Cùng xem lễ tốt nghiệp của học sinh Nhật Bản
Khoang thơi gian cuôi cung cua năm hoc cuôi câp bao giơ cung la nhưng ki niêm đang nhơ nhât cua đơi hoc sinh ơ khăp nơi trên thê giơi nay, du cho ban co ơ Anh, My, Viêt Nam, hay ơ Nhât Ban cung vây.
Cung chup hinh lưu niêm nao
Măc du co nhiêu nhưng thay đôi nho giưa cac trương, nhưng nhin chung nhưng buôi lê tôt nghiêp luôn đươc chuân bi rât cân thân, thâm chi con đươc tông duyêt trươc nhiêu tuân lê vơi nhưng nghi thưc vô cung khăt khe.
Buôi lê thương đươc tô chưc tai nha tâp cua trương, co lê chao cơ, va co ca dan hơp xương nưa. Nhưng nghi thưc nay ngoai lê tôt nghiêp ra thi chi đươc dung trong quân đôi thôi đây. Thây hiêu trương se đưng lên tuyên bô buôi lê, va rôi se tân tay trao băng tôt nghiêp cho tưng hoc sinh năm cuôi.
Tât ca đươc chuân bi rât ki cang
Cac ban săp tôt nghiêp tưng ngươi môt se đươc goi lên. Thây hiêu trương se đoc to tên ban ây, va đưa băng tôt nghiêp cho ban ây băng ca hai tay. Ban ây se nhân băng tôt nghiêp băng tay phai, rôi sau đo mơi la tay trai, lui lai môt bươc đê cui chao, rôi gâp băng tôt nghiêp lai lam đôi, đi xuông dươi. Nghi thưc nay se đươc lăp lai liên tuc cho tơi tân hoc sinh cuôi cung.
Video đang HOT
Nghi thưc trao băng tôt nghiêp nay
Sau đo la môt loat nhưng bai diên văn phat biêu chuc mưng cac hoc sinh cua cac thây cô va cac khach mơi (điêu nay xem ra cung kha giông ơ Viêt Nam nhi?).
Nhưng điêu đăc biêt nhât la lơi chao tam biêt cua cac em khoa dươi. Tât ca cac ban khoa dươi se đưng lên, môi ngươi noi môt phân tao thanh môt câu chuc y nghia hoan chinh, va sau đo tât ca cung hat môt bai hat tiên biêt cac anh chi. Cac hoc sinh năm cuôi cung đưng lên noi lơi cam ơn va lơi hưa vê tương lai. Cuôi cung thi moi ngươi cung đưng lên hat bai hat truyên thông cua trương. Thương thi đây la thơi điêm ma moi ngươi khoc nhiêu nhât, ca cac anh chi va cac em nưa.
Môt bai diên văn se kêt thuc buôi lê, va dương như đây mơi la luc nhưng cam xuc thưc sư trao dâng. Moi ngươi, tư cac hoc sinh đên thây cô đêu nghen ngao noi lơi chia tay, va cac hoc sinh nư la nhưng ngươi khoc nhiêu nhât.
Quyêt tâm se hoc đai hoc thât tôt nhe
Sau buôi lê, hoc sinh lơp nao se vê lơp đo va co buôi găp gơ cuôi cung vơi giao viên chu nhiêm. Đây la thơi điêm ho chinh thưc chia tay trương hoc. Cac thây cô se tăng qua cho cac hoc sinh, va thương thi co môt đôi cô vu đưng khich lê cac ban ây lân cuôi cung trươc khi bươc chân ra khoi trương.
Tai cac trương hoc, sau buôi lê tôt nghiêp, cac hoc sinh năm cuôi thương tư tô chưc môt buôi party lơn. Ho se chiêu nhưng đoan phim va nhưng bưc anh ma ho co đươc trong suôt 3 năm hoc bên nhau. Cac ban ây con cam ơn ca cha me va thây cô vi đa nuôi dương va day dô minh nưa í.
Theo kênh 14
Teen 12 và những góc nhỏ thương yêu
Nếu có một điều ước, nó ước được trở về với những góc nhỏ thương yêu của tuổi học trò. Chỉ phút chốc thôi, để nó được sống lại những khoảnh khắc thơ ngây trong sáng đến vô ngần...
Nơi hành lang lộng gió...
Hành lang tầng ba lộng gió. Ngày nào nó cũng đi qua, ngày nào nó cũng cùng lũ bạn trêu đùa nhau. Ngày nắng đứng từ trên hành lang ngó xuống sân trường xem hội con trai đá cầu, giữa đám đông túm tụm, nó vẫn dễ dàng nhận ra bóng dáng ai đó, vẫn dễ dàng để ý từng động tác, từng nụ cười ai đó. Ngày mưa đứng bên hành lang xòe tay hứng nước, lạnh tê mà vẫn cười toe toét.
Hành lang, nơi nó và con bạn nối khố đã cùng kí một chữ kí chung, hứa khi nào đỗ đại học sẽ quay lại để... tẩy cho sạch. Bây giờ đi học đại học đã hai năm rồi, nhưng cả hai chưa có thời gian quay lại. Đôi khi vẩn vơ nhớ trường, nó tự hỏi, không biết chữ kí ấy có còn không?
Ba năm cấp ba với nó tràn đầy kỉ niệm, giờ nhìn lại, như một thước phim quay chậm, đầy những khoảnh khắc vui cười, mà sao nó lại muốn khóc...
Còn nhớ như in ngày cuối năm chia tay, nó và bạn thân kéo bàn ngồi tuốt cuối hành lang, ngồi trọn một buổi chiều. Lần đầu tiên ngồi lâu như thế, nói nhiều và im lặng nhiều như thế. Nói lan man bao nhiêu mơ ước, bao nhiêu suy tư mà chưa nói được một lời yêu thương. Im lặng chỉ để nghe tiếng ve râm ran cho trọn vẹn, chỉ để nghe tiếng gió lao xao, tiếng lá lòa xòa chạm lá... Nói, rồi im lặng. Im lặng rồi nhìn ra bốn phía, trời thăm thẳm, mây xanh ngắt. Lúc ấy nó đã tự hỏi, không biết khoảnh khắc này kéo dài bao lâu? Loáng một cái đã hai năm, tuổi học trò lùi lại mãi sau lưng, nhưng buổi chiều ấy chẳng bao giờ nó quên. Làn tóc mai bay bay chạm vào má, ngón tay nghịch nghịch đập vào thành lan can. Những cử chỉ vu vơ mờ nhạt ấy không ngờ lại "sống" lâu đến vậy. Và góc hành lang, tưởng chừng vẫn nguyên vẹn tiếng ve, tiếng lá, tiếng cười, tiếng thầm thì cùng bao điều dở dang chưa kịp trao. Bao yêu thương lại ùa về, ừ, sẽ nhớ mãi, nơi hành lang lộng gió...
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Gốc cây hoa sữa già nua
Năm nó học 12, trường bắt đầu xây sửa lại. Hai dãy nhà lâu năm nhất bị đập đi, sân trường xáo trộn. Bao nhiêu cây trong sân trường lần lượt "ngã xuống" hoặc được di dời vị trí. Chỉ duy nhất cây hoa sữa già sát nhà xe là không bị chặt đi. Nó cùng lũ bạn đoán già đoán non, chắc người ta quên, hay vì người ta tiếc cho cái cây cổ thụ, hay vì người ta thương nó cô đơn?!
Chẳng biết lí giải nào chính xác, nhưng bất kể vì sao gì thì nó cũng vui, vì nó yêu quý gốc cây sữa già này lắm.
Ngày đầu đi học năm lớp 10, nó đi muộn, lơ ngơ không tìm ra lớp học. Chính gốc cây sữa già này là nơi nó đã tủi thân ngồi khóc ngon lành... Chỉ có nó và cây sữa này biết cái bí mật xí hổ ấy, 16 tuổi mà còn khóc nhè, vì một lí do không đâu.
Từ trước khi biết đến cây sữa già này, nó không thích hoa sữa, cũng chẳng thích mùa thu. Nhưng ngay mùa thu đầu tiên vào cấp ba, nó đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Nó chẳng thể quên những sáng tinh sương, nó cố đi học thật sớm, la cà ngồi lại nơi gốc cây sữa già, giả vờ vừa ăn sáng vừa đợi bạn... Kì thực, nó chờ một người đi qua. Chờ đợi một cách vô tư đến ngốc nghếch, vì người ấy chẳng bao giờ để tâm đến nó. Nhưng đó là lần đầu tiên nó biết, đợi chờ đúng là... một niềm hạnh phúc, dù là thứ hạnh phúc ngốc nhất trên đời. Cũng nhờ những lúc chờ đợi ấy, nó bắt đầu quen với mùi hoa hăng hắc.
Nó không còn nhăn mặt trước những chùm hoa nồng nàn, không còn ngoảnh mặt quay đi khi thằng bạn thân lùa một chùm hoa ra trước mắt. Nó bắt đầu lẩn thẩn ép vài cánh hoa li ti vào trang vở. Để rồi mùa thu qua đi, một ngày mùa đông đang ghi bài, bất chợt giở đến trang giấy chỉ còn xác hoa nâu xì, nó vẫn thấy hương hoa thoang thoảng như gọi về cả một mùa thu.
Nó bắt đầu yêu cây sữa già, yêu lây cả chiếc ghế đá sát gốc cây xù xì, nơi nó đã hấp tấp đón nhận lời tỏ tình, để rồi đánh mất một tình bạn đẹp. Buồn, khóc, và nước mắt. Nhưng tất cả không làm nó bớt yêu gốc cây bình thản này. Bởi nó đã hiểu được rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng đẹp, cũng trọn vẹn, và nó còn học cách trân trọng cả những nỗi đau.
Bức ảnh nó thích nhất trong album là bức nó chụp cùng ba nhỏ bạn thân vòng tay ôm lấy gốc cây. Nó để bức ảnh ngay đầu giường. Giờ mỗi đứa mỗi nơi, nhiều khi í éo gọi điện chỉ để nói mỗi câu tự nhiên: "Tao thấy nhớ mày". Chỉ thế thôi, mà nó ấm lòng. Nhìn bức ảnh, nhìn những khuôn mặt thương yêu hết sức, buồn đến đâu nó cũng có thể nhoẻn cười... Yêu lắm, bạn bè ơi, yêu lắm, cây sữa già ơi.
Ngồi lan man mà nhớ lại những góc yêu thương của trường cũ, có khi nó khóc mất. Vì nhớ và tiếc đến cháy lòng. Nhưng cũng hạnh phúc lắm vì nó đã có được những tháng ngày thật đẹp. Những tháng ngày còn tươi mãi dù năm tháng có phôi phai...
Theo kênh 14