Cương quyết chạy theo tiếng gọi của tình yêu, giờ hôn nhân của tôi bên vực thẳm
Năm học cuối, anh gặp tôi, nghiêm túc bàn tính chuyện tương lai. Tôi đã chấp nhận tình cảm của anh.
Nhưng mẹ tôi không đồng ý.
Tôi và anh quen nhau từ những ngày đầu bước vào trường cấp 3. Chúng tôi học khác lớp nhưng lại chơi với nhau trong cùng một nhóm bạn. Hàng ngày tan học, anh thường lấy xe của tôi rồi ra cổng đứng chờ.
Thời gian trôi qua, nhóm chúng tôi ngày càng thân nhau hơn. Chúng tôi cùng nhau đi du xuân, leo núi, hái hoa, đến nhà nhau chơi mỗi khi Tết về hoặc dịp nghỉ hè.
Tốt nghiệp cấp 3, anh chọn vào quân ngũ còn tôi chọn nghề y. Nhưng giấc mơ không thành do tôi không lượng đúng sức mình, chọn trường có điểm số cao nhất.
Tôi đang phân vân chọn giải thoát cho tôi và anh, hay chọn hạnh phúc không trọn vẹn mà bấy lâu tôi và anh vẫn chưa lấp đầy cho nhau. Ảnh minh họa: P.L
Hôm biết điểm thi, tôi khóc sướt mướt. Anh từ Hà Nội về, thấy tôi đau lòng cũng rơi lệ. Sau đó, anh mua cho tôi bộ sách ôn thi đại học. Anh rủ bạn bè, tìm nhà trọ cho tôi và tìm lớp cho tôi ôn thi.
Video đang HOT
Năm thứ hai thi đại học, tôi chọn 2 trường vừa sức hơn và nhận kết quả trúng tuyển vào cao đẳng y và sư phạm. Tôi phân vân giữa hai trường. Anh gợi ý con gái học sư phạm sẽ nhẹ nhàng hơn. Bố tôi cũng không muốn tôi học y vì lo con gái làm nghề “ăn không ngon, ngủ không yên”.
Cuối cùng, tôi đã chọn làm cô giáo.
Ngày nhập trường, anh từ Hà Nội chạy xe về chỗ tôi gần 100km. Anh tặng tôi một chiếc cặp màu xanh, bên trong có bông hồng nhung.
Chúng tôi thỉnh thoảng viết thư cho nhau. Trong thư, anh thường kèm nhành hoa sim tím ép khô.
Thân thiết như vậy, nhưng tôi không nhận lời yêu anh, vẫn coi anh như một người bạn. Thế rồi, anh có bạn gái. Anh gửi thư về cho tôi, kể ngồi cạnh bạn gái mà gọi nhầm tên tôi.
Năm cuối cao đẳng, anh gợi ý tôi xin về trường gần nhà anh để thuận lợi cho sự phát triển nghề nghiệp. Tôi đã nghe lời anh và thi đỗ viên chức. Anh ra trường sau tôi 1 năm.
Năm cuối, anh nghiêm túc gặp tôi, bàn tính chuyện tương lai. Tôi đã chấp nhận tình cảm của anh. Nhưng mẹ tôi không đồng ý. Tôi cương quyết không nghe lời mẹ. Cuối cùng mẹ cũng chịu cho chúng tôi yêu và cưới nhau.
Một năm sau lễ cưới, tôi sinh cho anh cậu con trai kháu khỉnh. Chúng tôi ở xa nhau, 1-2 tuần anh mới về 1 lần. Ba năm sau, cậu con trai thứ 2 ra đời. Anh lao vào làm kinh tế. Tôi mải mê với công việc dạy học và chăm sóc 2 con.
Dần dần, anh bắt đầu có những mối quan hệ ngoài luồng. Tôi mập mờ nhận ra điều đó. Tôi quyết định chuyển ngành để được gần anh. Nhưng vì tuổi trẻ, sự thiếu hiểu biết trong vun đắp tình cảm vợ chồng đã đẩy chúng tôi ra xa hơn.
Những bài học về hôn nhân càng ngày càng nhiều hơn. Bài học sau đau hơn bài học trước, nhưng tôi không học được bất cứ điều gì. Hiện tại, cuộc hôn nhân của chúng tôi đã đến bờ vực thẳm. Anh đã có người thứ ba và có con ngoài giá thú.
Sau nhiều nước mắt, tôi nghĩ nhiều tới việc chia tay để giải thoát cho tôi và anh. Nhưng nhìn các con, tôi không nỡ. Tôi lại mơ về ngôi nhà có tôi, anh và các con. Nơi chúng tôi cùng nhau nấu ăn, bên những bữa cơm đầm ấm, cùng xem tivi mỗi tối, vui đùa, thấu hiểu và sẻ chia…
Bao nhiêu đám cưới mới thành một hôn nhân?
Thôi, đừng tìm kiếm những bữa tiệc cưới một khi chưa học cách sống chung.
Bởi tình yêu nào chả lung linh như bữa tiệc, còn hôn nhân thì cần phải hiểu như những bữa cơm nhà.
Hôn nhân là mồ chôn tình yêu? Tôi cũng từng ngờ nghi như thế. Cho đến lúc gặp vợ mình bây giờ. Nàng đã dạy tôi rằng: Hôn nhân không giết chết tình yêu. Sự nhàm chán, lặp lại hay cả những ảo tưởng mới là thứ giết chết tình yêu.
Trước đám cưới, chúng ta yêu nhau thế nào?
Sau đám cưới, chúng ta yêu nhau ra sao?
Có người, trước đám cưới đã dâng hiến, trọn vẹn xiết bao. Nhưng sau đám cưới lại hờ hững, coi như sự đã rồi, biến cuộc sống vợ chồng, cuộc đời hôn nhân thành thứ trách nhiệm, nghĩa vụ. Tình yêu trước hôn nhân là bao đam mê. Tình yêu sau hôn nhân là cả trời trách nhiệm.
Hôn nhân không giết chết tình yêu. Mà ngược lại, nó là môi trường nuôi lớn tình yêu, biến tình yêu của chúng ta đậm hơn, sâu hơn, xa hơn và đượm đà hơn. Nó khiến người ta không chỉ có yêu, không chỉ có thương mà còn có cả nghĩa vợ chồng, tình cảm gia đình, nhiều khi còn hơn cả máu mủ, ruột thịt. Là hai thân thể này hoà làm một tự lúc nào không hay trong hình hài của đứa con chung, rồi thành ông, thành bà, may mắn có khi thành cụ, thành kị.
Tình yêu trong hôn nhân chết đi bởi sự nhàm chán, lặp lại bởi hai con người trong đó ngừng nỗ lực nuôi dưỡng tình yêu. Hoặc đôi khi, cả bằng những kỳ vọng, ảo tưởng nữa. Là chúng ta cứ bắt đối phương phải yêu ta theo cách này, cách nọ thay vì ta trở thành tình yêu trong họ. Ta ảo tưởng về một người chồng là phải thế này, một người vợ là phải thế kia để rồi thất vọng vì họ đã không như mình kỳ vọng. Mà quên rằng, ta mới chính là người đã tạo ra người chồng này, người vợ ấy. Mà quên đi cả việc mình phải trở thành người vợ, người chồng vừa khít với bạn đời của ta, làm nên một hôn nhân của riêng mình.
Tôi những muốn gửi cho hôn nhân của mọi người vài thứ.
Như hãy nhìn những điều ta đã làm cho nhau thay vì nhìn những điều ta chưa làm cho nhau.
Như hãy để tâm đến nhau thay vì chỉ để ý, chỉ nhìn bằng mắt thay vì bằng tim, bằng lòng khát khao mong một tương lai chung.
Như hãy biết trân quý những phút giây có nhau thay vì kỳ vọng người ta phải như mình muốn mới là đúng.
Bạn cần phải làm bao nhiêu đám cưới để có được một cuộc hôn nhân?
Ngậm ngùi nuốt nước mắt khi chồng nói người tôi có mùi khó chịu "Đã đi đến tận cùng của sự chịu đựng rồi, tôi không còn biết làm gì khác ngoài vùng dậy và trốn chạy. Tôi bột phát một quyết định dại dột... kết thúc cuộc hôn nhân 2 năm của mình tại đây". Tôi và anh gặp nhau lần đầu trên giảng đường đại học. Anh bảo, hồi ấy anh bị ấn tượng bởi...