Có thai với người tình cũ
Dẫu biết trái tim con người có vô vàn nẻo đến và chẳng dễ gì phòng thủ được ngọn lửa yêu đương, nhưng chị vẫn không sao trút bỏ những mặc cảm tội lỗi. Mười mấy năm làm người đàn bà đoan chính, bỗng dưng vài giờ đồng hồ chị biến thành kẻ phụ bạc, dối lừa, đánh cắp tình yêu.
ảnh minh họa
Tiễn chồng lên máy bay, trở về, vẫn ngôi nhà hơn ba chục mét vuông mà chị thấy cứ hun hút rộng dài. Anh bảo chỉ chín tháng thôi, hết đợt thực tập sinh này, anh sẽ về không bao giờ xa chị nữa. “Em nhớ giữ gìn sức khỏe” là câu anh nói trước khi lên máy bay. Chị bất giác mỉm cười vì không hiểu sao anh cứ dặn đi dặn lại mỗi một câu như thế.
Buổi tối qua đi, rồi những buổi tối sau cũng vậy. Chị miên man trong nỗi nhớ chồng, miên man khắc khoải: giá như mình có một đứa con. Ở bệnh viện nào, bác sĩ cũng bảo anh chị không hề bị bệnh tật, chỉ hiếm muộn thôi.
Hiếm muộn thì chắc phải kiên nhẫn chứ làm sao được? Chị bình thản bước vào tuổi ba lăm. Bởi chị biết có cồn cào, nôn nóng cũng không thể khác. Vầng hào quang và sự nghiệp mà chồng chị đang miệt mài đeo đuổi đâu phải để cho riêng anh.
Cho đến một chiều chủ nhật, cũng như bao buổi chiều khác, tiếng chuông điện thoại reo, chị phấp phỏng cầm máy. Một giọng đàn ông đầm ấm và mê hoặc. Và chị đã run lên khi nhận ra thanh âm mà suốt thời thiếu nữ tới nay chị vẫn chưa hết bồi hồi.
Người ấy bảo với chị rằng anh từ TP HCM ra công tác, muốn ghé thăm vợ chồng chị. Linh tính đàn bà cộng với sự u mê khiến chị lắp bắp mãi mới bật ra được một tiếng “không”. Nào chị không muốn gặp Dũng nhưng ngần ấy năm sống bên người chồng đạo mạo, đáng kính, chị hiểu rõ mối tình vụng dại ấy cần cất phải gói lại. Khoảng trời riêng của chị không còn nơi cất giữ cho đám mây dông vồn vã.
Vậy mà Dũng vẫn cứ đến. Anh bảo nếu không gặp được chị lần này, trở về Sài Gòn, anh như mắc nợ. Chị ngồi im nghe, thỉnh thoảng lại lơ đãng mỉm cười. Mọi sự vẫn sẽ bình yên nếu Dũng đừng nên vội vã, đừng ngoái nhìn vào mắt chị và đừng có cầu mong hạnh phúc cho người đàn ông đã chiến thắng anh.
Chị không nhớ rõ lúc đó chị khóc như thế nào. Chỉ biết rằng khi nỗi tủi hờn trong chị đã vỡ oà tức tưởi thì tất cả những chuyện khác cũng cứ mặc nhiên mà diễn ra, tuần tự và chóng váng như bất kỳ một kịch bản nào. Hôm ấy là ngày thứ ba mươi mốt kể từ khi chồng chị bay sang miền tuyết trắng.
Video đang HOT
Thời gian để cho chị tự hối hận, dày vò nhưng lại quá muộn mằn khi biết mình đã có thai. Thay vì phải cuống cuồng tìm cách phi tang tội lỗi, chị hết mực bình tĩnh, thận trọng với những toan tính của mình.
Ban đầu ý nghĩ phá thai cũng chợt xuất hiện, song ngay lập tức chị như có luồng điện lạnh buốt chạy dọc sống lưng: Biết đâu đây là lần duy nhất chị được diễm phúc làm mẹ, chối bỏ nghĩa là vĩnh viễn mất, vĩnh viễn mang nợ trần gian.
Nhưng để giữ cho sinh linh bé nhỏ ấy thì thật khủng khiếp, chị không thể nào “ngồi” trên dư luận mà sống. Thế rồi chị lại nghĩ đến chồng, người đàn ông luôn ao ước được làm bố đã cháy sắp tàn của một đời trai, chắc chắn anh sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ cái mầm mống sống đang lớn lên trong chị. Hơn nữa cái bí mật kia một khi đã quyết chôn chặt trong lòng thì ai còn săm soi được. Vậy là không đắn đo thêm nữa, chị quyết định sẽ sinh con.
Việc đầu tiên khi bất kỳ người đàn bà nào có chồng nào là báo tin cho chồng. Từ Mátxcơva, anh hét vang lên qua điện thoại, anh bảo còn sung sướng hơn cả khi được đặc cách tấm bằng Tiến sĩ. Chị cười mà nước mắt cứ ứa ra, chị thấy tội nghiệp cho người đàn ông bị dối lừa mà nghĩ là mình hạnh phúc…
Bé Bạch Tuyết chào đời khi anh về nước được chừng 2 tháng. Cùng với niềm vui hân hoan của dòng họ, anh ôm riết đứa con và xuýt xoa mãi rằng tạo hoá hào phóng ban cho mình nhiều thế. Chị vẫn lặng lẽ ít nói, ít cười, vui buồn chẳng rõ rệt. Không biết từ bao giờ chị trở nên chừng mực trong cảm xúc. Đôi khi anh cũng thấy là lạ rồi anh lại thấy yên lòng vì người ta bảo đàn bà nuôi con thường thay đổi tâm tính.
Anh nào hiểu được đầu óc chị bấy nay ngổn ngang, rối bời bao ý nghĩ. Chị nửa muốn nói tất cả với anh, rồi mọi sự sau đó tuỳ anh định liệu cốt sao chị được thanh thản, nhẹ lòng. Bởi giấu giếm thế này khác gì chứa cả quả bom trong lồng ngực. Nhưng rồi chị lại sợ, nếu mất anh chị làm sao có thể đủ sức đi tiếp trên đường đời.
Chị không đang tâm ném anh từ đỉnh cao hạnh phúc xuống đáy sâu của bất hạnh. Chị sợ phải chứng kiến nỗi đau gặm nhấm phần đời còn lại của anh.
Nhiều đêm khuya nghe tiếng trở mình, chị thảng thốt nghẹn ngào: anh và chị chỉ cách nhau một đứa trẻ. Hạnh phúc trong tấc gang thế lẽ nào lại phải cắt chia. Ngày mới yêu nhau anh bảo: người ta chỉ nghĩ đến chia lìa khi cận kề cái chết.
Chị hiểu anh vốn là người bao dung độ lượng, lỗi lầm nào của chị, anh cũng có thể bỏ qua. Nhưng giá giờ đây chị có thể nói được với anh rằng: khi người đàn bà đức hạnh đã bước qua cái giới hạn mong manh của tội lỗi thì mọi sự tha thứ chưa phải là cái đích để trở về với tin yêu.
Theo VNE
Chồng đánh tôi trước mặt bạn bè để 'dằn mặt'
Vì trong số những người bạn ấy, có một người từng là người yêu cũ của tôi.
Bây giờ tôi mới thấm thía chuyện vội vàng lấy chồng là như thế nào. Đúng là đàn bà yêu bằng tai, tôi cũng vì những lời đường mật của người đàn ông hiện là chồng tôi đây mà mờ mắt, để anh biến tôi thành kẻ bù nhìn. Nhưng có lẽ, đó là cái giá mà tôi phải trả cho hành động nông nổi của mình.
Ngày đó, tôi có một mối tình sâu đậm với người bạn học cùng lớp đại học, chồng tôi hiện tại cũng chung lớp với tôi. Tôi vốn là cô gái xinh xắn, có duyên nên được nhiều người theo đuổi. Trong lớp có nhiều người thích tôi, các lớp bên cạnh cũng có và anh, người yêu cũ của tôi chính là người được tôi chọn lựa.
Yêu nhau khoảng 1 năm, chồng tôi hiện tại khi đó cũng theo đuổi tôi rất nhiều nên có vẻ thấy chướng mắt. Anh và người cũ của tôi ghét nhau lắm, nhưng không còn cách nào khác, tôi đã yêu một người mà tôi chọn thì đành hi sinh tình bạn với người kia nếu hai người họ cứ như thế. Mối tình thời sinh viên sâu đậm vô cùng, gặp nhiều khó khăn nhưng cũng có rất nhiều niềm vui.
Người chồng của tôi hiện tại ngày đó dù biết tôi có người yêu rồi nhưng vẫn ra sức theo đuổi tôi, anh hi vọng sự kiên trì và dai dẳng của anh sẽ khiến người yêu hiện tại của tôi từ bỏ hoặc là chúng tôi sẽ có ghen tuông và trục trặc, anh nhân cơ hội nhảy vào. Tôi biết dụng ý của anh nên nhiều lần anh rủ đi chơi, đi uống nước tôi đều từ chối.
Thấy anh bám riết lấy mình, tôi còn bực nữa là đằng khác. Tôi khó chịu vì anh không biết ngại mặt, cứ trơ ra khiến tôi bực tức không chịu được. Tôi nói với anh rất nhiều rằng, tôi đã có người yêu nên không bao giờ đón nhận tình cảm của anh, nhưng anh cứ kiên quyết, anh muốn cóAnh và người cũ của tôi ghét nhau lắm, nhưng không còn cách nào khác, tôi đã yêu một người mà tôi chọn thì đành hi sinh tình bạn với người kia nếu hai người họ cứ như thế. Mối tình thời sinh viên sâu đậm vô cùng, gặp nhiều khó khăn nhưng cũng có rất nhiều niềm vui.
Thấy anh bám riết lấy mình, tôi còn bực nữa là đằng khác. Tôi khó chịu vì anh không biết ngại mặt, cứ trơ ra khiến tôi bực tức không chịu được. (Ảnh minh họa)
Người chồng của tôi hiện tại ngày đó dù biết tôi có người yêu rồi nhưng vẫn ra sức theo đuổi tôi, anh hi vọng sự kiên trì và dai dẳng của anh sẽ khiến người yêu hiện tại của tôi từ bỏ hoặc là chúng tôi sẽ có ghen tuông và trục trặc, anh nhân cơ hội nhảy vào. Tôi biết dụng ý của anh nên nhiều lần anh rủ đi chơi, đi uống nước tôi đều từ chối.
Thấy anh bám riết lấy mình, tôi còn bực nữa là đằng khác. Tôi khó chịu vì anh không biết ngại mặt, cứ trơ ra khiến tôi bực tức không chịu được. Tôi nói với anh rất nhiều rằng, tôi đã có người yêu nên không bao giờ đón nhận tình cảm của anh, nhưng anh cứ kiên quyết, anh muốn có được tôi và bảo, khi nào tôi chưa là vợ của người kia thì anh vẫn có quyền bám theo tôi, tán tỉnh tôi. Thấy anh dai như vậy, tôi cũng mặc kệ, chẳng bận tâm nữa.
Có nhiều khi anh tặng hoa, tôi còn phũ phàng vứt vào thùng rác vì thực sự tôi không chịu được, tôi cảm thấy bức bách vô cùng. Tôi không muốn lẳng lơ, không muốn lấp lửng với ai nên hành động đó chỉ là chuyện tôi muốn dứt khoát cho xong chứ không muốn coi khinh anh gì cả. Không biết anh có hiểu ý đồ của tôi không hay là nghĩ tôi này nọ.
Nhưng có lẽ ông trời không mỉm cười với tôi, khi biết tôi và anh yêu nhau rồi ra trường, tính chuyện cưới xin, gia đình anh ngăn cản kịch liệt. Bố mẹ anh bảo chúng tôi không thể lấy nhau vì hai tuổi không hợp, sẽ tuyệt mệnh. Khi đó, tôi đã khóc lóc rất nhiều, đau khổ lắm. Tôi tuyệt vọng tưởng chết đi được. Hai chúng tôi cố gắng nhiều nhưng cuối cùng, anh cũng không vượt qua được rào cản của gia đình, anh xin lỗi tôi và chúng tôi chia tay.
Thời gian đó, chồng tôi hiện tại là người luôn bên cạnh yêu thương và động viên tôi. Anh quan tâm, lo lắng cho tôi. Nhờ anh mà tôi cũng vượt qua được khó khăn. Nghĩ cho cùng thì cũng không lấy được người mình yêu, tôi chấp nhận làm người yêu của anh, coi như là khỏa lấp nỗi lòng, với lại, không còn cách nào khác, tôi đành phải làm như vậy vì tôi yêu anh cũng là giúp ích cho bản thân tôi và anh. Anh nâng tôi dậy, theo đuổi tôi bao lâu nay, đâu còn ai hơn anh nữa. Khi đó, tôi vẫn nghĩ, anh luôn chân thành với tôi.
Ai ngờ, cưới nhau được hơn 1 năm, nhất là khi anh biết tôi đã từng quan hệ với người cũ, anh cau đó, đay nghiến tôi tột cùng. Anh khinh bỉ cái sự dễ dãi của tôi, anh coi tôi là người không ra gì, hư hỏng trong mắt anh. Tôi sững sờ, bàng hoàng, tôi không nghĩ anh lại thiển cận đến thế. Anh phải biết là, chúng tôi đã yêu nhau thế nào với lại, anh đâu hề hỏi tôi chuyện quá khứ. Tôi cũng nghĩ, anh hiểu tình cảnh của tôi hơn ai hết nên mới đón nhận tôi. Nào ngờ...
Giờ đây, tôi không còn mặt mũi nào để nhìn người khác. Ai cho tôi lời khuyên, ai cho tôi biết, tôi phải làm thế nào đây? (ảnh minh hoạ)
Bây giờ, khi đã là vợ chồng nhưng chưa có con, mỗi lần chúng tôi có dịp gì gặp mặt lớp đại học là anh lại lên mặt dạy đời tôi. Anh luôn lớn tiếng với tôi mỗi khi có người cũ của tôi xuất hiện. Trong mỗi cuộc vui, mỗi tiệc rượu anh đều chửi bới tôi, khó chịu với tôi.
Nhất là gần đây, khi mời bạn bè tới nhà ăn cơm, anh cố ý mời người cũ của tôi tới và khi anh sai tôi, anh không hài lòng, anh chửi tôi thậm tệ. Có hôm, anh giơ tay lên tát tôi cái như trời giáng trước mặt bạn bè của tôi, bao nhiêu người chứng kiến khiến tôi không biết chui đi đâu cho hết nhục.
Tôi hiểu, anh đang trả thù tôi, trả thù chuyện tôi từng qua lại với người cũ và anh đang hành hạ anh ấy, khiến anh ấy phải chua xót khi nhìn thấy người tình của mình vào tay anh, bị anh hành hạ.
Thì ra, anh không hề yêu tôi, lấy tôi anh coi như của thừa, anh chỉ muốn trả thù tôi, đày đọa tôi để tôi phải trả giá vì trước kia đã từ chối anh. Vậy mà tôi lại tin là anh yêu tôi. Giờ thì tôi đã hiểu. Tôi ân hận vô cùng, nhưng tôi đã làm gì sai cơ chứ mà tôi phải trả giá thế này? Yêu rồi không được lấy người mình yêu, bị ngăn cấm rồi chấp nhận lấy người đàn ông tri kỉ với mình. Ít ra, tôi chưa làm gì có lỗi với anh, cũng không tòm tem ngoại tình hay tơ tưởng tới người cũ. Vậy thì anh sao lại hành hạ tôi? Ông trời có công bằng với tôi không?
Giờ đây, tôi không còn mặt mũi nào để nhìn người khác. Ai cho tôi lời khuyên, ai cho tôi biết, tôi phải làm thế nào đây?
Theo VNE
6 năm rồi em vẫn yêu mình anh! Anh, tình đầu đơn phương của em, trang nhật kí hôm nay em lại viết về anh đấy, về mối tình dai dẳng chẳng thể nguôi ngoai trong lòng em đã 6 năm rồi. Sáu năm kể từ ngày em biết mình yêu anh, yêu âm thầm trong đau khổ, đơn giản: em là người đến sau, và em không cho phép mình...