Có vợ rồi nhưng tôi vẫn muốn… đàn ông
Đến tận lúc này khi hạnh phúc đang bên bờ vực thẳm, tôi vẫn không hiểu tại sao bản thân mình lại có những đòi hỏi khác thường như vậy. Tôi hiểu rõ điều ấy luân thường đạo lý không cho phép, xã hội khó chấp nhận nhưng vẫn không thể nào dừng lại. Giờ trong mắt vợ, tôi là người chồng bệnh hoạn với con cái, tôi là người cha tồi tệ…
Có vợ rồi nhưng tôi vẫn muốn đàn ông…
Nếu một lần gặp tôi ngoài đời chắc hẳn sẽ không ai có thể tin được những gì tôi sắp nói về mình. Bởi với hình thức ấy, địa vị ấy, gia đình ấy, làm sao tôi lại có thể có những việc làm và hành động tồi tệ đó dược. Nhưng đó là sự thật và tôi cũng không thể hiểu nổi chính bản thân mình. Cứ như thể tôi đang uống phải một loại thuốc kì lạ nào đó, ăn phải một thứ bùa mê.
Bố mẹ sinh tôi ra bình thường như bao đứa trẻ khác. Anh em chúng tôi lớn lên cũng không hề gặp sự cố gì về giới tính. Đến tuổi lập gia đình, chúng tôi đều trải qua những mối tình khờ dại và cuối cùng đều dừng lại ở một tình yêu bền vững để bước vào hôn nhân. Sở dĩ tôi nói như vậy là để chứng minh rằng ngay từ đầu tôi đã được sinh ra, lớn lên và thừa hưởng một sự giáo dục hoàn toàn lành mạnh. Mọi chuyện của tôi là do sau này chứ không hề bị ảnh hưởng gì từ lúc còn nhỏ.
Trong chuyện hôn nhân của các con, bố mẹ tôi là người tân tiến, ông bà đều để chúng tôi tự chọn bạn đời rồi chấp nhận cưới hỏi theo ý con cái. Với tôi cũng không có ngoại lệ gì. Tôi yêu người con gái ấy 3 năm rồi mới quyết định đi đến hôn nhân. Cũng như bao chàng trai khác, tôi cũng đã trải qua nhiều cung bậc của tình yêu, thăng trầm qua từng giai đoạn của tình cảm. Khi đã hiểu hết về nhau, cảm thấy không thể thiếu nhau trong cuộc đời, chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân.
Vợ tôi là một phụ nữ nhạy cảm. Cô ấy làm trong nghề âm nhạc nên tâm hồn lúc nào cũng lãng mạn. Cũng nhờ sự lãng mạn ấy mà cuộc sống vợ chồng chúng tôi lúc nào cũng trở nên thi vị. Sau 5 năm chung sống, chúng tôi đã có hai mặt con. Cuộc sống kinh tế không đến nỗi, vợ xinh đẹp, dịu dàng, con cái ngoan ngoãn bụ bẫm. Tôi đang sở hữu một gia đình hạnh phúc đúng nghĩa. Vậy mà không hiểu sao bản thân tôi lại sinh ra những ý nghĩ kì lạ để rồi cuối cùng bị cuốn vào một cuộc tình tội lỗi.
Ảnh minh họa
Tôi gặp người đàn ông ấy trong một lần đi thực tế của các doanh nghiệp vừa và nhỏ. Lần đó với tư cách phụ trách một dự án của công ty nên tôi được tham gia. Theo sự sắp xếp của đoàn, tôi được bố trí ngủ cùng phòng khách sạn với Tuấn (tên người đàn ông ấy). Cũng giống như tôi, Tuấn sở hữu một hình thức khá bảnh trai. Theo như lời giới thiệu của Tuấn thì anh hơn tôi một tuổi. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là ở độ tuổi ấy thì những người đàn ông bình thường cũng đều yên bề gia thất nhưng Tuấn vẫn phòng không.
Đợt thực tế khá dài ngày nên giữa chúng tôi có rất nhiều thời gian để tìm hiểu về hoàn cảnh của nhau. Tuấn bảo cũng đã từng trải qua rất nhiều mối tình nhưng không hiểu sao yêu ai, gần gũi cô gái nào anh cũng có cảm giác nhạt nhẽo. Vì thế dù gia đình nhiều lần thúc giục, anh vẫn không thể nào mang về cho họ một cô con dâu như mong muốn.
Video đang HOT
Rồi một đêm đang mơ màng ngủ tôi bất ngờ thấy một hơi thở ấm áp dồn dập bên cạnh. Rồi tôi như không tin vào mắt mình khi chứng kiến cảnh Tuấn đang ôm áp nồng nàn tôi trên giường mà không mảnh vải che thân. Dù là đàn ông nhưng không hiểu sao lúc ấy tôi không đủ sức lực để đẩy Tuấn ra khỏi giường mình. Bỗng nhiên tôi thấy bản thân mình thật lạ rồi cứ thể để Tuấn cuốn vào niềm đam mê tội lỗi.
Đêm đó, sau những đê mê của xác thịt, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng với những gì xảy ra. Không phải là tôi chưa lần nào nếm trải niềm hạnh phúc gối chăn, bao năm bên người vợ yêu quý, tôi đã hưởng niềm hạnh phúc ấy không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần này thì khác, đó hoàn toàn là cảm giác mới lạ và thật sự lôi cuốn. Cũng đêm đó, Tuấn kể cho tôi nghe về sự khác lạ trong con người anh. Rằng dù đã yêu và đã cố thử quan hệ với bạn gái nhiều lần nhưng chưa lần nào Tuấn thành công rằng anh chỉ có cảm giác thật sự hạnh phúc khi được ở bên và được chăm sóc, yêu thương một người đàn ông. Đó là bí mật của cuộc đời Tuấn. Cho tới bây giờ gia đình anh vẫn chưa biết được sự khác lạ trong người Tuấn. Đó cũng là lý do Tuấn chậm trễ trong chuyện cưới vợ, sinh con.
Sau đêm đó, Tuấn lại tiếp tục đưa tôi vào chốn hoan lạc cho đến khi chuyến thực tế của đoàn chúng tôi kết thúc. Tôi biết đã đến lúc mình phải quay về với thực tế, với vợ con đang mong chờ ở nhà. Do vậy, tôi nói đến chuyện dừng lại mọi chuyện ở đây. Tuấn và tôi sẽ chia tay nhau và xem như chưa hề quen biết cũng như những chuyện đã từng xảy ra giữa chúng tôi là chưa có. Tuấn cười, bảo sẽ có ngày gặp lại và không quên chúc tôi hạnh phúc với gia đình.
Hạnh phúc chông chênh bên cạnh sở thích kì quái
Trở về sau chuyến công tác phiêu lưu ấy trong tôi luôn có cảm giác có lỗi với vợ con. Tuy nhiên cũng từ đó, một sự kì lạ của bản thân bỗng nhiên trỗi dậy. Tôi vẫn hạnh phúc với vợ nhưng luôn nhớ đến cảm giác đê mê mà Tuấn mang lại. Điều đáng nói là cảm giác ấy càng trỗi dậy và khao khát dần lên. Một ngày tôi bí mật gọi điện cho Tuấn. Đầu dây bên kia Tuấn cũng tỏ rõ sự vui mừng khi nhận được điện thoại của tôi. Chúng tôi hẹn gặp nhau tại một khách sạn, và để cho chuyện ấy xảy ra một lần nữa. Vì sống trong cùng một thành phố nên lúc nào cần chúng tôi đều có thể gặp nhau.
Tôi đã biến thành người đàn ông có lỗi với gia đình của mình bằng chính những sở thích kì quái với người đàn ông ấy. Có những lúc cảm giác tội lỗi cũng cồn lên trong suy nghĩ, nhưng rồi tôi lại lập tức bào chữa cho mình không phản bội vợ con bằng một người phụ nữ khác, không mang tiền bạc cho đi để thất thiệt về kinh tế gia đình, điều đặc biệt là sẽ không có chuyện tôi bỏ vợ để lấy Tuấn. Vì thế tôi tự ngụy biện rằng mối quan hệ của tôi với Tuấn sẽ an toàn với hạnh phúc của mình.
Để vợ yên tâm mỗi lần đi ra ngoài gặp Tuấn tôi dẫn anh về nhà giới thiệu là bạn làm ăn. Tuấn cũng hiểu ý đồ của tôi nên hợp tác rất thành công. Anh nhanh chóng tạo sự tin tưởng tuyệt đối cho vợ tôi thậm chí là lấy lòng các con tôi rất giỏi. Giờ thì lúc nào hai đứa trẻ cũng xem Tuấn như bác ruột của mình. Về phần vợ tôi, cô ấy hoàn toàn không nghi ngờ mối quan hệ của tôi với Tuấn. Hễ hôm nào về nhà muộn mà nói là đi công chuyện với Tuấn là cô ấy yên tâm và tin tưởng tuyệt đối. Cứ thế quan hệ của tôi và Tuấn có cơ hội để gần gũi hơn.
Nhưng cái kim trong bọc không giấu được lâu. Một lần vợ tôi nghe được thông tin từ cô bạn thân rằng có gặp tôi đi vào khách sạn thuê phòng cùng với một người đàn ông. Cô ấy cũng nói về những người chồng thích quan hệ với người đồng tính. Vợ tôi không tin đó là sự thật nên đã bí mật theo dõi tôi để tìm hiểu rõ thực hư. Và lần đó, khi tôi và Tuấn đang cùng nhau làm điều tội lỗi ấy thì vợ tôi xuất hiện. Tôi đau đớn nhìn vẻ mặt bàng hoàng lẫn sợ hãi của vợ mà không biết phải giải thích với cô ấy như thế nào.
Trở về nhà, tôi đối diện với một cuộc sống địa ngục trong tâm tưởng đúng nghĩa của nó. Tôi dằn vặt bản thân, nguyền rủa những tội lỗi mà mình đã gây ra. Vợ tôi vẫn chưa thoát khỏi cú sốc. Cô ấy không dám làm lớn chuyện vì sợ mọi người biết. Mỗi đêm vợ chồng tôi vẫn ngủ chung phòng nhưng thay vì bên nhau thì cô ấy lại bắt tôi ngủ dưới sàn nhà. Cô ấy bảo ghê tởm tôi, rằng cô ấy không thể ôm ấp gần gũi một người đã từng có quan hệ với người đàn ông khác. Tôi thanh minh, bào chữa rằng đó chỉ là một sở thích, một sự đòi hỏi khác của bản thân mà tôi không thể lý giải nổi. Trong thâm tâm tôi vẫn yêu gia đình, yêu vợ con và không bao giờ có ý nghĩ sẽ rời bỏ nó để đi theo một người nào đó.
Anh đang ngoại tình, đang phản bội tôi nhưng sao cái kiểu phản bội của anh lại oái oăm thế. Sao tình nhân của anh không phải là một người đàn bà mà lại là một người đàn ông. Sao anh lại biến tôi thành một người vợ khốn khổ thế này…
Hàng đêm vợ tôi khóc tức tưởi ôm chặt gối gào thét như thế. Tôi biết mình có lỗi, muốn ôm chặt cô ấy vào lòng để an ủi, làm giảm nỗi đau mà cô ấy phải chịu. Nhưng vợ tôi không cho tôi chạm vào người cô ấy. Tôi trở thành một thứ bệnh hoạn đáng sợ mà cô ấy nhất quyết tránh xa.
Anh biết là mình đã gây ra tội lỗi lớn. Giờ em muốn đối xử với anh thế nào anh cũng chấp nhận.
Anh bảo tôi phải làm sao bây giờ. Ly hôn ư? Tôi không muốn để cho hai đứa con biết chúng nó có người cha tồi tệ như thế, tôi cũng không muốn cả thiên hạ biết anh thích đàn ông hơn phụ nữ. Tôi đang có tất cả sao bỗng nhiên anh dìm hết xuống địa ngục. Tôi phải làm sao đây, ly hôn là có tội với các con, mà chung sống với anh thì tôi tan nát hết cả cõi lòng. Giờ đây, anh chỉ cho tôi con đường thoát đi, anh gây nên tội lỗi này thì anh gỡ nó ra đi…
Tôi nói sẽ từ bỏ Tuấn, sẽ làm lại từ đầu. Nhưng vợ tôi nói việc từ bỏ hay không giờ không còn quan trọng. Vì tôi đã từng quan hệ, từng yêu thích đàn ông nên cô ấy thấy sợ, thấy ghê tởm và không muốn gần gũi tôi. Hạnh phúc của tôi đang ngấm ngầm chìm xuống địa ngục mà không biết cách nào để thoát ra khỏi nó. Đã bao lần nhìn vợ đau khổ, dày vò mình hàng đêm trong phòng ngủ, tôi cũng day dứt không kém. Tại sao tôi đã từng là người đàn ông bình thường lại có thể có những có những suy nghĩ lệch lạc như thế?
Tại sao có vợ rồi bản thân tôi vẫn thích quan hệ với đàn ông? Tại sao tôi lại để cho Tuấn cuốn vào cuộc tình với những sở thích đam mê kì quái như thế?…Hàng ngàn câu hỏi điệp lên mà tôi vẫn không thể nào tìm được câu trả lời đích xác. Lối nào cho tôi tìm lại hạnh phúc gia đình, lối nào cho tôi chuộc lại lỗi lầm với vợ con…?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người con gái không biết khóc
Anh phũ phàng rũ bỏ 5 năm yêu nhau và người con gái yêu anh hơn bản thân mình là em đê chạy theo cô gái mang lại cho anh tiên bạc và địa vị.
Sau ngần ấy những thứ đã trải qua, gặp lại anh em không hề tiều tụy. Đôi mắt em đẫm một màu buồn. Nhưng em không khóc. Giá mà em khóc hay gào thét lên thành tiếng, anh đã thấy nhẹ lòng hơn.
Nếu ai đó bảo rằng em sắt đá, chắc chắn anh sẽ lớn tiếng nói để người ấy hiểu rằng em tình cảm và yếu mềm hơn ai hết. Nhưng nếu nhìn em của ngày hôm nay, anh không biết mình phải hiểu thế nào về em.
Anh đến với em như một sự giải tỏa cơn khát trong ngày nắng hạ. Em yêu anh bằng một tình yêu cuồng nhiệt và hết mình. Anh "no nê" nhận đủ thứ về mình mà không hề thấy mình cần phải cho đi. Anh thấy đó như là nghĩa vụ của em, còn anh cũng có một nghĩa vụ, đó là nhận mọi thứ về mình.
Em không phải là cô gái đầu tiên trong cuộc đời anh, và tất nhiên em càng không phải là cô gái cuối cùng. Nhưng với em anh thực sự là người yêu đầu tiên và chỉ em mới biết anh phải là người em yêu mãi mãi hay không? Chúng mình đã có những ngày tháng thật đẹp. Anh yêu em chân thành, sự chân thành toát ra từ tình cảm và con tim chứ không phải từ sự cám dỗ của bất kì thế lực nào.
Em đã từng gặp nhiều biến cố trong cuộc đời. Khi anh đến cũng là lúc em và mẹ trải qua nỗi đau khi ba em bỏ nhà theo một người đàn bà khác. Ngày ấy, chính mắt anh đã thấy em không hề khóc khi ôm mẹ vào lòng trước nỗi đau mà mẹ phải chịu đựng. Và anh cảm phục sự kiên cường đó của em.
Anh đến với em như một sự giải tỏa cơn khát trong ngày nắng hạ... (Ảnh minh họa)
Yêu nhau gần 5 năm trời, em đã nhiều lần nói với anh về ngày cưới, về những đứa con, thậm chí cả tên của chúng em cũng đặt rồi. Nhưng anh còn chờ đợi một điều gì đó hơn thế...
Khi người con gái đó đến, anh lạnh lùng để lại 5 năm yêu nhau và người con gái yêu anh hơn bản thân mình, đó là em. Tình yêu ư? Hình như anh nhận được nó quá nhiều từ em rồi, giờ cái mà anh cần là danh vọng và tiền bạc, mà cái đó em không mang đến được. Còn người ấy thì quá đơn giản. Vì thế mà anh là kẻ bạc tình. Dẫu sâu thẳm trong tim anh vẫn có cảm giác tội lỗi không bao giờ nói lên được thành lời.
Anh chưa bao giờ bào chữa rằng mình là một người đàn ông tử tế. Nếu có một chút tốt nào trong anh thì đó chính là anh hi vọng em gặp được một người tử tế và xứng đáng hơn anh. Tình cờ chiều mưa này anh gặp lại em, em sẵn sàng ngồi nói chuyện với anh sau 3 năm anh bỏ em để cưới người con gái ấy.
Anh đã nghĩ rằng em sẽ quay ngoắt đi khi gặp anh, hoặc lao vào mắng anh sa sả khi anh phũ phàng cưới vợ mà không nói với em một lời nào, hay nhẹ nhàng hơn trong buổi nói chuyện đó, những giọt nước mắt của em sẽ lăn dài trên má. Nhưng em là một người con gái không biết khóc.
Ba năm qua anh chưa có ngày nào hài lòng với cuộc sống hôn nhân của mình. Nhưng anh mặc nhiên chấp nhận việc đó như một kết quả tất yếu của sự lựa chọn sai lầm. Anh xứng đáng phải bị như thế. Anh gượng gạo hỏi em: "Sau những gì anh đã làm với em, lẽ nào em không hề đau khổ hay từng một lần nào khóc vì anh".
Em chỉ lẳng lặng mỉm cười, hiền lắm: "Anh không xứng đáng".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Công chức có nên yêu công nhân quèn? Em là công chức, gia đình có địa vị thì có nên yêu môt công nhân bình thường? Em và anh ấy ở gần nhà nhau và đã từng yêu nhau từ khi em là một cô bé (chúng em quen nhau từ khi em học lớp 8 chị ạ!). Anh ấy hơn em 3 tuổi. Anh ấy học xong cấp 3 do...