Con trai cũng cần phải biết khóc
Cha đỡ tôi lên âu yếm: “Không sao đâu, con trai. Đôi khi con cũng cần phải khóc, như thế cũng không sao cả”
Cha tôi là một người lái xe giao bánh mì. Ngày bé, mỗi khi đi chơi, tôi thường nắm lấy ngón tay út của ông. Có lần, tôi bị vấp ngã và òa khóc. Cha đỡ tôi lên âu yếm: “Không sao đâu, con trai. Đôi khi con cũng cần phải khóc, như thế cũng không sao cả”. Tôi không bao giờ quên câu nói đó.
Cha con tôi cùng mê bóng đá. Dù được coi là một đứa trẻ khá lỳ lợm, tôi vẫn khóc khi đội bóng mà tôi ưa thích tuột mất chức vô địch. Lúc ấy, cha tôi vỗ vai tôi và bảo: “Không sao đâu con, đôi khi con trai cũng cần phải khóc, như thế cũng không sao cả”. Chẳng hiểu sao, khi nghe cha nói thế, tôi lại nín khóc.
Rồi tôi thi vào một trường trung học xa nhà và ở ký túc xá. Có những buổi sáng mùa đông sớm tinh mơ, lạnh buốt, cha tôi ghé qua ký túc xá trên chiếc xe lớn chở bánh mì nóng đến giao cho các cửa hàng, đưa cho tôi mấy cái bánh mì nóng rực, không quên phần cho mấy đứa bạn ở cùng phòng tôi, rồi lại vội vã đi giao hàng cho kịp giờ.
Năm học lớp 12, đội tuyển bóng đá trường tôi được vào trận chung kết giải bóng đá trung học toàn quốc. Cha tôi gọi điện và nói rằng ông rất buồn vì vẫn phải giao bánh mì ở xa, nếu tới nơi tôi thi đấu, ông phải lái xe 3 tiếng đồng hồ. Nhưng ông hứa sẽ nghe tường thuật qua đài.
Video đang HOT
Hôm ấy, tôi được thay vào sân khi trận bóng đã đi đến nửa hiệp hai. Khi chạy vào sân, theo thói quen, tôi nhìn quanh một vòng. Và ở gần chỗ gửi xe, tôi nhìn thấy chiếc xe của cha. Cha đã dậy sớm, đi giao hết bánh mì, rồi lái xe 3 tiếng đồng hồ để tới đây, mong muốn được xem ít nhất là phần cuối của trận đấu có tôi. Đeo chiếc huy chương vàng, chạy lại gần cha, mắt tôi đỏ lên. Không chỉ xúc động vì chức vô địch mà còn vì ông đã tới. Ông lại vỗ vai tôi: “Không sao đâu con, đôi khi con trai cũng cần phải khóc, như thế cũng không sao cả”.
Nhiều năm sau, vào một buổi sáng sớm, khoảng 5 giờ sáng, tôi có điện thoại. Có người báo là cha tôi vừa mất trong một tai nạn giao thông. Cha lái xe đi giao bánh mì từ lúc tờ mờ sáng, trời lại có mưa nên không nhìn rõ một đàn gia súc húc đổ hàng rào và chạy ra quốc lộ. Tôi đã òa lên khóc như một đứa trẻ. Lần này, không có ai nói với tôi rằng con trai khóc cũng không sao cả.
Cha ra đi để lại trong tôi một vùng trống rỗng. Nhưng rồi nó được lấp đầy một cách kỳ lạ vào một buổi chiều khi cậu con trai nhỏ của tôi sụt sịt chạy lại: “Bố, con bị loại khỏi đội bóng của lớp rồi”. Tôi nhấc bổng cậu con trai lên, hứa sẽ dạy cho con chơi bóng để bất kỳ đội bóng nào cũng mơ ước có cậu, rồi bỗng tôi thấy mình nói: “Không sao đâu con trai. Đôi khi con cũng cần phải khóc, như thế không sao cả”. Sau câu nói ấy của tôi, nước mắt cậu nhóc ngừng rơi, nhường chỗ cho một nụ cười.
Cha tôi vẫn sống trong lòng chúng tôi một cách tuyệt vời như thế đấy.
Theo Guu
Bố
Nếu tuần đó con về! Nếu buổi chiều hôm đó con gọi cho bố! Thì có lẽ chuyện đã không thế. Con cố gắng giống bố nhưng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa cả.
Nếu tuần đó con về! Nếu buổi chiều hôm đó con gọi cho bố! Thì có lẽ chuyện đã không thế. Con cố gắng giống bố nhưng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa cả.
Những gì hạnh phúc nhất con có được là những lúc con đi kéo cống với bố. Con ôn bài tới 2h sáng mà 4h trời lạnh như cắt bố gọi con đi. Bố bị bà nội mắng, mẹ mắng! bố cười: "Con trai phải thế". Cánh cống nặng hai bố con ì ạch. Con đèo bố đi dọc đường làng người ta nói trông bố con như hai anh em.
Người ta nói con khác tính bố. Vì Bố hay uống rượu, Bố buông thả nhưng người ta biết gì? Bố xách giỏ đi 30 phút không tôm thì cá, cáy còng đủ để cả nhà dùng. Con lẽo đẽo theo mà bố bảo về thôi đầy giỏ rồi con trai mà con còn chưa vồ được con nào cả! Rồi con cũng mò được cũng bắt được người ta bảo giống máu bố nó ấy màBiểu tượng cảm xúc grin! Con trai của bố đấy.
Ngày con đỗ trường Xây, bố được ra xã chụp ảnh lưu niệm cầm 50 ngàn đi uống bia. Bố vui lắm :"Nhà mình cuối cùng cũng có thằng đỗ đạt". Người ta hay gọi Bố là " béo"! Vậy mà 2 năm con học bố sụt gần chục kí chẳng ai gọi Bố là béo nữa...
Ngày mà bố nằm trong viện con ngồi bên bố. Bố mê man: "Mày hết tiền phải bảo bố chứ, mày không bảo sao tao biết đường mà gửi tiền" con nước mắt lưng tròng! Cái cảm giác biết bố sẽ chẳng còn nữa nó bóp chặt trái tim con. Sao con dại thế sao lúc đó con không thể nói được với bố con yêu bố. Mấy ngày đó bố đòi uống bia! Bố bảo sữa nhạt lắm. Rồi bố bảo con uống với bố. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hai Bố con uống với nhau như hai người đàn ông. Uống bia bằng "ống hút"!
Con giận lắm bố ạ! Bố bảo sao nay thay băng không đau như hôm qua nữa thoải mái hơn. Mẹ bảo bố sắp khỏi hì. Nhưng mẹ phải "phong bì " thêm cho mấy cô y tá...
Nhà mình chẳng có nhiều tiền để chạy chữa cho bố. bán nhà bán đất cũng không đủ. Đành nhìn bố ra đi. Dù chẳng ai nói nhưng Bố cứ nằng nặc đòi về thôi linh cảm gì đó bảo cho bố về sớm. Nhà không cho vì nhà đâu có lò sưởi về lạnh lắm bố ạ. Sao chịu nổi chứ Bố băng kín toàn thân có lò sười lẫn mấy sấy tay còn run thế! Mà cứ khăng khăng tao có lạnh đâu, cho tao về!
Ngày bố về con như thằng mất hồn đi đường rú ga như con thú hoang! Sang đường lúc nào cũng không biết. Bố dặn bà dặn các bác lo cho con. Con chẳng tin là có ma vì nếu có bố sẽ chẳng bỏ mặc con! Ngày kia con về rồi con ghét về nhà lắm nhìn ảnh bố cứ như bố cười nhạo con ấy! Để rồi xem con sẽ bắt cá hơn bố, bố ạ! nhưng có một điều không bao giờ con được như bố, cái điệu cười "hề hề" cái điệu cười ấy! làm sao mà đươc khi trời mây đen kín cả nhà đang sợ chạy thóc té khói bố vẫn còn tưới cây "Mưa sao được cơn đằng Nam vừa làm vừa chơi!"
Con nghet mũi roài, không biết giờ bố ngủ chưa, tầm này ở quê là ngủ rùi mà! Bố ngủ ngon bố nhé! Giao thừa vẫn một mình con uống hai lon bia, một của con một của bố! Con sẽ đòi con ghi nợ đấy! Sẽ có ngày con đòi cho đủ. Nơi xa bố sẽ không lạnh nữa bố nhé!
Con trai yêu bố.
Theo Guu
Hết yêu... Có lần Hà chạy vào nhà vệ sinh khóc nấc lên, cô nghẹn ngào đau khổ, dằn vặt bản thân. Những suy nghĩ bỏ chồng, bỏ người tình cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí Hà. Đêm đó căn nhà Hưng ngập tràn nước mắt, Hưng khóc vì không thể giữ nổi trái tim vợ mình, còn Hà khóc vì cảm thấy...