Cuộc chiến 6 năm của nàng dâu
Ông bà luôn tỏ thái độ với mẹ con tôi, coi thường, không tôn trọng, chìa khóa nhà, cổng, tôi không được giữ.
Tôi và anh yêu nhau được 7 tháng thì cưới, khi cả 2 đều có công ăn việc làm ổn định. Tôi về làm dâu nhà anh đầu năm 2007, đến cuối năm tôi sinh cho anh 1 thằng cu con giống bố như đúc. Những tưởng cuộc sống sẽ yên ả trôi đi, nhưng dường như không phải vậy, ngày tôi bước chân vào nhà anh là ngày sóng gió của cuộc đời tôi bắt đầu…
Tôi là con 1, nên khi còn ở nhà với bố mẹ tôi dược nuông chiều, nhưng không vì thế mà tôi vụng về, phải nói rằng nữ công gia chánh của tôi rất ổn, và tôi có 1 công việc ổn định, tuy rằng thu nhập không cao. Còn anh, anh là con út trong gia đình có 3 anh chị em, anh được mẹ chiều nên không biết làm gì cả và cũng được gia đình bao bọc từ công việc đến cuộc sống (vì anh là cháu của 1 vị tướng quân đội, nên dù học hành không tới nhưng anh vẫn có vị trí khá tốt). Nói chung xét cả về ngoại hình và học thức thì mọi người đều đánh giá anh thấp hơn tôi.
Chúng tôi cưới xong thì tôi dính bầu. Nhưng vì tôi làm ở gần nhà ngoại nên tôi thường xuyên ở nhà ngoại hơn ở nhà chồng và chồng tôi cũng thường xuyên theo vợ về ngoại. Và chỉ thỉnh thoảng chúng tôi mới về nhà nội. Chắc vì điều này nên bố mẹ chồng tôi đã có ác cảm với tôi. Ngày tôi sinh thằng cu được 10 tháng thì tôi xin chuyển công tác về gần nhà chồng (vì trước kia tôi làm ở gần nhà mẹ đẻ), nhưng cũng từ đó, mọi chuyện bắt đầu…
Rồi không thấy ai nhắc đến chuyện đó nữa, cũng không ai nói rõ với tôi xem chuyện đó là như thế nào. (ảnh minh họa)
Đúng ngày tôi lên nộp hồ sơ và phỏng vấn vào cơ quan mới thì tôi được bố mẹ chồng gọi về và nói chuyện (có cả mặt chồng tôi) là ông bà bị mất tiền và vàng trong két, trong nhà có mẹ chồng, chồng tôi và tôi có chìa khóa. Ông bà đã hỏi chồng tôi rồi nhưng anh bảo không biết, nên chỉ còn lại tôi? Trời ạ, tôi ngã ngửa người khi nghe ông bà nói vậy, vì chúng tôi và ông bà dùng chung 1 két, 1 ngăn của ông bà… , “tình ngay lý gian”. Cả nhà đổ vào tôi ánh nhìn soi mói và ông bà nghĩ rằng tôi lấy của ông bà để chạy việc. Trong khi đó không ai thèm hỏi xem tôi xin chuyển công tác như thế nào? Có khó khăn gì không mà chỉ chăm chăm đổ lỗi cho tôi, tôi giải thích và thanh minh mà không được dù tôi chẳng làm gì cả. Tiền xin chuyển công tác hết hơn 10 triệu là do mẹ đẻ tôi cho để đi cảm ơn người ta.
Video đang HOT
Rồi không thấy ai nhắc đến chuyện đó nữa, cũng không ai nói rõ với tôi xem chuyện đó là như thế nào. Tôi cũng nghĩ “cây ngay không sợ chết đứng” nên cũng không hỏi han gì về chuyện đó nữa. Nhưng tôi đã lầm, đấy lại chính là bước đầu của 1 chuỗi bi kịch của tôi.
Đầu tiên là việc ông bà bán nhà hiện đang ở để chuyển về quê của ông mà không hề thông báo với tôi 1 câu. Tôi biết chuyện khi người mua nhà tới trả tiền vì đã làm xong thủ tục sang tên. Tôi chết đứng người! Bố mẹ tôi thì trách việc ông bà nội vô tâm, bán nhà cho người ngoài mà không nói 1 tiếng, vì nếu được bàn bạc có lẽ bố mẹ tôi đã mua lại nhà cho vợ chồng tôi ở, mà ông bà nội vẫn được tiếng là cho con cái.
Tôi vội vã đi tìm nhà để thuê trong tâm trạng chán chường. Hàng xóm cũ thì thắc mắc, thăm dò: sao không cho 2 vợ chồng tôi mà ông bà lại bán đi? Tôi chẳng muốn trả lời nữa, vì thực sự tôi không hiểu, hay vì việc mất tiền của ông bà?
Tôi vội vã đi tìm nhà để thuê trong tâm trạng chán chường. Hàng xóm cũ thì thắc mắc, thăm dò: sao không cho 2 vợ chồng tôi mà ông bà lại bán đi? (ảnh minh họa)
Tiếp đó là việc ở nhà thuê chưa được 1 tháng thì chồng tôi được điều đi công tác xa, với thời hạn là 2 năm (chồng tôi là bộ đội). Tôi lo lắng không biết tôi và con trai 1 tuổi rưỡi của tôi phải làm thế nào khi không có anh bên cạnh? Lúc này bố mẹ tôi vì xót con cháu nên bỏ tiền ra mua cho 2 mẹ con 1 căn hộ nhỏ, để không phải ở cảnh nhà thuê nữa. Tôi biết ơn bố mẹ vô cùng. Nhưng trái lại, ông bà nội không hề hỏi han 1 câu, chứ đừng nói là cho mẹ con tôi dù chỉ 1 đồng để thêm vào tiền mua nhà. Không điện thoại, không thăm nom cháu kể từ ngày chồng tôi đi công tác. Hơn 1 năm ông bà lên nhà tôi được 2 lần, lần nào lên cũng đi khoe khắp hàng xóm là chính ông bà mua nhà và chu cấp cho mẹ con tôi. Trời ạ! Giả dối hết mức.
Sau 13 tháng đi công tác, chồng tôi về, nhưng nơi anh chuyển về không phải gần mẹ con tôi mà gần nhà ông bà nội. Rồi bé thứ 2 ra đời.
Lúc này công việc của tôi gặp trục trặc, do sơ xuất trong công việc nên tôi phải nghỉ việc, phải đền bù số tiền khá lớn. Bố mẹ tôi bị sốc vì việc này, còn bố mẹ chồng- có lẽ qua việc này ông bà càng xa cách mẹ con tôi hơn- không hỏi han, không quan tâm, không chia sẻ.
Tôi đã xin được việc ở gần nhà chồng, nhưng tôi muốn thuê nhà ở riêng thì ông bà không cho vì sỹ diện với hàng xóm, dù trong lòng cũng không muốn ở cùng chúng tôi chút nào. Rồi lại sóng gió…
Ông bà luôn tỏ thái độ với mẹ con tôi, coi thường, không tôn trọng, chìa khóa nhà, cổng tôi không được giữ. Buồn nhất là chồng tôi, anh ỷ lại ở cùng ông bà nên cũng chẳng quan tâm đến mẹ con tôi, thỉnh thoảng lại nói móc về lỗi trong công việc trước kia của tôi. Rồi 2 vợ chồng thường xuyên mâu thuẫn, cãi vã mà nguyên nhân là do ông bà nội. Tôi nhận ra vợ chồng tôi cũng chẳng còn dành tình cảm cho nhau nhiều nữa, đặc biệt là từ khi có ông bà nội ở cùng và luôn can thiệp vào chuyện của vợ chồng tôi.
Hiện giờ, tôi rất chán nản, hàng ngày tôi đi về và sống như cái bóng trong nhà đó. Hàng ngày chỉ có mấy mẹ con quan tâm tới nhau chứ ông bà cũng không đoái hoài gì cả, dù ra ngoài lúc nào bà nội cũng nói yêu quý và chăm sóc “mẹ con nhà nó” hết lòng. Tôi quá mệt mỏi với sự điêu toa của mẹ chồng, mệt mỏi với sự thờ ơ và vô tâm của chồng, mệt mỏi khi sống cùng bố mẹ chồng.
Tôi phải làm gì để thoát khỏi tình trạng này đây?
Theo Eva
Mẹ chồng lôi dâu Hà Nội về quê để 'cải tạo'
Mỗi lần lên thành phố thăm con trai, mẹ chồng Lam lại lắc đầu thở dài với nàng dâu người Hà Nội. Cái gì của cô, bà cũng thấy cần uốn nắn.
Dâu Hà Nội "du học" ở quê
Có một dạo, bạn bè thấy Lam (27 tuổi, Hà Nội) mất tăm mất dạng, không online trên Yahoo, không "chém gió" hay "show hàng" trên Facebook, điện thoại khi tắt, khi không nghe máy. Đến nửa tháng, cô bạn trong nhóm mới nhận được điện thoại của Lam. Đáp lại một lố câu hỏi, Lam bảo: "Tao đang đi du học", Lam đáp.
"Cái gì? Đi du học mà như đi ăn trộm thế hả? Im lặng biến mất, không một lời từ biệt. Thế mày đi nước nào?". "Tao đi Thái mày ạ, Thái Nguyên ý".
Thái Nguyên là quê chồng Lam, nơi bố mẹ chồng đang sống. Huyền đã ở đây hơn 2 tuần, không có chồng bên cạnh, và đang ngày đêm tính kế để sớm quay lại Hà Nội. Lý giải chuyện lạ lùng này, Huyền kể: "Đợt ấy tao ốm, ông xã thì đang vào đợt bận điên cuồng ở công ty. Chẳng hiểu sao mẹ chồng biết mà lên thăm. Rồi bà ngon ngọt dỗ tao về quê chơi ít hôm để bà chăm sóc, không khí ở quê thoáng đãng này nọ, rằng đằng nào tao cũng đang thất nghiệp, ông bà ngoại thì bận một lũ cháu làm sao chăm tao được..."
Lam chẳng đời nào muốn về ở nhà chồng, nhất là khi không có chồng đi cùng, nhưng mẹ chồng nói tha thiết quá, ông xã cũng thuyết phục là đi ít hôm để thắt chặt tình cảm gia đình, nể quá nên cô đành đồng ý.
Những ngày ở quê, Lam bận rộn từ sáng đến tối, không có lúc nào được trốn riêng ra một chỗ để vào mạng hay gọi điện kêu than với bạn bè. (ảnh minh họa)
Về đến quê, sau vài ngày nghỉ ngơi, Lam mới nhận ra rằng mẹ chồng đưa cô về đây không phải để chăm sóc mà là để dạy dỗ, vì trong mắt bà, làm vợ, làm dâu như cô là chưa được. Ai đời vợ gì bắt chồng gấp quần áo, vợ gì suốt ngày ôm lấy cái máy tính, cơm nấu quấy quá mấy món cốt cho nhanh, sểnh ra là rủ chồng đi ăn tiệm, nhà cửa thì tanh bành. Con dâu gì mà chả nhớ nhà chồng có những ngày giỗ nào, mẹ chồng ăn chưa xong đã mang bát đũa của hai vợ chồng đi rửa... Bà đã nhẹ nhàng nhắc nhở mấy lần rồi, mà nàng dâu vô tư cứ vâng dạ rồi để đó.
Những ngày ở quê, Lam bận rộn từ sáng đến tối, không có lúc nào được trốn riêng ra một chỗ để vào mạng hay gọi điện kêu than với bạn bè. Sáng cô phải dậy cùng mẹ chồng quét dọn sân vườn, nấu bữa sáng. Dọn rửa xong xuôi, mẹ chồng lôi đám quần áo đứt khuy, tuột chỉ của cả nhà ra khâu vá, bảo Lam ngồi cạnh xâu kim hộ, nhưng thực chất là để bà tỉ tê trò chuyện, bảo ban. Mỗi ngày một tí, bà kể việc họ hàng, những lề thói, phép tắc, chuyện về chồng Lam, những sở thích của anh ...
Sau đó hai mẹ con ra vườn tưới rau, hái rau, rồi lại cơm nước..., cứ loay hoay cũng mất cả ngày. Có thời gian rảnh, mẹ chồng lại dắt Lam đi chơi nhà họ hàng, làng xóm... Lam chẳng phải làm gì vất vả, nhưng lúc nào cũng có mẹ chồng kè kè bên cạnh, đêm cũng ngủ cùng. "Muốn thức xem tivi thì mẹ bảo đi ngủ sớm cho khỏi hại nhan sắc, mà ti vi ở quê cũng chẳng có gì hay để xem. Nằm cạnh mẹ chồng, làm sao mà online chat chit được, bà khó ngủ. Hôm nay bà có việc đi vắng, tao mới gọi buôn với mày được", Lam nói với bạn.
Mấy lần Lam xin quay lại Hà Nội, nhưng mẹ chồng bảo cô không phải đi làm thì vội gì, cứ ở quê nghỉ ngơi, chơi với mẹ. Mẹ nói khéo quá, cô chẳng từ chối được, nên cứ thế ở hơn một tháng. Trước vẻ nhăn nhó kêu than của vợ ngày quay lại Hà Nội, chồng Lam cười nhăn nhở: "Em chả muốn giảm cân còn gì? Bây giờ dáng em gọn đi thấy rõ, mắt lại còn long lanh, không lờ đờ như trước nhé".
Nhắc với bạn bè về những ngày "du học" ở Thái Nguyên, Lam thường lè lưỡi. Thế nhưng cô cũng thầm thừa nhận là cô học được nhiều từ mẹ chồng và ngày càng gần gũi với bà hơn.
Cơn ác mộng ở quê chồng
Cũng được mẹ chồng "mời" về quê để chăm sóc nhưng những ngày ở đây đối với Kiều Linh lại là cơn ác mộng.
"Hồi đó tôi mới sinh con. Vợ chồng con cái vẫn ở với ông bà ngoại ở Hà Nội, nhưng khi tôi sinh xong thì bố mẹ chồng lên xin phép đón con dâu và cháu về quê chăm sóc mấy tháng, vì ông bà ngoại còn bận đi làm. Lúc đó bố mẹ tôi chưa về hưu nên bận thật, nhưng đã thuê osin nên chả vấn đề gì. Có điều, bố mẹ nghĩ tôi cũng nên đưa con về nội ở ít lâu mới phải đạo, nên đồng ý ngay", Kiều Linh kể.
Cũng được mẹ chồng "mời" về quê để chăm sóc nhưng những ngày ở đây đối với Kiều Linh lại là cơn ác mộng. (ảnh minh họa)
Quê chồng của Linh là một thị xã cách Hà Nội gần 200 cây số. Ngay từ ngày đầu tiên, mẹ chồng đã rũ bỏ vẻ ngọt ngào lâu nay, hiện nguyên hình là một bà thái hậu khắc nghiệt, trút lên đầu nàng dâu đang ở cữ cả một đống quy tắc mà cô phải thuộc nằm lòng một khi muốn làm dâu nhà này. Nói là về cho mẹ chăm, nhưng Kiều Linh dù mới sinh vẫn phải tự làm các việc cho bản thân và em bé, vì bà giúp việc không được phép theo về quê chồng. Việc nào cô cũng phải làm dưới con mắt săm soi của mẹ chồng và việc nào cũng bị chê bai, chỉnh huấn.
Đêm, cô một mình đánh vật với những cơn quấy khóc của thằng bé thích thức đêm, nhưng hễ nó khóc là cô lại bị mẹ chồng đay nghiến với những từ "mẹ quạ mổ", "vụng thối vụng nát"... Dù bận bịu với con nhỏ, Linh vẫn bị mắng mỏ vì là con dâu mà không phục vụ bố mẹ chồng, không chăm sóc em chồng, rằng cô mang cái bản mặt tiểu thư lá ngọc cành vàng về đây cho ai xem...
Một lần, Linh nghe được mẹ chồng nói chuyện với bà dì: "Tôi phải cho nó nếm mùi một chút, kẻo lại quen thói tiểu thư sung sướng, không biết kính trọng nhà chồng. Nó lấy thằng Cường nhà này mấy năm rồi nhưng cứ ở ru rú Hà Nội, có phải làm dâu như chị em mình đâu". Và thêm nhiều câu nói, nhiều tình huống nữa, Linh hiểu ra, sở dĩ trước đây mẹ chồng ngọt nhạt với cô vì hai vợ chồng ở với nhà ngoại, bà không tiện thể hiện quyền lực. Mẹ chồng cô cảm thấy không cam lòng nếu như không để cô nếm trải chút ít cái gọi là đời làm dâu.
Cắn răng chờ hết 4 tháng thai sản, Linh như muốn sụp xuống khi bố mẹ chồng tuyên bố rằng thằng bé còn quá non nớt, cô phải xin cơ quan nghỉ thêm 2 tháng nữa. Tưởng đã có thể về Hà Nội, nay nghĩ đến 2 tháng đằng đẵng trước mặt, cô thấy kiệt sức và không còn khả năng chịu đựng. Vì thế, được thêm 2 tuần, Linh gọi điện cho chồng, bảo nếu muốn vợ vào trại điên thì cứ để cô ở đây đến lúc nào cũng được. Chồng Linh vội trở về, thấy vợ thần sắc tệ hại, chán chường như không còn thiết sống thì sợ quá, vì anh cũng đã nghe nói nhiều về chứng trầm cảm sau sinh. Thế là anh phải tìm cớ để đưa vợ con về Hà Nội.
Sau trận ấy, Kiều Linh sợ mẹ chồng như sợ cọp. Có điều càng sợ, cô càng cố sức né tránh, bất đắc dĩ mới dám về quê, về rồi lại xúi chồng kiếm cớ đi ngay. Những tháng ngày "đi cải tạo" lúc mới sinh khiến hai tiếng mẹ chồng - nàng dâu đối với cô trở nên đáng hãi hùng hơn mọi thứ.
Theo Eva
Mẹ chồng dọa đuổi vì tôi chỉ sinh con gái Ngày nào mẹ chồng cũng nói mãi chuyện con cái khiến đứa con dâu như tôi mệt nhoài, kiệt sức. Mẹ mong cháu bế từng ngày còn vợ chồng tôi thì cũng áp lực nặng nề. Và rồi, sau bao cố gắng, tôi sinh được đứa con gái kháu khỉnh, mẹ cũng vui nhưng có vẻ không hào hứng lắm. Mẹ muốn, đứa...