Cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì, khi tất thảy ai cũng đều yếu đuối trong tình cảm
Mùa đông không điểm tựa. Có lẽ, ai trong đời cũng từng trải qua một mùa đông như vậy.
Một mùa đông mà chỉ có thể đút tay vào túi áo tự sưởi ấm. Một mùa đông chỉ biết đứng nhìn người khác hạnh phúc bên nhau rồi chẹp miệng an ủi bản thân: ” không sao vẫn ổn”. Một mùa đông khi đau ốm chỉ biết tự lấy thuốc uống rồi nằm bẹp trên giường ngủ thiếp đi chẳng cần ai thương xót. Một mùa đông không cần phải ngó đến điện thoại vì biết rõ sẽ chẳng có nổi dòng tin nhắn yêu thương…
Em chưa bao giờ muốn cô đơn cả. Người khác không hiểu em, họ nói em lãnh cảm, lạnh lùng, tàn nhẫn. Rồi cho đó là lí do để rời bỏ em, để không cần em nữa. Em luôn sống trong sự dày vò vì bị người khác hiểu lầm, mà em thì chẳng thể giãi bày hay giải thích. Có lẽ cái tôi của em quá lớn, nguyên tắc của em quá nhiều, còn lòng tin thì quá đỗi ít ỏi. Nhưng rốt cục, đã có bao người, làm em thật sự tin tưởng, rồi khiến em tổn thương, vết thương sâu đến mức em chỉ biết cười khổ mà bỏ đi, chờ một khi lành lại sẽ quay về rồi? Họ cứ nói sẽ chờ em, sẽ luôn ở đó làm điểm tựa cho em, nhưng kết quả khi em quay về, họ đang vui vẻ hạnh phúc bên cuộc sống mới, có chăng nhớ đến em cũng chỉ giống như lòng thương hại và đôi chút tiếc nuối cho người ăn mày cần tình thương mà lướt qua cuộc đời của họ.
Những người sống một mình quá lâu sẽ đều như em. Đều quen làm bạn với cô đơn, và sợ hãi mỗi khi cố gắng kiếm tìm một ai đó để yêu thương và tin tưởng. Không phải vì đa nghi hay khó tính, mà là vì không thấy an toàn. Thế giới này rộng lớn và xa lạ, người có thể khiến chúng ta gửi gắm lại rất nhỏ. Vì sinh ra vào mùa đông, nên thực tình tim em rất lạnh. Không phải do hoàn cảnh, cũng chẳng cần “rèn luyện”, mà là sinh ra, máu đã lạnh. Lạnh trong việc trao đi tình cảm cho người khác, lạnh trong việc quá khắc nghiệt với chính mình. Đôi lúc, em thấy mình sao mà cô độc thế!
Nói là vậy, nhưng làm sao, làm sao em lại không biết yêu thương cơ chứ? Em vẫn xót xa khi trời mưa lạnh thế này mà mẹ phải đi làm, em vẫn chạnh lòng khi thấy nép bên góc phố vắng người qua lại là một bà cụ ăn xin đang co ro vì buốt giá, em vẫn thương mấy đứa nhỏ mồ côi quần áo mỏng manh mà vẫn lai lưng đi kiếm sống. Và, tim em vẫn thắt lại, khi nghĩ đến anh, người đã vứt bỏ em, người đã không cần em nữa.
Rốt cục. phải cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì, khi ai cũng như ai, tất thảy tất thảy đều yếu đuối trong tình cảm? Đến cuối cùng, bên trong cái vỏ lãnh đạm đó của bạn, vẫn là bạn, đau nhất. Trong lòng mỗi người đều có một đại dương mênh mông chứa kí ức. Không đất đá nào có thể san lấp được. Để rồi lại làm bạn với cô đơn, học cách sống một mình, không điểm tựa.
Video đang HOT
Một mùa đông nữa lại sắp trôi qua, một mình.
Theo Guu
Hết tiền, chồng tôi lại chửi vợ và bố mẹ vợ
Những ngày tháng chồng tôi không đi làm, 2 vợ chồng sống nhờ vào những đồng tiền mẹ đẻ tôi gửi lên. Thế mà khi đã hết tiền, anh lại chửi vợ và gia đình vợ coi khinh anh, không lo lắng gì cho vợ chồng chúng tôi.
Chồng tôi và tôi cùng tuổi nhau. Tôi là con gái miền Tây còn chồng tôi là người gốc Bình Định. Tôi quen anh khi chúng tôi còn là sinh viên và đi làm thêm. Khi ấy, cả hai chúng tôi cùng phục vụ trong nhà hàng, khách sạn. Khoảng thời gian đó chúng tôi rất vui vẻ và hạnh phúc khi cùng làm, cùng đi chơi với nhau...
Chúng tôi quyết định cưới nhau sau khi tốt nghiệp ra trường. Nhưng sau cưới, anh đã thay đổi hoàn toàn. Vì ở xa gia đình nên sau cưới chúng tôi quyết định lập nghiệp nơi đất khách.
Lúc đầu, chúng tôi quyết định mở tiệm bán bánh với số vốn có sẵn đó. Tuy có người bạn đã tư vấn, mách nước và tìm mặt bằng giúp nhưng vì bảo thủ chồng tôi đã tự ý quyết định không nghe theo người bạn đó. Anh tự đi tìm mặt bằng và kinh doanh theo ý kiến riêng.
Người bạn ấy vẫn kiên trì mách nước và tìm công việc cho chồng tôi. Vì lúc ấy tôi có thai nên không đi làm được đành ở nhà bán hàng. Lúc đầu bạn tôi có giới thiệu vài công việc với mức lương 3 - 3,5 triệu nhưng chồng tôi không làm mà chê "lương như vậy làm làm gì".
Người bạn ấy gặp riêng tôi nói: "Với bằng cấp của chồng bạn như thế khó xin việc nào tốt hơn. Cao đẳng quản trị kinh doanh, anh văn không biết, vi tính không biết thì làm sao kiếm được việc gì ngon". Nói vậy nhưng vì thương hoàn cảnh của tôi,người bạn ấy vẫn cố gắng tìm việc giúp.
Tôi cũng xin nói thêm về người bạn này. Bởi nhiều bạn đọc đọc đến đây sẽ nghĩ rằng tôi và người bạn ấy có tình ý gì với nhau. Nhưng không phải. Người bạn này là bạn trai của nhỏ bạn cùng quê gần nhà với tôi. Vì thấy cuộc sống của vợ chồng tôi khó khăn quá nên ráng giúp đỡ phần nào được hay phần đó. Và người này lớn tuổi hơn vợ chồng tôi 3 tuổi.
Chồng tôi vì sĩ diện đã gạt ngoài tai tất cả những gì người bạn này mách nước: bán trái cây dạo (có chỉ chỗ cho đứng sẽ bán được, có chỉ đường cho đi); ở nhà mở thêm hột vịt lộn bán... Vậy là sau 2 tháng cầm cự bán quán thì vốn liếng của 2 vợ chồng cũng cạn. Mà tôi thì chỉ còn gần 2 tháng nữa là tới kỳ sinh nở.
Khi đã hết tiền bà ngoại gửi, anh lại chửi vợ và gia đình vợ coi khinh anh, không lo lắng gì cho vợ chồng chúng tôi. Và anh còn đánh tôi nữa (Ảnh minh họa)
Cũng xin nói thêm là trước khi lấy nhau, tôi đã mang thai. Vì thế gia đình 2 bên kêu về quê ở nhưng vợ chồng tôi không chịu đều muốn ở lại đây. Người bạn này có nói nếu ở lại thì sẽ hỗ trợ tiền thuê nhà trong 1-2 tháng tới nhưng phải chuyển phòng trọ khác vì mặt bằng này không kinh doanh được. Người ấy cũng hứa tìm việc cho chồng tôi.
Chúng tôi quyết định nghe theo vì khi thuê mặt bằng buôn bán đã không được mà ngày nào chồng tôi cũng nhậu nhẹt với mấy anh bạn xung quanh nên còn sinh thêm tật chửi thề. Xưng hô giữa 2 vợ chồng, anh chỉ toàn mày tao.
Sau khi chuyển qua phòng trọ mới, người bạn này có tìm được việc cho chồng tôi. Nhưng vì cách cư xử của chồng tôi mà họ không nhận. Tất cả cũng vì tính sĩ diện của anh. Chồng tôi ngày trước đi làm bảo vệ công ty, phục vụ nhà hàng mà ở ngoài quê không ai biết vì chồng tôi giấu. Anh sợ xấu hổ.
Đặc biệt, những ngày tháng chồng tôi không đi làm, 2 vợ chồng sống nhờ vào những đồng tiền mẹ đẻ tôi gửi lên. Thế mà khi đã hết tiền, anh lại chửi vợ và gia đình vợ coi khinh anh, không lo lắng gì cho vợ chồng chúng tôi. Và anh còn đánh tôi nữa.
Hôm ấy, may mắn là ở gần nhà người bạn này nên người bạn ấy có qua can ngăn không thì chắc chắn tôi đã bị chồng đánh bầm tím dù tôi chỉ còn 1 tháng nữa là sinh rồi. Người bạn này đã cố gắng hòa giải cho vợ chồng tôi nhưng chồng tôi thì cứ đổ hết tội lỗi cho bên gia đình ngoại. Rồi anh còn sỉ vả tôi thậm tệ. Không dưới 5 lần, anh nhào vào muốn đánh tôi nhưng may có người can.
Giờ đây tôi đau khổ quá. Có rất, rất nhiều chuyện tôi muốn kể ra, muốn khóc thật to. Chúng tôi chỉ mới cưới nhau được 4 tháng mà đã vậy. Con chúng tôi sắp ra đời, vậy mà chồng tôi có ý nghĩ mỗi đứa 1 nơi và mạnh ai nấy sống.
Sống như vậy khác nào vợ chồng li dị (chúng tôi tuy cưới nhau nhưng chưa làm giấy kết hôn). Giờ tôi không biết phải làm sao đây? Nhìn chồng nhỏ bạn mà tôi thấy tủi thân quá.
Theo VNE
"Con vật phản bội thì làm thịt, chồng phản bội thì ra khỏi nhà" Tôi không bao giờ quên được câu nói dằn mặt đó của vợ. Tôi đã thề là sau này dù gì cũng phải mua được nhà riêng mà ở. Tôi có một câu hỏi muốn thẳng thắn trực tiếp hỏi chị em ở đây. Ngoại tình có thật là một sai lầm không thể nào tha thứ và đáng bị trừng phạt suốt...