Cứu em gái cùng cha khác mẹ, chỉ mấy tháng sau tôi nhận về điều không ngờ
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trong lúc cuộc đời mình rơi xuống đáy sâu thì Hạnh lại là người duy nhất đưa tay cứu vớt.
Gia đình ai cũng có câu chuyện riêng, nhà tôi cũng không ngoại lệ. Tôi có 2 đứa em gái nhưng đứa thứ 2 là em cùng cha cùng mẹ còn đứa út lại là con riêng của bố tôi.
Bị phản bội nhưng mẹ tôi nhất quyết không ly hôn. Bà còn đưa ra quyết định lạ kỳ khiến ai cũng khó hiểu là tiếp tục chung sống với bố tôi và mặc kệ ông qua lại với “phòng nhì”. Biết bố tôi tháng nào cũng bớt một khoản tiền để nuôi vợ hờ và con riêng, mẹ tôi cũng làm ngơ như không biết gì cả.
Tôi vốn ít nói và không thích phiền phức nên chọn đứng ngoài cuộc để tránh khỏi sóng gió gia đình. Mẹ tôi tuy không ly hôn nhưng vẫn suốt ngày gây sự với bố, cái Oanh em tôi toàn thêm dầu vào lửa bằng những câu hỗn hào. Bữa cơm nào cũng đủ 4 bộ bát đũa, song nguyên vẹn đến cuối bữa thì luôn chỉ có duy nhất bát của tôi. Chả hiểu sao cãi nhau họ cứ phải đập phá đồ đạc làm gì?
Sống trong không khí ầm ĩ xích mích mãi thành quen. Ăn xong tôi tự đứng dậy rửa bát, còn những người khác làm gì thì tôi kệ. Bố ngoại tình từ năm tôi học lớp 6, đến giờ tôi 29 tuổi ông có vẻ vẫn hài lòng với kiểu sống “phân thân” nay vợ cả mai vợ lẽ. Mẹ tôi thì giờ chán mâu thuẫn với chồng rồi, bà dành hết thời gian để đi chơi với bạn, lễ chùa và quản lý spa riêng.
Suốt 17 năm qua tôi chưa từng gặp đứa con ngoài giá thú của bố. Có lần tôi tò mò tìm tài khoản mạng xã hội của người phụ nữ kia thì phát hiện cô ấy khá kín tiếng và hầu như chẳng đăng công khai cái gì. Chỉ có duy nhất một tấm hình chụp chung với con gái lúc nhỏ. Giờ chắc đứa bé đó đã lớn lắm rồi, vì chính bố tôi kể nó chỉ kém cái Oanh có 2 tuổi thôi.
Hội bạn thân của tôi đã từng hỏi nếu gặp em cùng cha khác mẹ thì tôi sẽ làm gì. Tôi trả lời là chẳng gì cả, vì hoàn cảnh gia đình như thế nên coi nhau như người xa lạ sẽ tốt hơn. Chúng nó bĩu môi chê tôi nhạt nhẽo, còn tôi thì bảo chúng nó xem phim drama trên mạng ít thôi.
Chẳng ngờ câu hỏi của đám bạn lại trở thành sự thật. Hè năm ngoái trên đường đi làm về tôi vô tình gặp một vụ tai nạn, một nữ sinh bị xe máy đâm bất tỉnh trên vỉa hè. Cả đám đông không ai giúp nữ sinh ấy, ai cũng sợ rắc rối nên chỉ giữ ông chú gây tai nạn đợi công an đến mà thôi. Tôi là y tá nên không thể làm ngơ, vội dừng xe để xem tình trạng cô bé ấy.
Sau khi kiểm tra thấy cô bé không có chấn thương gì nặng thì tôi ngồi cạnh đợi xe cấp cứu tới. Ngó thẻ học sinh thấy cô bé tên là Hạnh. Điện thoại của nữ sinh không cài mật khẩu nên tôi chủ động tìm cách liên lạc với người thân cô bé. Gọi vào số được lưu tên là “Papa”, tôi sốc cứng cả họng khi nghe thấy giọng bố mình!
Thì ra nữ sinh ấy chính là con riêng của bố tôi. Nó đã học cấp 3, cao lớn còn hơn cả tôi. Sau khi thông báo sơ qua tình hình thì tôi báo địa chỉ bệnh viện nơi cấp cứu cho bố biết, còn những chuyện sau đó thì tôi không quan tâm nữa. Tôi không kể cho mẹ và Oanh, cũng chả hỏi han gì bố. Tôi làm đúng như quan điểm của bản thân, coi đứa trẻ cùng cha khác mẹ kia như người xa lạ để tránh rắc rối.
Cơ mà người tính không bằng trời tính. Tôi đã quên bẵng đi vụ tai nạn nhưng cô em cùng cha khác mẹ thì không quên. Khoảng 1 tuần sau Hạnh tìm đến tận bệnh viện chỗ tôi làm, chắc bố tôi chính là người tiết lộ cho nó biết. Nó bảo muốn cảm ơn tôi vì đã giúp đỡ khi nó gặp tình cảnh hiểm nghèo.
Video đang HOT
Dĩ nhiên tôi không cần ơn huệ gì cả, vừa nhìn thấy Hạnh ngồi đợi ở hành lang thì tôi đã bảo nó đi về. Cô bé im lặng một lúc rồi bảo nó biết tôi là ai. Lúc ấy tôi mới để ý rằng con bé khá xinh xắn, cao ráo, giọng nói nhẹ nhàng điềm tĩnh, có phần chững chạc hơn tuổi thật.
Tôi vẫn không nói thêm gì và quay lại phòng làm việc. Thật sự nếu không phải vì quan hệ đôi bên trái ngang thì tôi rất thích có một đứa em gái dễ thương như vậy. Hạnh khác hẳn với cái Oanh, có vẻ là một đứa biết điều, ngoan ngoãn và không nổi loạn chút nào.
Tưởng duyên giữa tôi với con riêng của bố như vậy là kết thúc, nhưng vài hôm trước tôi đã gặp biến cố bất ngờ khiến mình được cô bé trả ơn lại.
Đấy là ngày tôi bắt quả tang chồng mình cặp kè với người phụ nữ khác. Họ tình tứ ôm nhau đi thuê phòng mà không nhận ra tôi đang cấp cứu cho bệnh nhân ngay trước sảnh khách sạn. Tôi đeo khẩu trang kín mít nên chắc họ không nhận ra. Còn tôi thì vừa choáng váng vừa chua xót khi chứng kiến cảnh bố của con mình tay sờ soạng gái lạ không biết xấu hổ.
Tôi cố gắng bình tĩnh để làm nốt công việc, sau đó nhờ lễ tân khách sạn cho biết số phòng mà chồng mình đã thuê. Ban đầu họ từ chối, nhưng tôi giơ ảnh chụp cả gia đình mình kèm ảnh cưới ngay trên màn hình điện thoại để họ thấy. Tôi cũng đảm bảo không đánh ghen không gì hết, chỉ muốn xác nhận chuyện chồng ngoại tình thôi. Lễ tân đồng ý và họ còn đi theo để trông chừng.
Dù nhìn rõ mặt chồng rồi nhưng tôi vẫn cầu mong là mình nhầm lẫn. Tiếc là mắt tôi chuẩn 10/10, lễ tân vừa gõ cửa phòng xong thì người mở ra chính là chồng tôi. Anh ta quấn mỗi cái áo choàng tắm, đằng sau là tiếng vòi nước vẫn chảy. Vừa thấy tôi thì chồng đã hoảng hốt định đóng sập cửa lại. Tôi đạp mạnh vào cửa khiến anh ta té ngã, cô bồ vừa chạy từ phòng tắm ra xem thì tôi đã giơ sẵn điện thoại để chụp hình cả hai.
Một lát sau khi tôi đang thu dọn đồ đạc ở nhà thì chồng về. Anh ta giằng co không cho tôi đi, đến khi tôi nói toạc ra cho bố mẹ chồng biết con trai họ cặp bồ thì anh ta liền trở mặt đòi đuổi tôi về ngoại. Anh ta cấm không cho tôi mang con theo và dọa nếu dám gửi đơn ly hôn thì sẽ khiến tôi ân hận. Tôi chẳng buồn tranh cãi, chạy thẳng lên trường đón con về nhà ông bà ngoại.
Ngay sau đó thì mọi thứ diễn ra ngoài sức tưởng tượng. Cứ nghĩ về nhà sẽ được gia đình ủng hộ giúp đỡ, nhưng mẹ tôi lại tỏ ra thờ ơ còn em gái tôi thì buông câu vô cùng tệ bạc: “Chị soi gương nhìn lại mình đi, vừa xấu vừa già lại còn lôi thôi như kia thì chồng bỏ là đúng”. Bố tôi thì không cần phải nói. Ông chính là tấm gương tày liếp to đùng ra, ngoại tình công khai trắng trợn suốt hơn chục năm trời thì đời nào ông bênh vực con gái cơ chứ!
Tôi thất vọng đến mức tuyệt vọng, tự dưng thấy hoảng loạn vô cùng. Con tôi bé tí chưa hiểu chuyện gì cả nên nó cứ khóc ầm ĩ. Mẹ tôi với cái Oanh khó chịu quá nên bảo tôi mang nó đi ngay lập tức, mà lúc đó đã là tối muộn, trời lại còn mưa nữa. Bố tôi thì thản nhiên nói quay lại nhà chồng rồi có chuyện gì tính sau.
Tôi xách túi đồ đội mưa ôm con chạy ra đường. Lúc ấy tôi chỉ biết gọi nhờ mấy đứa bạn giúp đỡ, nhưng lạ một nỗi đứa thì máy bận, đứa thì kêu không cho mẹ con tôi tá túc được. Tôi đau quặn hết cả lòng, đành gọi taxi đi kiếm khách sạn ở tạm.
Chưa tìm được chỗ thì con tôi khóc đói. Hai mẹ con lại quẹo vào một quán phở ven đường. Tóc tai quần áo ướt nhẹp, tôi ngồi đờ đẫn đợi con ăn thì tự dưng có người ngồi xuống chỗ đối diện. Ngẩng lên tôi nhận ngay ra Hạnh. Ôi ngày gì mà bao nhiêu chuyện bất ngờ liên tiếp xảy ra, tôi nhức đầu không tả nổi.
Con bé nhận ra tình trạng của tôi không ổn lắm nên nó hỏi han xem tôi cần giúp đỡ gì. Chả hiểu sao lúc ấy tôi khóc òa lên rồi kể hết mọi chuyện cho nó, như kiểu bong bóng đầy nước chỉ đợi có người xả ra hộ. Hạnh im lặng nghe từ đầu đến cuối, rồi sau đó con bé bảo tôi đi theo.
Không ngờ Hạnh lại có nhà riêng. Nó bảo nó thuê bằng tiền đi làm thêm và chụp mẫu ảnh. Thì ra con bé rất giỏi, vừa đi học vừa kiếm tiền. Nó nói không ở chung với mẹ nữa vì sau hôm tai nạn nó đã biết sự thật về người bố chung của hai đứa tôi. Tính nó ngay thẳng nên nó không chấp nhận được chuyện cặp kè, bản thân nó cũng sốc khi biết mình chỉ là con ngoài giá thú. Vậy nên nó chọn tự lập.
Tôi đã ở nhờ nhà Hạnh được mấy hôm. Nó nhường gác xép cho mẹ con tôi và ngủ ở chiếc giường sofa bên dưới. Hạnh không nói nhiều, không làm phiền gì tôi cả, thậm chí còn tiện đường đưa đón con tôi hộ. Tôi trực ở bệnh viện về muộn, nó còn để phần cơm canh tự nấu cho tôi. Đáng lẽ ra chị em tôi không thể ở với nhau. Mà sao tôi lại sinh cảm tình với nó, thương quý nó hơn cả em cùng cha cùng mẹ…
Nghỉ việc chăm mẹ chồng như ô sin nhưng vẫn bị chê không bằng người ta biếu tiền
Hôm đó, tôi mang đồ ăn sáng sang cho mẹ chồng. Vừa tới sân, tôi nghe thấy tiếng em gái chồng nói chuyện với mẹ trong nhà.
Cuộc trò chuyện của hai người khiến tôi cay sống mũi.
Chồng tôi có một em trai và một em gái. Theo chủ ý của bố mẹ chồng, sau khi lập gia đình, mọi người đều ra ở riêng để tự lập, học cách vun vén, xây dựng gia đình nhỏ của mình. May mắn, mọi người đều ở gần, có việc gì dễ qua lại lẫn nhau.
So với chú út, vợ chồng tôi khó khăn hơn. Chồng tôi xưa lười học nên nghỉ giữa chừng, giờ làm thợ xây. Tôi làm công nhân cho một công ty may mặc cách nhà 6km. Vợ chồng tôi chăm chỉ, tằn tiện cũng chỉ đủ ăn, đủ tiêu và nuôi hai con ăn học.
Vợ chồng chú buôn bán, có nền tảng từ nhà vợ, kinh tế khá dồi dào. Ở quê tôi, điều kiện kinh tế như vợ chồng chú có thể gọi là giàu. Nhưng dù là anh em, việc ai nấy làm, cơm ai nấy ăn, chẳng phiền lụy nhau bao giờ.
Tôi và vợ của chú là chị em dâu nhưng vì điều kiện sống khác nhau, ít có dịp gặp gỡ nên không mấy thân thiết. Thím ấy buôn bán, ăn nói bài bản đâu ra đấy. Tôi lại không khéo ăn khéo nói nên có gặp nhau cũng ít chuyện trò.
Câu nói của mẹ chồng khiến tôi cảm thấy bị tổn thương. Ảnh minh họa: Pexels
Về kinh tế, có thể vợ chồng tôi không có để biếu bố mẹ như vợ chồng em. Nhưng phận là dâu cả, tôi không dám lơ là việc nhà chồng. Chỉ cần ông bà cần việc gì hay ốm mệt ra sao, tôi lập tức có mặt không nề hà. Bố mẹ chồng đau ốm cần người chăm nom, tôi sẵn sàng nghỉ việc ở nhà lo cơm cháo thuốc thang.
Những lúc nhà chồng có việc, em dâu luôn viện lý do để không về. Em dâu lúc nào cũng nói công việc buôn bán bận rộn, nghỉ vài ngày là mất hết khách. Thay vào đó, em góp nhiều tiền hơn, mua thứ nọ thứ kia. Vậy nên, nhà chồng cũng không có gì khó chịu.
Vài tuần trước, trong lúc đi chợ, mẹ bị một người lái xe máy tông gãy chân, phải bó bột ngồi một chỗ. Mọi sinh hoạt đều cần có người phục vụ, kể cả việc vệ sinh cá nhân.
Em gái chồng ở gần, nhưng vì mới sinh con nên không thể về chăm. Em dâu cũng bảo cuối năm hàng hóa nhiều không thể đóng cửa hàng. Cuối cùng, chồng bàn tôi xin nghỉ việc một tuần sang chăm bà, sau đó tính tiếp.
Là dâu cả, tôi thấy đó là trách nhiệm mình phải làm nên không lăn tăn, ngay lập tức gặp quản lý xin nghỉ việc không lương 10 ngày để chăm mẹ chồng.
Hàng ngày, tôi đi chợ sớm, lo cơm nước cho chồng con rồi chạy sang nấu bữa sáng cho mẹ chồng, vệ sinh cá nhân cho bà, dọn dẹp nhà cửa, giặt phơi quần áo, chuẩn bị bữa trưa. Sau đó, tôi mới về dọn dẹp nhà mình.
Mẹ chồng luôn miệng nói: "Không có con, mẹ không biết phải xoay xở thế nào". Câu nói ấy khiến tôi cảm động.
Sau khi cưới, vợ chồng tôi ở riêng ngay nên mẹ chồng - nàng dâu hầu như không có va chạm, mâu thuẫn gì. Mọi việc nhà chồng tôi đều dồn tâm sức như nhà mình. Tôi tin mẹ chồng nhận ra điều đó.
Mọi việc êm đẹp cho đến ngày thứ sáu. Hôm đó, tôi mang đồ ăn sáng sang cho mẹ. Vừa tới sân, nghe tiếng em gái chồng đang nói chuyện với mẹ trong nhà:
- Con dâu cả nghỉ việc chăm mẹ, thế còn dâu thứ thì không ngó ngàng gì tới mẹ à?
- Ôi, nó buôn bán bận tối mắt tối mũi, làm gì còn thời gian. Chiều qua nó ghé sang, đưa cho mẹ 5 triệu đồng bồi dưỡng đây này. Chị cả tốt thì tốt thật, nhưng công bằng mà nói, tốt cũng không bằng có tiền con ạ.
Tôi đứng chôn chân ở cửa, cảm thấy sống mũi mình cay cay, lưỡng lự một chút, quyết định quay về. Tôi gọi điện cho em chồng, nói lúc nãy tôi định qua nhưng thấy xe em chồng ở sân nên lại quay về đi làm. Công ty cuối năm nhiều hàng gấp, nghỉ nhiều người ta phiền trách.
Tối tôi đem chuyện kể lại với chồng, bảo mọi người họp bàn thu xếp lại, thay nhau chăm sóc bà, tôi không gánh một mình nữa. Không ngờ chồng nghe xong nổi cáu, bảo tôi đã nghèo còn hay chấp vặt.
Anh hỏi tôi lương công nhân may một tháng được bao nhiêu? Tôi có thể một lúc biếu bố mẹ chồng 5 triệu đồng như thím không? Em dâu có tiền thì biếu tiền, mình không có tiền thì bỏ công, đó là chuyện đương nhiên, mẹ không nói sai chỗ nào cả.
Anh dặn tôi đừng để người khác biết tôi có suy nghĩ và hành xử như thế, mọi người sẽ cười cho.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy ấm ức. Tôi đối với mẹ chồng tận tâm tận sức, vậy mà một câu nói của mẹ chồng khiến tôi cảm giác như mọi công lao của mình bị phủi bay trước tiền bạc.
Tôi định sáng mai sẽ sang nhà nói với mẹ chồng, công việc tôi không nghỉ thêm được nữa. Nếu không ai chăm mẹ, tôi sẽ bỏ tiền thuê người hỗ trợ ít hôm. Nhưng tôi không biết mình làm như vậy có nên không? Có phải tôi vì tự ái nên đã làm quá vấn đề vốn nhỏ như chồng tôi nói?
Ngay sau ngày cưới, tôi muốn đem 1 lượng vàng đến trả cho vợ chồng anh trai Tôi không muốn nhận 1 lượng vàng đó rồi bị chị dâu cạnh khóe, móc mỉa cả đời. Ngay khi biết không có tiền thưởng Tết, chồng tôi muốn bỏ việc Em gái chuẩn bị kết hôn thì mẹ tôi đi đẻ Nhìn con heo đất vỡ tan tành trong sọt rác mà tôi uất nghẹn đau đớn Chị dâu tôi tên Vy,...