Con dâu là kho tiền để nhà bên chồng khai thác?
Chẳng ai ngờ, dù là giám đốc một công ty ăn nên làm ra nhưng trong ví của tôi chưa có nổi 300 nghìn đồng. Tôi thấy cuộc sống đang quá ngột ngạt.
ảnh minh họa
Đây là lần đầu tôi mạnh dạn gửi bài tới mục Tâm sự. Bởi tôi thấy đồng cảm với trường hợp của chị Nguyệt Anh. Nhà chồng tương lai đã phản đối dữ dội hôn nhân của chúng tôi vì gia đình tôi nghèo. Bộ mặt tham tiền của họ khiến tôi ngán tận cổ.
Tôi làm kế toán một công ty may mặc. Còn anh là giáo viên dạy trường cấp 3 trên thành phố. Chúng tôi đã yêu nhau được 2 năm.
Tôi và anh trái tính trái nết nhưng rất biết nhường nhịn nhau. Anh cầu hôn tôi bằng 99 bông hồng kết hình trái tim. Tôi đã tưởng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Anh đã dẫn tôi về ra mắt gia đình. Trước đó, anh chia sẻ với tôi về nếp sống gia đình mình. Kinh tế gia đình anh khá giả. Cả nhà anh mọi người đều có suy nghĩ rất thực tế.
Từ lúc tôi đặt chân vào phòng khách, cả nhà anh đã thi nhau truy vấn tôi về gia cảnh, nhất là về công việc và lương thưởng. Mẹ anh bĩu môi nói bóng gió: “Bám lấy đồng lương để chết đói nhăn răng à? Con cái ăn bằng gì. Nhà này không nuôi bá cô”. Tôi giật mình thảng thốt.
Sau bữa ăn tối, bố anh tiếp lời: “Bác nghĩ cháu nên suy nghĩ lại. Mỗi người trong gia đình bác đều có khả năng chu cấp cho ba nhân khẩu. Thế thì mới có đồng ra đồng vào được. Ngay con trai nhà này, ngoài lương giáo viên ra, còn kiếm gấp 4 lần nhờ dạy thêm…”.
Tôi cũng chia sẻ việc mình có nhận làm thêm sổ sách kế toán cho 2 doanh nghiệp nữa. Nhưng rồi tôi thấy chùn người lại khi “yêu sách” của gia đình anh ngày càng tăng thêm cấp số nhân chỉ ngay trong lần gặp đầu.
Video đang HOT
Chị dâu người yêu tôi vốn là con nhà giàu nên ăn nói khá kênh kiệu. Chị rỉ tai bảo tôi: “Phúc đức tại mẫu, nhà này có lệ, không có của cải thì đừng chòi mâm son”.
Tôi cảm thấy sợ thói tham tiền sau cuộc gặp mặt với gia đình người yêu. Nhà tôi nghèo lắm. Bố tôi ốm yếu và đã mất vào năm tôi mới học đại học. Mẹ tôi đã già yếu nên chỉ sống nhờ suất lương hưu. Tôi lại vẫn phải nuôi cô em gái đang học cao đẳng.
Tôi chần chừ chuyện kết hôn với anh. Dù vậy, tôi vẫn yêu anh thật lòng. Chúng tôi đã “vượt rào” và 3 lần tôi phải đi phá thai. Người yêu tôi không muốn có lần thứ tư vì anh đã muốn làm bố lắm rồi. Tôi cảm thấy bế tắc không biết nên làm thế nào cho ổn thỏa.
Điều bất ngờ làm thay đổi cuộc đời tôi. Cô tôi vốn sống ở Pháp hơn 20 năm nay quay trở về Việt Nam mở công ty thương mại và đề nghị tôi làm giám đốc. Thời gian đầu, mọi việc rất khó khăn. Song mọi thứ dần đi vào guồng quay.
Tôi đã nỗ lực làm tốt công việc của công ty. Thu nhập của tôi khá cao đủ tiềm lực để vực dậy kinh tế gia đình mình. Lúc này, bố mẹ người yêu tôi lại giục chúng tôi cưới ngay.
Họ thay đổi thái độ so với trước đây với tôi ngay tức khắc. Mọi chi phí cho việc tổ chức cưới, gia đình anh bắt tôi phải tự liệu. Mẹ anh vừa đùa vừa thật nói: “Con dâu làm giám đốc, phong bì mừng cưới nhiều, cần chi nhà trai phải lo nữa”.
Chị dâu anh khuyên tôi nên sắm quà tặng cho các thành viên trong gia đình. Tất nhiên, món quà phải có giá trị mới được lòng mọi người. Chị bảo: “Dân thượng lưu làm vậy mới sành điệu”. Chị cũng hay qua công ty rủ tôi đi mua sắm. Chị thường bước ra khỏi shop với túi nặng đồ trong khi tôi luôn là người phải trả tiền.
Sau ngày cưới, bố mẹ chồng gọi chúng tôi lên nhà để nói chuyện. Bố mẹ yêu cầu vợ chồng tôi phải nộp hết lương thưởng cho bố mẹ giữ. Mẹ chồng tôi nói: “Của cải nhà này rồi cũng về tay các con thôi. Nhưng giờ các con còn trẻ, chưa va chạm nhiều, nên để cho mẹ cầm lương hộ. Khi cần tiêu gì, nói bố mẹ đưa”.
Vì muốn gây thiện cảm với bố mẹ chồng, tôi đã đồng ý nhờ họ cầm hộ thu nhập của hai chúng tôi. Thế mà khi tôi cần tiền chi cho những mối quan hệ cần thiết, mẹ chồng có đưa nhưng luôn trách tôi lãng phí.
Chẳng ai ngờ, dù là giám đốc một công ty ăn nên làm ra nhưng trong ví tôi không có nổi 300 nghìn đồng. Tôi thấy cuộc sống của mình bức bí quá.
Sau một năm nén chịu, tôi không đưa lương cho bố mẹ chồng giữ nữa. Họ đã chửi tôi “giở quẻ”, “chỉ biết ăn không” mặc dù tôi nộp đầy đủ sinh hoạt phí hàng tháng của hai vợ chồng. Mỗi ngày, tôi đều bị bố mẹ chồng tìm cớ nhiếc móc.
Chẳng lẽ chuyện tôi giữ thu nhập của mình là sai? Họ coi tôi là con dâu hay là kho tiền để khai thác?
Vợ chồng tôi vẫn chưa có con mà cuộc sống gia đình sao đã chán chường và nhạt nhẽo quá. Cả đời tôi biết sống sao đây? Tôi có sai khi bước vào gia đình quá coi trọng tiền? Xin các bạn cho tôi một lời khuyên để giải tỏa nỗi lòng.
Theo VNE
Bị em dâu cướp chồng, quá khổ đau!
Đúng là trớ trêu, đời không mấy ai đọc được hết chữ ngờ. Cô em dâu mà tôi yêu quý, người con gái lúc nào tôi cũng thông cảm, chia sẻ, lại là người cướp mất chồng của tôi.
Tôi thật sự không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó. Không hiểu nổi, tại sao hai con người ấy lại làm ra cái việc ngu ngốc này, để người đời sỉ vả. Người ta nói, đó có thể là tình yêu đích thực, nên họ đã vượt qua dư luận để đến với nhau. Nhưng tôi không tin là thế. Vì dù sao, tình yêu cũng cần có đạo lý, không thể cứ nói yêu là yêu được. Vậy thì xã hội này loạn rồi.
Cô em dâu của tôi, trớ trêu thay, lại là cô đồng nghiệp cũ. Ngày đó, khi tôi chưa chuyển công ty, khi mới vào công ty này, cô ấy là người ân cần, hỏi han tôi nhiều nhất. Tâm lý là người mới, khi được quan tâm, gần gũi, bao giờ cũng có được cảm giác dễ chịu hơn. Thế nên, tôi gần như thấy quý mến cô ấy ngay từ những ngày gặp mặt. Và dần dần, chúng tôi thân thiết với nhau, hay đi ăn cùng nhau, vui vẻ cùng nhau.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. Cô ấy rất thoáng, không ki bo dù là cũng không phải người giàu có gì. Sinh ra ở tỉnh lẻ, lại lên thành phố bươn trải, không giống như tôi, có gia đình ở Hà Nội nên mọi thứ đều dễ dàng. Vậy mà cô ấy cũng cố gắng nhiều, vượt qua khó khăn và có công việc ổn định.
Vì quý mến co ấy nên, tôi đã chủ động giới thiệu cô ấy cho em trai của mình. Hi vọng là hai người có thể hợp nhau và yêu nhau, lấy nhau thì càng tốt. Tôi cũng hết lời ca ngợi cô ấy với em trai tôi, và họ gặp nhau. Dường như là hẹn hò được tầm 5 tháng thì hai người yêu nhau, tình cảm thắm thiết.
Sau hơn 1 năm hẹn hò, tôi mừng vì hai đứa tính chuyện cưới xin. Và gia đình tôi đã tổ chức đám cưới cho hai đứa. Tôi mừng lắm vì em mình chọn được người vợ tốt, ngoan ngoãn, chu đáo, ít ra với tôi là vậy.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. (ảnh minh họa)
Chúng tôi sống chung nhà khi em trai lấy vợ. Vì cô ấy là người tỉnh lẻ, lại chưa có điều kiện mua nhà riêng nên tạm thời sống chung nhà với cả bố mẹ tôi và chúng tôi. Chồng tôi cũng là người tỉnh lẻ nên không có nhà cửa, cả gia đình sống chung với bố mẹ tôi. Thật ra, sống như vậy cũng chưa tiện nhưng tôi đang đợi thời cơ, đợi có tiền thì mua nhà ra riêng. Nhưng thú thực là cũng chẳng biết đến bao giờ.
Thoáng cái đã được 2 năm, tình cảm chúng tôi vẫn rất tốt đẹp, nhất là cô em dâu, tôi thấy cô ấy lúc nào cũng ân cần, chu đáo với mọi người. Bố mẹ tôi quý mến con dâu lắm, suốt ngày khen em tôi khéo chọn vợ. Vì mọi việc trong nhà đều đến tay cô ấy. Ngay cả quần áo của chúng tôi, vợ chồng tôi, cô ấy cũng giặt, phơi và gấp. Có khi thấy cô ấy làm nhiều tôi cũng thông cảm, chia sẻ và bảo cô ấy bớt việc cho tôi. Nhưng cô ấy vẫn chịu khó làm hết.
Chồng tôi và cô ấy có vẻ rất hợp nhau. Trong bữa cơm, họ nói chuyện rất vui vẻ. Cô ấy thường hay tâm sự chuyện gia đình với chồng tôi, nhìn cách họ cười nói thoải mái với nhau, tôi cảm thấy không hài lòng lắm. Nhưng tôi không nghi ngờ gì, vì nghĩ họ cùng cảnh ngộ, sống nhờ nhà tôi nên có chung suy nghĩ, và hợp nhau như vậy.
Tôi cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường, không can thiệp cũng không nói gì. Nhưng gần đây, thấy chồng tôi cưng chiều con của cô ấy hơn con tôi, quan tâm con cô ấy nhiều, tôi mới bực mình. Tôi có góp ý thì chồng bảo tôi kĩ tính, hay nghĩ linh tinh nên đành thôi.
Giờ thì, tôi càng ngày càng khó chịu vì thái độ của hai người ấ. Ngoài mặt thì họ không tỏ ra điều gì nhưng khi tôi tinh ý để ý thì phát hiện ra, họ như kiểu có gì lén lút với nhau. Có nhiều hôm đi làm, chỉ cần chồng tôi đi trước một lúc thì cô ấy theo sau. Có hôm tôi theo dõi, thấy chồng đi và sau đó cô ấy cũng ra theo một lúc. Tôi đi theo sau, và bắt gặp, chồng tôi đợi cô ấy ở bên ngoài, cách tầm hơn 1km. Rồi hai người họ cười nói với nhau, cùng nhau đi đến công ty làm việc.
Tôi chột dạ, hay là họ có tình ý gì. Nhưng không thể có chuyện đó, vì chồng tôi nghiêm chỉnh, cô ấy cũng là người ngoan ngoãn, sao lại có thể lừa dối chúng tôi như thế chứ. Nhưng mọi chuyện đã rõ rành rành, chắc là họ đang lén lút quan hệ với nhau. Tôi đã theo dõi và phát hiện ra, buổi trưa, họ hẹn nhau đi nhà nghỉ. Vậy những gì tôi nghi ngờ là thật? Tôi choáng quá, tại sao hai con người ấy lại có thể làm ra cái chuyện động trời nay, sao họ không nghĩ đến tương lai, đến gia đình mà lại lén lút như thế. Anh không nghĩ anh đang quan hệ với ai sao? Có lớn mà không có khôn như vậy, có yêu nhau thì cũng phải cố mà kìm nén chứ. Chẳng lẽ, tôi và em tôi lại tồi tệ đến mức hai người họ chán ngấy vậy sao? Hay là bố mẹ tôi làm gì khiến họ phật ý, nên họ đã tính chuyện ngoại tình với nhau?
Lúc này, toàn thân tôi mềm nhũn, tôi không thể đứng vững, không tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy. Tại sao ông trời lại bất công, lại khiến tôi ra nông nỗi như vậy. Tôi thà là bỏ chồng, bỏ tất cả chứ không thể sống chui lủi, sống nhẫn nhịn thế này. Nhưng làm lớn chuyện này thì có lẽ, cả nhà tôi mang nỗi nhục muôn đời. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Vợ còn trinh, tôi lại nghi làm giả Thật lòng, khi nói ra những lời này, tôi cảm thấy hổ thẹn với bản thân và thấy có lỗi với vợ mình. Nhưng tôi đã từng không tin vợ, không tin vợ là một người con gái ngoan ngoãn, đoan chính. Vậy mà tôi vẫn lấy em làm vợ, chỉ vì, tôi cảm thấy, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng,...