Con gái khi yêu, cứ nghĩ mình mạnh mẽ lắm, nhưng không phải…
Chẳng cần có tình yêu thì mình vẫn sống tốt. Phải thật mạnh mẽ cho họ xem”. Vâng em đã nghĩ vậy. Nhưng em là người suy nghĩ và hành động luôn mâu thuẫn. Và em cứ thế ở bên cạnh anh!
Hôm nay, tôi ngồi đọc lại những bài viết của mình. Thì ra, đã có những quãng thời gian tôi yếu đuối, dại khờ đến như vậy. Tôi nhận ra, sau bao nhiêu tháng ngày qua đi, tôi…vẫn không thay đổi!
Đã lâu rồi không viết bài. Chẳng phải không còn cảm xúc, chẳng phải cuộc sống đã bình yên. Là do có quá nhiều cảm xúc nên không thể dùng từ ngữ mà viết hết, có quá nhiều ồn ào khiến bản thân phải thu mình lại, không dám ló ra khỏi vùng an toàn.
Sau bao nhiêu ngày tháng, tôi vẫn là cô gái mong manh chưa có được chỗ dựa vững chắc về tất cả. Tôi tự hỏi tại sao mình lại yếu đuối như vậy? Tôi đã từng nghĩ, khi rơi vào tình yêu, tôi sẽ là người nắm được buông được, là người khiến cho mọi người phải sợ hãi trước sự cứng rắn, mạnh mẽ của mình. Nhưng…đó chỉ là những gì tôi nghĩ. Còn làm…tôi không làm được. Tôi cho người ta hết những yêu thương tôi có, cho người ta cái quyền điều khiển cảm xúc của bản thân. Đến tận giờ phút này, tôi vẫn là cô gái ngây thơ ngày nào, cho rằng chỉ cần họ hiểu được tình cảm của mình thì chuyện gì cũng có thể giải quyết. Nhưng…tôi vẫn lầm tưởng!
Tôi rất muốn biết:Tại sao đến bây giờ chuyện tuổi tác vẫn còn quan trọng đến vậy? Tại sao ba từ “miệng thiên hạ” lại có sức ảnh hưởng đến cuộc đời của những con người trong cái “thiên hạ” này đến thế? Những điều mà tôi muốn biết nhất chính là những điều đang đè nặng lên cuộc sống của tôi, luẩn quẩn mãi không chịu buông tha tôi!
Tôi nhỏ bé lắm! Sức của tôi chẳng thể giết chết một con người, lời nói của tôi chẳng thể đến tai được hàng nghìn, hàng vạn con người đang đâu đó nói xấu về tôi. Nhưng họ thì chắc không biết rằng lời nói của họ đang giết dần cuộc sống của tôi, lấy đi dần những hạnh phúc mà đáng ra tôi có được. Nếu có thể, tôi sẽ đến từng người để xin đừng nói gì về tôi, gia đình tôi có đức, có phước hay không cũng xin đừng phán xét. Làm ơn đừng cho mình quyền quyết định cuộc sống của người khác nữa! Tôi ước họ có thể biết được cuộc sống của tôi đang như thế nào!
Nói thì nói vậy thôi! Nhân tố “thiên hạ” hay gia đình cũng chỉ là yếu tố bên ngoài thôi! Vấn đề chính vẫn là anh đó – người em yêu ạ!
Video đang HOT
Anh biết không, người ta thường nói: con gái khi yêu đừng nên quá bi lụy, quá dựa dẫm vào người đàn ông. Đừng nên cho người ta thấy mình cần người ta. Như vậy sẽ không được coi trọng. Ờ thì em cũng biết vậy, cũng muốn làm vậy, nhưng con người em như nào chắc anh đã rõ. Em yêu ai lại càng muốn cho người ta thấy được em yêu người ta như thế nào. Và cũng bởi vậy nên em luôn là người nhận về tổn thương. Ngộ không? Em giống như ngược tậm, thích ngược đãi với bản thân. Càng đau em càng dấn sâu. Đôi khi lý trí của em thức tỉnh, biết mình làm vậy là sai, là ngây ngốc. Nhưng…em vẫn làm đó thôi!
Em đã yêu anh bằng tất cả những gì em có, nói ra hết tất cả những yêu thương em dành cho anh. Người ta bảo cho đi không cần nhận lại là sai. Em vẫn luôn mong anh hiểu hết được lòng em, anh có thể đáp lại những ân tình em trao cho anh. Hạnh phúc đối với em đơn giản lắm! Là được ở bên nhau, được hàng ngày thấy người kia dù vui buồn, khó khăn, mệt mỏi thế nào. Em chẳng cần tiền tài, danh vọng hay gì đó cao sang, chỉ cần có thể vui đùa cười nói mỗi ngày, chỉ cần em có anh là đủ. Có thể tâm lý của con gái đơn thuần hơn con trai. Nhưng mình chỉ cần vậy thôi anh ạ!
Những vô tâm của anh, em biết hết, em nhận ra hết. Nó làm em vô cùng buồn tủi. Những lúc đó, lý trí em bảo rằng: “Không thể tiếp tục ở bên cạnh người này nữa. Những tổn thương bên cạnh họ thế là đủ lắm rồi. Mình không đáng để bị như vậy. Chẳng cần có tình yêu thì mình vẫn sống tốt. Phải thật mạnh mẽ cho họ xem”. Vâng em đã nghĩ vậy. Nhưng em là người suy nghĩ và hành động luôn mâu thuẫn. Và em cứ thế ở bên cạnh anh!
Anh ạ! Đi qua giông bão mới biết ai thật sự yêu mình, ai thật sự sẽ ở bên mình. Chúng ta bên nhau, anh chẳng cần phải đánh đổi điều gì, chẳng cần phải từ bỏ ai. Thứ anh có được là thêm một người yêu thương và sẵn sàng hy sinh vì anh. Những bài văn diễn tả cảm xúc em viết cho anh chắc cũng đủ nhiều, hơn cả những dòng trên này em viết. Nhưng nó chẳng thể nào tả hết được nỗi niềm của em. Chỉ hy vọng anh có thể hiểu, có thể cảm nhận được!Con người ta có thể thay lòng đổi dạ nhanh lắm. Có thể một lúc nào đó em không còn yêu anh nữa, em cũng không biết. Nhưng hiện tại, em vẫn là người của anh! Vẫn luôn là như vậy!
Muội của Ca!
Theo Phununews
Có thật là yêu càng lâu càng nhạt?
Khi người ta ở bên cạnh nhau quá lâu, thấu hiểu nhau quá rõ, cùng nhau ngắm nhìn không biết bao nhiêu khoảnh khắc bình minh và hoàng hôn ở không biết bao nhiêu nơi.....
Khi mà chứng kiến biết bao nhiêu cảnh tắc đường Hà Nội, lên xuống bao lần ổ voi gồ ghề ngoài đường.....thì theo bạn thời gian, thứ làm lên tên gọi "tình yêu lâu năm" có nhàm chán không?
Tình yêu lâu năm!
Tôi đã từng nghe đâu đó những câu " Yêu lâu người ta thường chán nhau", "Yêu lâu nhạt lắm".... Cũng đúng khi hai người ở bên cạnh nhau quá lâu khi đã quá thấu hiểu nhau khi những lễ nghi hình thức đều đã làm, khi những góc phố quán ăn đều đã cùng nhau đặt chân tới... khi đã quá nhiều thứ cùng làm thì người ta thường thèm sự mới lạ.
Trong tình yêu thường chia thành các giai đoạn. Giai đoạn đầu khi mới bắt đầu yêu nhau người ta thường dành cho nhau những lời nói ngọt ngào nhất, cử chỉ âu yếm nhẹ nhàng nhất và những điều bất ngờ lãng mạn trong các ngày lễ kỉ niệm....và ở giai đoạn này người ta thường "màu mè" về mình nhất.Nhưng nếu nói là hiểu nhau thì giai đoạn này chưa ai hiểu ai hoàn toàn. Tạm đặt đây là giai đoạn "tìm hiểu". Ấy mà, người ta cứ cho đây là giai đoạn đỉnh cao của tình yêu.
Chuyển sang giai đoạn tiếp theo, khi sự cãi vã đan xen. Khi cái tôi của mỗi người được đặt lên trên ai cũng muốn chứng minh mình đúng. Và hàng loạt những chuyện đời thường nhất, hàng ngày nhất được lôi ra để làm thước đo cho câu trả lời "hợp hay không hợp", "vì nhau hay không vì nhau", "yêu nhau hay không". Sự chấp nhặt, cái cớ được moi móc để làm lí do dỗi hờn.
Nối tiếp giai đoạn thứ hai đó là những mối quan hệ khác xen vào.Tồn tại trên trái đất này đâu chỉ có hai ta, đâu chỉ có "tình yêu".... Có thể là gia đình, bạn bè....mối tình cũ hay là đối tượng mới....mọi gia vị được thêm vào, có thể mặn, có thể ngọt, có thể cay....nhưng chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, chắc chắn sẽ là hàng loạt các phép so sánh. Nào thì "anh yêu cô ấy hơn em..", "em có phải chỉ là chỗ lấp khi anh cô đơn..", "anh coi trọng gia đình hơn em....", "bạn bè với anh là trên hết....", "nếu anh vì em thì....."
Đến đây thì... trời ạ... con gái thật phức tạp, phiền phức con trai nhỉ!
Nhưng nếu vượt qua được những điều tầm thường đó, hai bạn vẫn nắm tay nhau vượt qua "thời gian" thứ thử thách mà tôi cho là khắc nghiệt nhất thì chắc hẳn không còn gì tách rời hai bạn ra được. Người ta có thể che dấu mình 1 tháng, 2 tháng nhưng năm này qua năm khác thì đâu phải dễ....
Hãy cứ va đập nhau thật nhiều, hãy cứ cãi vã, tranh luận...nhưng sau tất cả đừng vội bỏ đi mà hãy nghĩ lại lí do "Vì sao?". "Vì sao mình lựa chọn người đó, vì sao mình đứng ở đây để tranh luận và vì sao lại có sự tranh luận này... "Nếu không còn muốn bên nhau nữa thì đâu có cần những giọt nước mắt ấm ức bạn nhỉ!
Thời gian nó lấy đi tuổi trẻ của cả hai bạn, tuổi thanh xuân của người con gái, cơ hội lựa chọn của tất cả chúng ta....nhưng nó vi diệu làm "ngọn lửa thử thách" trong tình yêu. Hồi trước, tôi cứ thắc mắc vì sao ông bà mình có thể ở bên nhau dài hàng thế kỉ, bố mẹ mình cãi vã suốt ngày mà cứ nắm tay nhau cười "khì khì" ngay sau đó...ngót nghét bên nhau hàng chục năm... Bởi thời gian, nó làm lên một thứ mang tên "Tình yêu lâu năm".
Đến một khoảng thời gian nào đó vừa đủ, chúng ta hiểu quá rõ về nhau và chúng ta tìm được lí do vì sao mình lại ở bên cạnh nhau, cùng nhau bước đi mọi cung đường, cùng nhau xậy dựng từng ngày cho tương lai... thì bạn sẽ không còn muốn so đo, tranh luận đúng sai nữa.
Bạn sẽ không còn những kiểu hình thức "mình là con trai phải thế này", "mình là con gái phải thế kia..." Những khó khăn, xô bồ trong cuộc sống, sự chân thành trong lòng người....nhiều...còn nhiều...để rồi tìm về bên nhau vẫn là "chính mình, sự bình yên". Sự bình yên, thấu hiểu và cùng nhau lúc này quan trọng hơn tất cả.
Vậy đó, "tình yêu lâu năm" thứ tình yêu thật đáng trân trọng. Thứ tình yêu mà con người ta không dễ gì mà có được...
Theo Phununews
Đàn ông chỉ giỏi vô tâm với người đàn bà ở bên cạnh mình... Đàn ông đến cuối cùng vẫn chỉ giỏi vô tâm với người đàn bà ở bên mình. Đàn ông không nhận ra rằng đó mới là những người yêu thương mình nhất. Đàn ông vô tâm, đàn bà tận tâm, vì vậy... Tôi còn nhớ ngày xưa mẹ tôi đẹp lắm. Bà lại rất hiền lành và dịu dàng. Bà chưa khi nào...