Cùng phận làm dâu, nhưng cô chị lười làm lại hay sai vặt, cô em liền nghĩ cách khiến bố mẹ chồng vào cuộc (Phần 1)
Tuy là chị dâu nhưng cô ta lại ít tuổi hơn Hạ và tính tình thì đỏng đảnh, chảnh chọe không ai chiều theo được.
Lúc Hạ mới về làm dâu, anh trai chồng còn lông bông chưa công ăn việc làm cũng chưa vợ chưa con. Mặc dù phải sống chung với bố mẹ chồng lại thêm ông anh chồng nhiều phức tạp, nhưng bù lại ông này cũng biết điều nên Hạ đỡ khổ. Tính ông ấy không thích to tiếng trong nhà nên mỗi lần mẹ chồng mắng Hạ, ông là người dẹp trận: “Trời đánh tránh miếng ăn, mẹ nói nhiều thế ai mà nuốt được. Thôi ăn đi!”
Thế nên, tính ra có ông anh lầm lì này trong nhà, Hạ lại thấy đỡ hơn. Đôi lúc, chồng còn chẳng thèm lên tiếng bênh vực, chỉ có duy nhất anh chồng ra mặt cứu nguy.
Hạ lấy Qúy, tuy chẳng phải giàu có gì nhưng cô cũng hài lòng. Bởi ngẫm lại gia đình cô cũng có cao sang gì đâu mà đòi trèo cao. Bố mất sớm, mình mẹ lo cho ba chị em ăn học, cô là chị cả, ra trường xong lo cho đứa thứ hai học xong đại học rồi mới lấy chồng. Có lẽ bởi thế, cô cũng là người giỏi nhẫn nhịn và chịu đựng. Bản tính của một người chị cả với đức tính hy sinh điển hình. Sang nhà chồng, cũng chính cái tính ấy khiến gia đình nhà êm, cửa ấm.
Vì nhẫn nhịn và đảm đang, Hạ cũng sống yên ổn trong gia đình chồng. (Ảnh minh họa)
Mọi chuyện chỉ thực sự khiến Hạ cảm thấy gần như không thể nhẫn nhịn được nữa là khi anh cả lấy vợ. Chẳng hiểu ra ngoài ông anh mồm mép ra sao mà cua được một cô em trẻ hơn cả giáp. Đưa về ra mắt gia đình được 2 lần thì hối cả nhà đi sang nhà gái nói chuyện, xem ngày và bàn chuyện cưới xin vì cô gái có bầu.
Kém anh cả hơn 1 một giáp, kém Hạ 6 tuổi nhưng khi về nhà chồng, cô ta cũng rất ra dáng chị cả trong gia đình. Mọi việc lớn bé thực sự thì vẫn một tay Hạ lo, nhưng cô ta cứ hễ mở lời là sai Hạ đủ chuyện từ cơm nước, giặt giũ.
Anh chồng thì bênh vợ chằm chặp, nghe lời vợ 1 phép chứ không như chồng Hạ. Bởi thế, cô ta càng được nước lấn tới. Dù chẳng dám vô lễ với bố mẹ trong nhà nhưng với Hạ, cô ta coi không ra gì.
Lấy cớ đang bầu bí, mọi việc cô ta đều nói với chồng, bảo bố mẹ chồng bắt Hạ làm. Dù cô đi làm công, tối về cơm nước, chăm con nhỏ đã bận rộn lắm rồi, giờ lại thêm hầu một bà chị chồng trẻ ranh khiến cô bực bội.
Có hôm, cơm tối cô lo xong xuôi, gọi với lên trên tầng bà chị dâu con nít xuống ăn, chị ta không chịu xuống. Cuối cùng, anh chồng lại phải chạy lên, rước xuống. Khi ngồi vào mâm, anh chồng mới hắng giọng, bảo: “Hạ à, dù ít tuổi nhưng Mai vẫn là chị của em. Trong gia đình phải có trên có dưới, lần sau em phải lên tầng mời chị xuống, không được gọi với lên như thế!”
Video đang HOT
Chẳng ai nói gì, Hạ bực nhưng chẳng buồn cãi, chỉ bảo: “Anh chị ăn cơm đi!”
(Ảnh minh họa)
Nhưng đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, bà chị dâu lại cầm đôi đũa, gẩy gẩy đĩa thịt luộc, chọc chọc đĩa cá kho, rồi nhăn mặt: “Eo ôi, chẳng có món gì tốt cho bà bầu cả! Em chưa nói với anh phải nhắc mọi người mua thịt bò, cá hồi cho em à? Chứ thứ cá đồng rẻ tiền, tanh tưởi này em không ăn đâu!”
Bố chồng không nói gì, mẹ chồng lắc đầu, bảo: “ Ăn đi, lần sau thích ăn gì tự mua về đây em nó nấu cho!”
Ông anh thì lại dỗ vợ: “Thôi, em ăn đi, lần sau anh đi siêu thị anh mua cho em nhé!”
Hạ thấy chướng tai gai mắt lắm rồi, tiền ăn mỗi tháng đóng có vài đồng bạc chẳng đủ mua rau, đừng nói là ăn ngon mà cứ chê ỏng chê eo. Bụng bầu 7 tháng chứ phải đang cữ đâu mà chẳng chịu đụng tay việc gì.
Hạ cảm thấy sắp nổ tung rồi thì cô ta lại ưỡn ẹo, chê tiếp: “Mà cá này nấu thế nào ý, không ngon như mẹ em nấu. Lại còn bị mặn nữa anh ơi.”
Hạ tức quá, chỉ muốn hét lên “không ăn thì nghỉ” nhưng có lẽ chồng cô cảm thấy bàn tay vợ đã nắm lại, run lên bần bật rồi nên vội cầm chặt tay cô rồi lên tiếng giảng hòa: “Anh chị ăn đi, nhà có bố mẹ, bề trên còn chưa nói gì mà hai người ý kiến nhiều thế!”
Lúc đó, bà chị dâu mới bĩu môi rồi ăn tiếp. Cứ chê sướng miệng thế nhưng cô ta vẫn ăn tì tì 3 bát đầy ú ụ. Hạ không nói gì nữa nhưng trong lòng đang thầm nghĩ không thể nhịn mãi được!
(Còn nữa)
Theo Afamily
Cảm ơn sự góp mặt của anh trong cuộc đời em
Trong sự tan vỡ của hai ta, em không trách người thứ ba. Em chỉ trách anh không giữ nổi bản thân mình, để rồi anh đày đọa con tim nơi em, hủy hoại cả lòng tin em vốn dành cho anh tuyệt đối.
Đã có lúc em từng nghĩ, chuyện tình của chúng ta như chuyến xe ngang qua một đoạn đường và không sự đo lường nào có thể giúp đôi mình biết trước được những điều sẽ xảy ra ở thì tương lai.
Trên chặng đường dài của đời mình, em cứ ngỡ rằng cuộc tình này là vô tận, cứ ngỡ rằng anh và em sẽ bên nhau mãi mãi để cùng nắm tay đi qua bao giông tố. Thế nhưng cuộc đời lại giống như một phép đố muốn thử thách lòng kiên nhẫn của hai ta - Đó là phép đố về lòng chung thủy, là phép đố về cách duy trì tình yêu, là phép đố về lòng tin.
Nhưng rồi chúng ta không ai thắng được số phận và câu chuyện tình mình cũng trở thành câu chuyện tình yêu không trọn vẹn như những đôi tình nhân trẻ khác - Có gặp gỡ rồi tan vỡ về sau, nhiều khao khát mà cũng thật đầy chua chát.
Tình yêu là gì anh nhỉ? Tình yêu là gì mà khiến cho vạn con tim phải trăn trở, hoang mang. Tình yêu là gì thì thế gian này có hàng trăm lần những định nghĩa khác nhau, còn đối với riêng em, tình yêu giống như một cơn mưa xối ngang cuộc đời: Mưa thì mát mà tạt vào mặt thì rát, yêu thì hạnh phúc mà đến khi kết thúc lại đau.
Ảnh minh họa
Em bây giờ chỉ có thể gọi anh là " người cũ". Hai chữ "người cũ" mà đủ khiến em giông bão ở trong lòng. Mọi chuyện đã trôi qua và khoảng cách giữa hai ta ngày càng trở nên quá xa sau tất cả những lỗi lầm từ phía anh. Cuộc đời em không thể quên được ngày hôm đó, ngày cô ấy đến tìm em và thông báo đã mang trong người giọt máu của anh.
Em bàng hoàng chết lặng, cảm thấy sốc tới vô cùng. Còn anh như một kẻ hèn nhát, lẩn trốn sau cái điều kinh khủng mà anh đã gây ra cho em. Anh sợ đối diện với em, sợ đối diện với lỗi lầm của chính mình. Nhưng cuộc sống còn dài, có những lỗi lầm buộc con người phải đối diện để tìm cách giải quyết và anh cuối cùng cũng không thể mãi đóng vai một kẻ hèn nhát .
Anh tìm em quỳ gối, khóc lóc, nài nỉ, cầu xin tha thứ. Cuộc đối thoại của anh và em ngày hôm đó là cuộc đối thoại của sự đau lòng: Anh, một kẻ tội đồ, đầy ăn năn và sám hối. Em, một kẻ mất niềm tin, giấu đi đau thương để cố tỏ ra lạnh lùng trước mặt anh, diễn vai người mạnh mẽ.
Rồi cái gì đến sẽ đến, ta chia tay từ đó, kết thúc một cuộc tình, chấm hết một lòng tin. Niềm đau em chôn giấu, muôn đời anh chẳng thấu, vết thương cào cấu, khóc những đêm thâu. Chia tay anh rồi, em thấy thật chơi vơi, đêm buồn thức giấc, giọt lệ em rơi, nhiều khi vẫn ngỡ, có anh bên mình, giật mình tỉnh ra, ô hay mình đã buông lơi bao giờ?
Trong sự tan vỡ của hai ta, em không trách người thứ ba. Em chỉ trách anh không giữ nổi bản thân mình, để rồi anh đày đọa con tim nơi em, hủy hoại cả lòng tin em vốn dành cho anh tuyệt đối. Anh gọi đó là sai lầm, còn em đau nhói gọi đó là phản bội.
Dù anh cố níu kéo, dù anh có tìm lí do để bao biện cho sai lầm ấy thì em cũng chẳng muốn làm một cô gái ngốc nghếch thêm lần nữa đem niềm tin để đổi lấy thương đau. Anh đổ lỗi cho men rượu, đổ lỗi cho một cơn say, đổ lỗi cho sự chủ động của cô ấy.
Còn em lại nghĩ rằng, một người đàn ông như anh nếu không dễ dãi tạo cơ hội cho cô ấy gần anh thì chắc là đã không có thêm câu chuyện về người thứ ba. Em yêu anh rất nhiều nhưng em không đủ bao dung để thứ tha, lời chia xa nói ra vốn dĩ thật khó khăn nhưng em hiểu buông tay là điều sáng suốt.
Cũng đã nửa năm rồi kể từ ngày anh trở thành chồng của người ta. Em vẫn đôi lần một mình đi qua những chốn quen mà ngày xưa anh và em từng chung lối. Vẫn ghế đá bên bờ sông ấy, vẫn bãi cỏ nơi ta hay ngồi, vẫn công viên mình từng dạo bước. Cả khoảng trời kí ức dường như bị đánh thức bởi những kỷ niệm còn lung linh trong lồng ngực của em.
Em chạnh lòng nhớ về bao lời hứa, nhớ cả lúc hờn giận vu vơ dễ thương ngày ấy. Mình đã trao nhau những gì, em không quên... Nhưng cuộc sống muôn chuyện, cuộc đời muôn hướng, em đâu có ngờ đến một ngày như bây giờ, tình yêu tan vỡ vì những lầm lỡ, ta dằn vặt trong khổ sở.
Bao nhiêu lời hứa, rồi cũng phai phôi, như gió tan tành, xa mãi không thành. Hẹn thề năm xưa, nay không còn nữa, giữa đời chông chênh, em đã có một câu chuyện tình buồn như vây. Mãi là kí ức.
Cảm ơn anh nhé - người yêu cũ. Cảm ơn anh đã cùng em đi qua một đoạn đường yêu đương. Cảm ơn đã từng cho em những say đắm của hạnh phúc. Cảm ơn anh đã cho em cả một nỗi buồn như thế để em được tích góp thêm trải nghiệm trong cuộc đời.
Thanh xuân của em không hề tiếc những ngày xanh được cùng anh đi một đoạn đường, vì tuổi trẻ của em dù sao cũng đã được anh đem lòng yêu thương.
Không có gì là mãi mãi, không có gì là vô tận, nhưng em cũng chẳng hề thấy ân hận vì đã được gặp anh. Tuổi thơ của anh và em không có được tình yêu thương đầy đủ của gia đình, vậy nên anh hãy làm một người chồng, người cha thật tốt và đầy trách nhiệm nha anh. Dù hạnh phúc hay đau thương, cũng xin được cảm ơn sự góp mặt của anh trong cuộc đời mình.
Theo Netnews
Khó xử với bố mẹ vì vợ sắp cưới của tôi mãi chưa có việc làm 2-3 năm rồi, cô ấy không tìm được việc, mỗi lần nói chuyện cưới hỏi là cô ấy trì hoãn. Chúng tôi yêu nhau cũng được 6 năm, tôi học ngành xây dựng, cô ấy học ngành sư phạm. Tốt nghiệp từ năm 2015 xong tôi đi làm chỉ được 4,5 triệu đồng/tháng, còn cô ấy vẫn ở nhà chưa tìm được việc...