Cưới đã 3 ngày mà tôi vẫn còn phải ngủ dưới sàn nhà
Hơn 30 tuổi, bạn bè đã lấy vợ gần hết nên bố mẹ tôi sốt ruột giục giã. Đặc biệt là mẹ tôi, bà rả rích suốt ngày. Nào là cậu T, bạn tôi, người thì xấu trai, công việc chẳng đâu ra đâu mà cũng lấy vợ rồi đấy thôi. Nào là cậu H con đã gọi bố gọi bà rành rọt…
Tôi biết mẹ muốn tôi thành gia lập thất cho yên ổn chứ anh trai tôi cũng có 2 đứa con cho bà thỏa nỗi lòng được ôm cháu rồi.
Ngoại hình tôi không xấu, công việc cũng ổn định. Khổ nỗi, chém gió với bạn bè thì tôi rất mạnh miệng, nhưng cứ ngồi với con gái là không nói được mấy câu hay ho. Chính xác là khâu tán gái của tôi rất kém. Chính vì thế, nhiều lần rủ rê bạn bè đi uống cà phê với các cô gái tôi được giới thiệu, thì y như rằng, họ phải lòng bạn tôi. Rồi thành đôi thành cặp, còn cảm ơn tôi đã làm ông tơ bà nguyệt giúp.
Sau chán nản, tôi chẳng buồn để ý đến việc có bạn gái hay cưới vợ nữa. Ngày ngày rong chơi với mấy gã bạn, đứa em, đứa cháu ít tuổi hơn. Cho đến vài tháng trước, thằng bạn xấu nhất chơi chung nhóm cũng đã rước được bà xã về thì mẹ tôi mới cuống quýt nhờ người mai mối cho tôi. Lần này mẹ tôi rất quyết tâm. Bà chọn một cô gái kém tôi 3 tuổi, làm nhân viên hành chính. Mẹ tôi bảo “Trông nó cao ráo, sạch sẽ, cũng hiền lành. Anh cứ vào xem sao”. Thế là trong một buổi tối nhiều sao không trăng, anh trai tôi chở thẳng tôi vào nhà cô ấy. Vì đánh tiếng từ trước nên bố mẹ cô ấy nhìn tôi đúng kiểu nhìn chàng rể mới khiến tôi rất xấu hổ, còn cô ấy thì cúi đầu lặng im bên cạnh. Rồi bố cô ấy lấy cớ đánh cờ với anh trai tôi, đuổi hai chúng tôi ra một góc trò chuyện làm quen.
Hai chúng tôi, tôi hỏi gì thì em đáp nấy rất công thức. Sau rồi chẳng ai mở miệng nữa nên ngồi im lặng cho đến khi anh trai kéo tôi ra về.
Về nhà, mẹ tôi cứ hỏi dồn hỏi dập xem tôi có ưng không? Có chịu cưới không? Chiều ý bà, tôi gật đầu đồng ý. Thế là chúng tôi chính thức lên lịch hẹn hò. Do được mẹ làm tư tưởng “đây sẽ là vợ tương lai của anh”, tôi nói chuyện với cô ấy cũng trơn tru hơn nên những lần hẹn sau không tẻ nhạt lắm
Chúng tôi quyết định làm đám cưới sau 4 lần gặp gỡ. Cử chỉ thân mật nhất cho tới lúc đó chỉ là nắm tay kéo cô ấy đứng dậy.
Ngẫm nghĩ lại tôi càng bực tức. Quả thực tôi đã muốn bỏ vợ ngay từ hôm cưới rồi (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Có lẽ do quá vội vàng nên tôi đã phạm sai lầm nghiêm trọng. Thấy cô ấy hiền lành ít nói nên tôi đinh ninh tính tình cô ấy dịu dàng, dễ thương. Không ngờ cô ấy thuộc kiểu người ghê gớm ngầm và ứng xử kém.
Đi chụp ảnh cưới, cô ấy tỏ ý chê bai êkip thợ ảnh không hiểu ý mình. Cô ấy không nói nhưng thái độ ngúng nguẩy, cái liếc mắt xem thường đã tố cáo hết thảy. Nhìn hình ảnh đó tôi đã có cảm giác hụt hẫng rồi nhưng im lặng cho qua. Song cánh thợ ảnh thì rất bất mãn. Cô ấy không hiểu sự im lặng của tôi, mặt cứ âm u hờn giận khiến buổi chụp ảnh kết thúc trong chán nản.
Ngày cưới, tôi vội vội vàng vàng, quên trước quên sau. Khi đến đón dâu thì đã qua giờ tốt lành hẹn trước. Thay vì phối hợp với tôi để xe sớm xuất phát, đôi bên họ hàng vui vẻ thì cô ấy lại giở trò trẻ con không chịu bước ra khỏi cửa. Cô ấy cho rằng tôi không chú ý, không thành tâm muốn cưới cô ấy. Mẹ cô ấy ở bên hết lời khuyên nhủ, cô ấy cũng nước mắt ngắn dài lên án tôi “Giờ anh ấy đã chẳng tôn trọng con rồi thì về sau sống với nhau thế nào được”.
Tôi rất bất ngờ trước suy nghĩ của cô ấy nhưng biết mình sai nên nhẹ giọng giải thích “Anh tìm mãi mới thấy cà vạt nên đến muộn chút. Cũng tại tối qua đám bạn cứ chuốc rượu mãi nên hơi say, sáng ra ngủ quên”. Đến khi bà nội cô ấy vào mắng cho một trận, cô ấy mới mặt nặng mày nhẹ bước ra làm lễ bái gia tiên trong bầu không khí không mấy vui vẻ.
Đến chiều tối, tôi nói với cô ấy vào xin phép bố mẹ để tôi đưa sang nhà. Lúc đó bố tôi đang ngồi cùng mấy ông bác trong họ. Cô ấy không đi vào thưa gửi gì mà thập thò đứng ngoài cửa. Khi anh trai tôi quay lại nhìn thấy hỏi có việc gì thì cô ấy vẫy vẫy tay bảo bố tôi “Bố ra đây con nhờ tí.” Anh trai tôi phát cáu lên sẵng giọng nói “Có gì thì đi vào thưa gửi”. Thế là mặt cô ấy nhăn nhó như lên án sự hung bạo của gia đình nhà chồng. Bố tôi là người “dĩ hòa vi quý” nên đi ra xem cô con dâu mới muốn nói gì. Lúc đấy cô ấy mới ấp úng xin phép.
Tôi đã muốn nổi nóng lên rồi nhưng lại cố kìm xuống để mọi việc êm xuôi. Hôm nay nhiều việc nên ai cũng mệt mỏi rồi. Đi dọc đường, tôi nhắc nhở cô ấy chuyện vừa xong. Vừa đến nhà mình, cô ấy cũng chẳng thèm nói tôi và mọi người câu nào đã lao thẳng lên phòng, kéo mẹ đẻ vào khóc nức nở. Tôi đành cười chữa ngượng với mọi người. Ở nhà ngoại chơi được 2 tiếng, tôi lục tục xin phép về thì cô ấy mới đi ra với đôi mắt sưng vù.
Đêm tân hôn, tôi mệt nhừ người lại thêm men rượu nên chỉ muốn lăn xuống giường ngủ. Đang muốn đánh một giấc thì cô ấy (lúc này đã tắm rửa tẩy trang xong) đá đá vào chân đuổi tôi ra khỏi phòng. Tôi tưởng cô ấy vẫn giận dỗi nên cười bảo “Vẫn còn giận anh à? Thôi bỏ qua đi”.
Nhưng mặt cô ấy đanh lại chỉ trích tôi không coi trọng cô ấy, coi đám cưới là trò đùa. Cô ấy còn nói muốn suy nghĩ lại mối quan hệ vợ chồng này và đề nghị tôi đi chỗ khác ngủ. Giọng điệu của vợ mới cưới vừa lạnh lùng vừa tỏ ý ngang bướng thách thức. Tâm trạng cả ngày mệt mỏi dồn nén nên tôi bực tức đá cửa bỏ đi. Tôi ra nhà ngoài ngủ trên sô pha cả đêm.
Tôi tự hỏi tại sao một người phụ nữ đã gần 30 tuổi mà lại có thể cư xử như một đứa trẻ con không hiểu chuyện (ảnh minh họa)
Sáng hôm sau, khi mẹ tôi và chị dâu dậy dọn dẹp thì vợ mới cưới của tôi vẫn đóng cửa im ỉm. Tôi gõ cửa bảo “Em dậy chưa? Mở cửa cho anh vào phòng đi”. Nghe tiếng tôi gọi cửa, vợ tôi mở toang cửa, ấm ấm ức ức làu bàu khiến tôi rất mất mặt trước mặt người nhà mình lúc đó.
Đến nay đã sang ngày thứ 3 nhưng cô ấy vẫn nhất quyết không cho tôi ngủ chung giường. Sợ mẹ lo lắng nên tôi không dám ra phòng khách ngủ nữa mà lấy chăn gối ngủ ngay dưới sàn nhà. Tôi cảm thấy mình không sai nên cũng không xuống nước xin lỗi. Ngẫm lại tôi càng bực tức. Quả thực mới cưới vợ được 3 hôm mà tôi đã muốn bỏ vợ rồi.
Tôi tự hỏi tại sao một người phụ nữ đã gần 30 tuổi mà lại có thể cư xử như một đứa trẻ không hiểu chuyện? Ai có thể cho tôi biết lý do vì sao vợ mới cưới của tôi có thể đối nhân xử thế một cách ngốc nghếch như thế? Là do được người nhà chiều chuộng quá đáng hay do em chưa va chạm nhiều? Sau này tôi phải đối xử với vợ như thế nào đây? Chẳng lẽ lại phải “dạy vợ” từ đầu?
Theo MASK
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...