản thân mình cảm thấy mình hạnh phúc, thế là đủ!
Theo Phunutoday
Đàn ông tốt sẽ không dửng dưng trước nỗi đau của đàn bà trước phòng sinh "Hôn nhân chưa chắc đã là nấm mồ của tình yêu, nhưng phòng sinh thì có thể". Sự vô tâm của đàn ông đối lúc ấy chính là vết dao dâm vào tim người đàn bà... Đàn bà đã hy sinh quá nhiều, đàn ông đôi khi không chịu hiểu Nếu ai đã một lần từng đọc tâm thư "anh có dám hôn...