Con 2 tuổi không nói chuyện khi đến lớp, phải làm gì?
Bé nhà tôi 22 tháng tuổi, nói rất rành. Tuy nhiên, khi vào lớp, bé chỉ chơi một mình, không nói chuyện với bạn và các cô.
Khi ở nhà, bé nói líu lo, biết đặt các câu hỏi vì sao cho mẹ. Bé chỉ nói chuyện với người quen ở nhà. Còn khi gặp người lạ hay ở trường, bé không chịu giao tiếp.
Ở nhà, bé biết làm mọi thứ như tự mặc quần, tự mang giày, tự múc cơm… Mẹ dạy bé tự làm mọi việc. Bé biết ca hát, đọc thơ, đếm số, biết màu sắc. Như vậy, bé có vấn đề gì hay không? Tôi phải làm sao để giúp bé tự tin giao tiếp? (Thi)
Ảnh: sheknows
Trả lời
Theo như bạn mô tả, bé bị thiếu tự tin, hay lo sợ nên không giao tiếp với người ngoài.
Nguyên nhân là do mẹ có quá nhiều sự lo lắng dành cho bé. Từ nỗi lo bé bị ốm, bệnh do khói bụi, virus đến lo người ngoài có thể làm hại bé, việc bé đi ra ngoài có thể bị xe tông, bị bắt cóc…. Mẹ là người gần gũi nhất nên bé cảm nhận được nỗi lo đó thông qua những câu nhắc nhở mẹ dành cho bé, những lời tâm sự của mẹ với người trong nhà, những hành động ôm ấp, chăm bẵm của mẹ.
Video đang HOT
Từ việc cảm nhận này, cộng với bản năng tự vệ có sẵn trong mỗi con người, bé sẽ thu mình lại, tạo vỏ bọc không xâm nhập được với người xa lạ. Hiện những biểu hiện này chưa phải là đáng ngại vì bé vẫn còn nhỏ và nhiều việc bé chưa cần tham gia giải quyết. Tuy nhiên, điều này cũng sẽ gây ra các hạn chế khiến bé bị giảm hoạt động trong lớp với cô và bạn bè.
Để giải quyết vấn đề này, bạn nên giảm bớt những chăm sóc tỉ mỉ dành cho con. Tiếp tục để con tự xúc ăn, tự đi vệ sinh, tự đi bộ cạnh mẹ thay vì đòi bế, tự xếp đồ chơi và giúp mẹ một số việc nhà đơn giản. Khi bé có kĩ năng sống tốt, bé sẽ tự tin hơn để sẵn sàng giao lưu với mọi người xung quanh. Mẹ cũng nên cho con chơi cát tại khu vui chơi của trẻ em. Chơi cát sẽ kích thích trẻ sáng tạo, phát triển não bộ, giúp bé linh hoạt hơn trong mọi việc.
Chúc mẹ thành công và chúc bé chóng hòa nhập với bạn bè, thầy cô.
Tiến sĩ Vũ Thu Hương
Theo vnexpress.net
Họp lớp, ai cũng khinh chàng trai đi xe số, cho đến khi thanh toán không đủ tiền thì anh chỉ nói đúng 1 câu mà bữa ăn được miễn phí
Nhìn lại những gì mình có trong tay, anh chợt hiểu, cuộc sống này, nếu bạn không có tiền, sẽ chẳng ai muốn nói chuyện với bạn.
Còn nếu bạn có tiền rồi, chưa chắc người ta sẽ đến với bạn bằng sự chân thành. Anh đã trải nghiệm, đã thấm nhuần cái điều ấy nên chẳng bao giờ anh muốn công khai tất cả, công khai những thứ mà mình đang có trong tay.
Anh sống một cuộc sống rất giản dị. Anh tìm kiếm niềm vui, đam mê trong chính sự giản dị ấy. Hàng ngày, anh rong ruổi trên con xe số cũ kĩ để theo đuổi ước mơ của mình. Chỉ khi nào có công việc đặc biệt, anh mới trở lại là chính anh. Anh không thích sự gò bó, ép buộc mình trong khuôn khổ. Anh muốn được sống thỏa, sống tự do, tự tại như anh mong muốn. Và anh hiện tại vẫn đang trên con đường đi tìm kiếm tình yêu cho riêng mình.
Ảnh minh họa
Những người hàng xóm của anh thường nói con gái bây giờ chỉ thích con trai bóng bẩy, họ coi trọng hình thức nhưng anh chẳng quan tâm, anh tin, sẽ có người thuộc về riêng anh và không quan trọng anh mặc gì, đi gì. Nhưng rồi sự việc xảy ra ngày hôm đó khiến cho anh hiểu, anh cần phải thay đổi suy nghĩ. Cuộc sống này, vốn dĩ đang buộc người ta phải thay đổi mình để thích ứng với nó. Vấn đề là thích ứng làm sao để mình không đánh mất mình mà thôi.
Lớp anh ra trường cũng đã lâu, cũng đã gần chục năm nay rồi mọi người chưa gặp lại nhau. Hôm nay, anh nhận được điện thoại của một người bạn cùng lớp cấp ba với anh mời anh đi họp lớp. Đương nhiên là anh đồng ý rồi, anh rất thích thú với những buổi hẹn gặp như thế này. Mọi người có thể cùng nhau ôn lại kỉ niệm cũ, cũng nhau nói chuyện. Cuộc sống mệt mỏi, luôn cần có những ngày như thế này.
Anh xuất hiện thì mọi người đang chuẩn bị ngồi vào mâm. Anh đến, nhân viên định cúi chào mà anh lắc đầu. Lại gần nhóm bạn, anh cười lớn để chào. Mọi người quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, có lẽ cả anh và họ đều nhận thấy có sự lạc lõng ở đây. Cách ăn mặc sang trọng của họ, hoặc cố tỏ ra sang trọng của họ không hề phù hợp với anh chút nào. Anh còn để ý thấy họ chỉ chào anh cho xong chuyện chứ không có ai muốn lại gần, bắt chuyện với anh, hỏi han anh. Và tệ hơn nữa, họ muốn tách anh rời khỏi mâm của họ, họ muốn ăn riêng mâm. Suốt cả buổi, họ dường như coi anh không tồn tại. Ai cũng mải mê khoe những gì mình đang có.Anh định trở lại là chính anh nhưng rồi nghĩ rằng nếu mình trở lại với đúng vị trí thật thì mọi người sẽ có khoảng cách khi phát hiện ra thân phận thật của anh. Nên anh chọn một chiếc áo phông đơn giản, chiếc quần kaki cũ cùng tông màu, xỏ đôi thể thao anh thích lên chiếc xe máy đến họp lớp. Anh mường tượng ra bạn bè gặp nhau sẽ vui mừng như thế nào. Vậy mà...
Những chiếc tay ga đắt tiền, nhập khẩu, những con điện thoại đời mới, những bộ váy hiệu cả triệu đồng... Anh chợt thấy nực cười. Buổi họp lớp mà anh tưởng tượng để ôn lại kỉ niệm cũ hóa ra lại thành trung tâm thương mại, nơi trao đổi, giới thiệu hàng hóa thế này sao?? Và hình như còn chẳng có ai quan tâm đến anh nữa.
Cái dáng vẻ không có tiền của anh cùng con xe số anh đi đến đã hạ thấp giá trị của anh trong mắt họ. Anh đang định đứng dậy đi về thì họ gọi thanh toán.Nhìn tờ hóa đơn, ai cũng sững sờ vì giá tiền phải trả. Họ ăn uống, nhậu nhẹt mà chẳng thèm quan tâm mình mang theo bao nhiêu tiền. Họ muốn thể hiện, muốn sĩ diện với ai đây cơ chứ, với bạn bè của họ hay sao?? Sự lúng túng của họ khi quay sang tới anh bỗng biến thành ánh mắt khinh miệt. Anh còn nghe vài người mỉa mai:
- Cậu ta làm gì có tiền mà nhìn.
Anh chẳng nói gì, chỉ kêu người phục vụ lại gần,nói duy nhất một câu:
- Ghi hóa đơn cho tôi nhé!!
Không ít cái miệng đang dài ra mỉa mai anh, họ nghĩ rằng người như anh làm sao mà đủ tiền trả cơ chứ. Cho đến khi anh nhân viên cầm hóa đơn đã thanh toán đi ra rồi mời mọi người có thể ra về thì tất cả mới sững sờ:
- Tại sao cậu lại có nhiều tiền như thế chứ?? Nhìn cậu...
- Các cậu nghĩ cứ ăn mặc như tôi là không có tiền hay sao??
Anh không nói gì nữa mà quay lưng bước đi. Tiếng xì xào, trầm trồ vang lên khi chiếc ô tô bóng lộn đó bước đến. Hóa ra anh là chủ của một các nhà hàng này. Chỉ là anh không thích phô bày, không thích khoa trương, muốn bạn bè thân tình vậy mà... Nhưng cũng nhờ chuyện này anh mới hiểu, con người, ngoại hình đôi khi cũng thật quan trọng, nó quyết định sự thành bại của một con người nhưng quan trọng nhất vẫn là con người, là cách sống của mình trước.
Theo WTT
'Giải mã' sự im lặng trong tình yêu Đối với những phụ nữ nóng tính, sự im lặng đôi khi lại là lựa chọn ít gây thiệt hại hơn một tuyên bố chiến tranh. ảnh minh họa Sự im lặng giữa hai con người thật đáng sợ. Trong tình yêu sự im lặng đó cũng chứng tỏ dấu hiệu cho biết một chuyện tình không còn hạnh phúc nữa, im lặng...