Cuốn sổ tiết kiệm cả 11 tỉ đến phút hấp hối chồng tôi mới nói
Nhân viên ngân hàng đã khẳng định, chồng tôi có một sổ tiết kiệm mấy năm qua ở đây. Số tiền trong sổ tiết kiệm ấy có con số 11 tỉ đồng.
Ngày hôm nay, sau những ngày làm các loại giấy tờ như thẻ tiết kiệm của người chồng đã mất của tôi, giấy chứng tử, chứng minh nhân dân…, tôi đã rút được sổ tiết kiệm bí mật của chồng. Số tiền trong cuốn sổ quá nhiều khiến tôi quá sốc và cảm động. Thì ra chồng tôi đến lúc nhắm mắt xuôi tay vẫn luôn lo lắng cho mẹ con tôi không nguôi. Dường như anh vẫn mong mẹ con tôi được sống sung sướng như lời anh đã hứa với tôi suốt 12 năm qua.
Các bạn ạ! Chồng tôi vừa mới mất chỉ được 4 tháng nay. 4 tháng qua, tôi buồn vì mất đi một người chồng yêu thương bên cạnh. Song tôi cũng mừng vì anh đã ra đi sớm để đỡ phải chịu những cơn đau đớn do ung thư vòm họng hành hạ.
Tôi cùng chồng kết hôn đến nay đã 12 năm. Chúng tôi có với nhau 1 con trai năm nay lên 10 tuổi. Tôi là giáo viên dạy ngoại ngữ một trường cấp 2 trên địa bàn thành phố. Còn chồng tôi là giám đốc một công ty xây dựng lớn. Công việc của anh bận rộn tối ngày và thường phải đi công tác các tỉnh đột xuất nên tôi ít khi chăm lo được cho anh đàng hoàng. Song anh vẫn luôn chăm sóc và quan tâm cho 2 mẹ con tôi.
Ngày nhận tin chồng bị ung thư, tôi cũng sốc mà anh cũng sốc. Nhưng anh khá lạc quan và chọn con đường chiến đấu với bệnh tật (Ảnh minh họa)
Từ khi lấy chồng, dù vợ chồng lập nghiệp bằng 2 bàn tay trắng nhưng nhờ chồng tôi luôn phấn đấu không ngừng nên sau 4 năm kết hôn, chúng tôi đã có nhà cao cửa rộng và một cuộc sống sung túc đủ đầy. Anh đã luôn giữ đúng lời hứa trước khi kết hôn và khi chúng tôi bắt đầu có con. Khi ấy anh bảo: “Anh sẽ không bao giờ để em khổ cả về vật chất lẫn tinh thần”. Và trong suốt 12 năm hôn nhân ấy, anh đã làm được điều này.
3 năm trước, khi cuộc sống của vợ chồng tôi đang hạnh phúc thì chồng tôi bị viêm họng mãn tính. Bao nhiêu lần thăm khám và uống thuốc thang, song bệnh của chồng tôi vẫn chẳng hề được tiến triển. Chỉ sau 1 năm bị viêm họng mãn, anh đã chuyển sang ung thư vòm họng.
Ngày nhận tin chồng bị ung thư, tôi cũng sốc mà anh cũng sốc. Tôi đã bỏ việc để theo anh qua bao đợt điều trị theo Tây y rồi Đông y nhưng bệnh vẫn chẳng có chuyển biến tốt. Cứ thế, chồng tôi cứ từng ngày giành giật với sự sống. Vì có tôi ở bên, nên anh cũng khá lạc quan và chọn con đường chiến đấu với bệnh tật.
Video đang HOT
Bao lần tôi đã rớt nước mắt khi nhìn chồng không thể ăn uống như lúc bình thường. Những lúc ấy, tôi phải giúp chồng ăn ba lần mỗi ngày bằng ống dẫn thức ăn. Nhiều lần tôi cầu nguyện, giá như ông trời có thể lấy đi nhiều năm tuổi thọ và sức khỏe của tôi để đổi lại cho anh khỏe mạnh thì tôi cũng chấp nhận. Hoặc có thể lấy đi mạng sống này, tôi cũng vui vẻ bằng lòng.
Song cuộc đời luôn trớ trêu, người chồng, người cha tốt của mẹ con tôi vẫn phải đối mặt với những ngày bệnh ở giai đoạn cuối. Ở giai đoạn này, bệnh ung thư vòm họng của chồng tôi đã di căn ở mắt, não, xương, phổi, gan và các bộ phận khác. Khi đã di căn, chồng tôi càng phải chịu những đau đớn về thể xác hơn.
Biết bệnh đã di căn không thể cứu chữa, biết sẽ không thể qua khỏi căn bệnh quái ác này, một ngày chồng tôi nằng nặc đòi bác sĩ cho xuất viện về nhà. Sau khi về nhà, được nằm trên chiếc giường thân thuộc, trong căn nhà thân yêu của mình đúng 3 hôm thì chồng tôi qua đời.
Lúc sắp mất, anh vẫn vô cùng tỉnh táo. Anh nắm chặt lấy tay tôi rồi ra hiệu đưa cho anh mẩu giấy trắng (Ảnh minh họa)
Lúc sắp mất, anh vẫn vô cùng tỉnh táo. Anh nắm chặt lấy tay tôi rồi ra hiệu đưa cho anh mẩu giấy trắng. Trên mẩu giấy này, anh run run viết số tài khoản sổ tiết kiệm đang gửi ở một chi nhánh ngân hàng. Rồi anh nhìn mẹ con tôi lần cuối như sắp có những phút giây từ biệt để ra đi mãi mãi.
Mất đi người chồng 12 năm sát cánh bên nhau, tôi như mất đi chính bản thân mình. Nhưng nhìn đứa con thơ mới lên 10, tôi lại nhủ phải đứng lên. Tôi không thể để con đã mất ba rồi lại tiếp tục bị mất mẹ dù nỗi đau trong tôi chưa thể nguôi ngoai được.
3 tháng sau ngày chồng mất, tôi ra chi nhánh ngân hàng và hỏi về sổ tiết kiệm của anh đang đứng tên. Nhân viên ngân hàng đã khẳng định, chồng tôi có một sổ tiết kiệm mấy năm qua ở đây. Số tiền trong sổ tiết kiệm ấy có con số 11 tỉ đồng. Sau đó, biết chồng tôi mất, họ đã hướng dẫn tôi làm những thủ tục cần thiết để có thể rút được tiền tiết kiệm từ quyển sổ này.
Thực sự, khi thấy sổ tiết kiệm của chồng có số tiền lớn như vậy để lại cho mẹ con tôi, tôi càng thương và hổ thẹn với chồng hơn. Bao năm anh làm lụng vất vả, tôi rất ít khi chăm sóc được chu đáo cho anh (ngoại trừ lúc anh bị bệnh) vì bận công việc, bận con nhỏ. Thế mà anh vẫn biết lo lắng cho vợ cho con đến tận lúc mất. Tôi phải làm sao để xứng đáng với tấm lòng của chồng? Tôi phải làm sao với số tiền quá lớn anh để lại trong cuốn sổ tiết kiệm đến phút chót mới nói đây?
Theo VNE
Nhắc mua sữa cho con, anh bảo 'tiền đâu'
Cứ nghĩ đến những ngày tháng làm vợ làm chồng với nhau, tôi thực sự cảm thấy còn cay mắt vì sức chịu đựng của tôi quá lớn.
Đôi khi tôi không hiểu tại sao mình lại có thể chấp nhận cuộc hôn nhân này và chịu đựng những 4 năm qua.
Lấy chồng có gia đình bề thế, ai cũng tưởng tôi được nhờ vả, rồi cũng sẽ thành ông chủ, bà chủ. Rồi sau này, bố mẹ tôi sẽ được mát mặt vì con gái. Nhưng từ ngày bước chân về nhà chồng, tôi mới biết, anh không hề có được cảm tình của bố vì bố anh có đến mấy người con, nhưng anh là đứa con hay ham vui, đua đòi, chơi bời, thậm chí là hư với bố, không có chí hướng. Vậy mà trước mặt tôi, anh luôn &'chém gió', mình là con gia đình giàu có, là người đàn ông có vai vế này kia. Thật ra, anh chẳng làm được gì ra trò. Công việc tốt và tiền bạc là của bố anh, chứ còn, anh chỉ là con cái, nếu không được bố yêu quý thì làm gì có chuyện có được của cải mà bố cho.
Anh vốn là người ga lăng nên tôi đã chết mê, chết mệt anh như vậy. Vì anh vốn rất hiểu tâm lý con gái và biết cách chăm sóc họ, nên một đứa con gái như tôi cứ mê muội yêu anh, tin anh sẽ mang lại hạnh phúc cho mình. Bạn bè tôi còn khuyên, đàn ông phải hư một tí mới tài. Tôi cũng nghĩ như vậy nên quyết định cưới anh.
Nay anh thất nghiệp mai anh chuyển việc với những lý do lãng xẹt. Cuộc sống nói chung bấp bênh về kinh tế vô cùng. (ảnh minh họa)
Ngay sau khi cưới, chúng tôi ra ở riêng. Bố anh chỉ cấp cho một căn hộ chung cư nhỏ, đó là tài sản duy nhất bố dành cho anh khi anh lấy vợ. Đến bây giờ tôi mới hiểu, mọi chuyện khi đó là như thế nào. Hóa ra, những gì anh nói với tôi chỉ là đánh bóng tên tuổi của anh. Anh cũng chỉ làm công việc nhàng nhàng vì trước đây lười, không chịu học hành. Còn tôi, làm giáo viên, lương vài đồng bạc nhưng với anh, đó lại là công việc ổn định. Anh tính toán như vậy để sau này, anh có cơ hội dựa vào tôi chứ anh không hề nghĩ, mình sẽ là người kiếm tiền chủ chốt trong cái gia đình này.
Mỗi tháng tôi hoạch định cho anh chi ra 4 triệu để chi tiêu gia đình, còn bao nhiêu thì tiết kiệm. Nhưng anh cứ gật gù rồi chẳng thấy đâu. Tôi có hỏi thì anh bảo, lương ba cọc ba đồng lấy đâu ra mà có tiền đưa cho vợ. Thế là, anh chẳng đưa một đồng nào.
Nay anh thất nghiệp mai anh chuyển việc với những lý do lãng xẹt. Cuộc sống nói chung bấp bênh về kinh tế vô cùng. Tôi đi làm cũng đâu phải nhiều tiền gì. Cái gì cũng khó khăn, chi tiêu thì nhiều hơn. Anh lao vào rượu chè, thậm chí là cờ bạc. Anh còn bảo, anh phải trúng quả lớn để bố anh biết, để bố anh không chê bai anh, khinh thường anh nữa. Đúng là nông nổi, tiến thân bằng con đường cờ bạc thì có gì oai đâu.
Tôi nói với anh như vậy, rồi anh làm tôi phiền muộn vô cùng sau nhiều lần anh cáu gắt với tôi. Thời gian đầu, tôi không nhận được một xu nào từ anh. Anh bảo, tốt nhất là tiền ai người nấy tiêu, không ai phụ thuộc vào ai.
Cứ thế, dần dần mọi chuyện trở thành thói quen. Anh không cho tôi tiền bao giờ, tôi tự lo hết. Khi sinh con, tôi cũng không nhận được từ anh một xu. Anh bảo, lo thân chưa xong còn đâu tiền mà lo cho người khác. Anh còn nghĩ, tôi có tiền giấu đi nên anh cứ mặc kệ, cho tôi tự lo.
Mỗi lần con khóc, anh cũng không bao giờ ôm con hay bế con. Đêm tôi cứ thức trông con còn anh cứ ngủ khì khì, nhìn mà bực nhưng tôi đâu thể làm gì được. (ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy chán vô cùng. Làm sao đây, tôi đã chịu đựng quá nhiều, chắt chiu từng đồng một. Nhớ có lần tôi gọi điện cho anh bảo mua sữa, anh bảo &'tiền đâu mà mua, cô tưởng tôi thừa tiền à?'. Mua sữa cho con mà anh lại nói cay đắng như vậy sao. Mỗi lần bảo anh mua gì là tôi phải đưa tiền cho anh, thật sự quá trớ trêu. Con lớn bằng này mà chưa được bố tự tay mua cho hộp sữa hay là quần áo, tôi thật sự không tưởng tượng nổi anh suy nghĩ thế nào nữa.
Bây giờ, sống với chồng mà tôi như sống với cái bóng, tự lực cánh sinh. Bố mẹ chồng tôi may còn tốt, biết tôi khổ nên thi thoảng lén lút cho tiền tôi, không cho anh biết để tôi chăm cho con. Vì họ biết con trai họ bất tài và thương tôi. Tôi chấp nhận chuyện này, và chấp nhận tất cả chỉ vì tôi yêu quý gia đình anh. Còn không, nếu chỉ vì anh, có lẽ tôi đã rời xa từ lâu rồi.
Mỗi lần con khóc, anh cũng không bao giờ ôm con hay bế con. Đêm tôi cứ thức trông con còn anh cứ ngủ khì khì, nhìn mà bực nhưng tôi đâu thể làm gì được. Chăm con rồi còn bao việc gia đình, anh đều dồn hết cho tôi. Chán nản vô cùng các bạn ạ!
Thương con, tôi cắn răng chịu đựng suốt 4 năm trời, hi vọng anh sẽ hiểu được tấm lòng của tôi mà tu chí làm ăn, không còn rượu chè bài bạc nữa. Nếu như vậy, may ra bố mẹ anh mới thương anh mà cho anh một cơ hội làm lại từ đầu...
Theo VNE
"Ly dị à? Mơ đi nhé!" "Từ trước tới giờ tôi có coi cô là vợ đâu mà đòi ly dị. Nghe nè, cô chỉ là một con ở thôi, hiểu chưa?"- chồng tôi đã nói như vậy. "Câm lây rôi biên". Huấn vứt mạnh xấp tiền lên bàn. Chiếc quạt máy đang thổi mạnh khiến những tờ tiền bay lả tả xuống sàn nhà. Tôi nhìn chồng, rồi...