Có người khác khi người yêu đi du học
Chúng em yêu nhau từ năm lớp 12. Tình yêu trong sáng và đậm sâu, gia đình bố mẹ hai bên đều biết chúng em gắn bó với nhau, bố mẹ nói ủng hộ, miễn sao hai đứa không quên nhiệm vụ chính là học tập.
Biết vậy nên tụi em luôn cố gắng, dù không tránh khỏi những lúc việc học cũng ảnh hưởng do hai đứa giận hờn.
Cuối năm lớp 12 bạn ấy mới nói cho em biết gia đình không có ý định cho bạn ấy thi đại học bên này, bạn ấy sẽ đi du học. Em buồn lắm. Nhưng biết rằng đây là tương lai của bạn ấy, một việc lớn như vậy cũng chẳng thể thay đổi được, nên em đành chấp nhận. Hai đứa đã hứa với nhau rằng cho dù có yêu xa thì sẽ vẫn thường xuyên liên lạc, chat, điện thoại cho nhau. Em nói em sẽ chờ, trừ phi bạn ấy thay đổi…
Những ngày đầu bạn ấy đi, em buồn chẳng thiết sống nữa. Ngày nào cũng trống rỗng và chán nản, như đánh mất một thói quen, như phải bỏ đi điều gì thân thương lắm. Thường ngày cứ sáng ra mở mắt bọn em đã gọi điện cho nhau, nhưng bây giờ thì không thể. Thường ngày cứ đến giờ đi học là em được nhìn thấy bạn ấy, tươi cười đứng chờ trước cửa nhà để chở em đi. Bây giờ em phải tự đi một mình. Dù có bạn bè trên lớp, bạn ở lớp học thêm, em vẫn không tránh khỏi đôi lúc lầm lũi như cái bóng.
Vì không có bạn ấy ở bên nên ngoài những lúc hai đứa hẹn nhau lên mạng chat hay những lúc dành thời gian email qua lại với nhau, em chỉ biết vùi đầu vào học. Vì khi tập trung hoàn toàn vào bài vở, em sẽ tạm quên được bạn ấy, quên việc bạn ấy không còn ở đây.
Video đang HOT
Bố mẹ rất thương và luôn tìm cách động viên em. Bố mẹ cũng nói tương lai còn rất dài, bạn ấy chưa chắc đã là người sẽ bên em đi đến tận cuối cùng. Nhưng em không tin. Vì em đã chọn bạn ấy rồi, bạn ấy cũng chọn em. Bạn ấy đi học xa nhưng cũng không có ai cả. Bạn ấy luôn kể cho em nghe hành trình một ngày. Em say sưa nghe chuyện bạn ấy đi bộ đến trường ra sao, thư viện của ngôi trường bên ấy thế nào… Trong các câu chuyện của bạn ấy chỉ có học và học, không bao giờ có bóng hồng khác.
Vấn đề lại bắt nguồn từ em. Sau khi đỗ đại học, em bước chân vào giảng đường của một ngôi trường lớn. Bạn bè đa dạng hơn, họ đến từ nhiều nơi. Họ đều là những học sinh khá giỏi từ nhiều ngôi trường khác. Vì không có bạn trai bên cạnh nên em cố gắng tham gia các hoạt động ngoại khóa trong trường thật nhiều để tránh cảm giác cô đơn. Qua sinh hoạt văn nghệ ở khoa, em quen anh ấy. Anh ấy hơn em một khóa. Có anh ấy, em thấy mình sống vui hơn. Anh ấy là người năng nổ, sáng tạo. Cả khoa đều biết anh ấy vì anh ấy thân thiện, dễ gần, tài giỏi lại hay giúp đỡ mọi người. Lâu dần em muốn ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn. Dù không cố tình, nhưng những câu chuyện về việc học ở trời xa của người bạn xưa bắt đầu khiến em thấy nhàm. Em ít lên mạng chat với bạn ấy hơn. Em biết mình đã có những mối quan tâm khác…
Cái điều em trăn trở bây giờ là có nên nói thật với bạn ấy về những thay đổi trong cuộc sống của em không. Em lo cho bạn ấy, và cũng thấy mình có lỗi. Giá như người thay đổi là bạn ấy và người bị phụ rẫy là kẻ ở nhà như em thì có lẽ em sẽ bớt day dứt hơn. Giờ em biết bố mẹ nói đúng, tương lai chúng em còn quá dài và sẽ còn gặp nhiều gương mặt mới, chúng em chưa chắc là bến đỗ cuối cùng của nhau. Nhưng liệu bạn ấy có hiểu như thế?
Theo VNE
Tiền bạc đang chi phối suy nghĩ của em
Khi làm ở nhà hàng, đã có nhiều lời đề nghị mời em đi tiếp đối tác, họ nói chỉ đi cùng ăn uống, họ sẽ trả công.
Em năm nay 24 tuổi, sinh ra trong một gia đình đông anh em. Gia đình em trước đây cũng khá giả, mấy chị em chỉ phải lo học hành cho tốt. Năm 2009 biến cố xảy ra làm kinh tế gia đình đi vào khó khăn, sức khỏe bố mẹ yếu đi rất nhiều. Khi đó em học năm thứ hai Cao đẳng, em đã nghỉ để phụ giúp bố mẹ. Đến nay cuộc sống cũng chỉ gọi tạm ổn, em đã đi thi lại Đại học và đang học năm thứ ba.
Em luôn cố gắng vừa đi học đi làm vì nghĩ rằng đã lớn không muốn bố mẹ thêm gánh nặng.Thời gian đầu em đi dạy gia sư, dạy được ba tháng mà không có lương trong khi họ nói tháng nào trả tháng ấy. Khi em hỏi thì mẹ của học sinh nói trả lúc nào là quyền cô ấy. Em không muốn đôi co nên đã nghỉ.
Em được một người bạn làm ở quán cafe nổi tiếng trên phố nói đang tuyển nhân viên. Lúc đầu em cũng hơi ngại vì từ đó hơi nhạy cảm với người lớn. Bố mẹ biết cũng sẽ không đồng ý. Biết em phân vân nên hôm sau bạn mời em đến uống nước. Ấn tượng đầu tiên của em về quán đó là cách tổ chức rất khoa học và quản lý nhân viên rất quy củ. Và quán chỉ mở đến 22h đóng cửa. Em thấy hợp lý nên đã xin vào làm từ 18h đến 22h, công việc khá nhàn.
Em bên lễ tân, đứng ở cửa chào khách và chỉ họ chỗ ngồi hợp lý. Cuộc sống cứ như vậy thì tốt quá. Em đi làm được bốn tháng thì thỉnh thoảng có mấy vị khách quen ngày nào cũng đến muốn em mang cafe cho họ. Cũng chẳng có gì, trong đó có một người tối nào cũng vậy khi về lại tặng em một bông hồng, em không nhận không được. Quản lý có vẻ không thích khi biết như vậy nên cho em vào làm ghi chép. Từ đó mọi người cứ nói là quản lý để ý em.
Rồi các anh chị nhân viên từ đó cũng để ý em. Nếu quản lý ở đó không sao, nhưng khi nào anh ấy đi có việc thì mấy chị lại sai em đi lau dọn rửa chén. Dần dần em cũng quen nên cứ khi đóng cửa thì em lại ở cùng thu dọn, có hôm khuya 11 rưỡi mới về. Hôm đó cũng vậy, em đang dọn trên tầng hai thì nghe thấy tiếng anh mắng mấy chị bên dưới. Anh cho người lên gọi em xuống và bảo em về. Em đi được một đoạn thì thấy xe anh ở sau. Anh bảo khuya em đi một mình không an toàn. Khi đến ngõ xe anh không vào được nhưng anh vẫn rọi đèn cho em đi. Hôm sau đi làm mọi người tỏ ý không thích em ra mặt. Chỉ có quản lý, bạn em và mấy anh bên pha chế là vẫn binh thường. Làm thêm được ba tháng thì em xin nghỉ vì có quá nhiều va chạm.
Ảnh minh họa: JupiterImages.
Mệt mỏi chán nản hai tuần sau em lại tranh thủ đi tìm việc, đầu óc em không còn chỗ để nghĩ tới chuyện tình cảm nữa sau mối tình đầu đổ vỡ. Em may mắn xin được làm lễ tân ở nhà hàng lớn. Ngày nghỉ làm tăng ca còn những ngày khác làm ca tối, phù hợp với việc học của em. Nhưng cũng như lần trước, có người muốn chụp ảnh, có người muốn mời đi ăn, người xin số rủ đi uống nước. Em đều từ chối khéo và tự an ủi bản thân vì hoàn cảnh cố gắng làm. Cứ như vậy từng ngày kết thúc em mới thở nhẹ nhàng được.
Em có quen một người hay lui tới nhà hàng. Anh hay mời đối tác ăn ở đây. Anh tỏ ra rất quan tâm đến em. Ngỏ ý muốn giúp đỡ em. Nói chuyện một thời gian biết anh đã có gia đình nên em nói rõ quan điểm và chủ động tránh mặt. Hôm nhà hàng mở tiệc buffet anh được mời. Anh đưa con đi cùng rồi dẫn cháu lại chỗ em và nói: "Con chào dì đi", em hiểu ẩn ý câu nói đó. Anh nói những gì anh đã muốn là sẽ làm được.
Từ đó, anh luôn gọi điện và nhắn tin khi anh rảnh dù rằng em đã nói em sẽ không nghe, không trả lời tin nhắn. Anh luôn lấy lý do đến ăn để gặp em. Trước mặt nhiều người anh tỏ ra quan tâm thân thiết quá mức dù rằng em tỏ thái độ. Em không hiểu khi anh như vậy mà vợ anh biết sẽ như thế nào, hay anh không hề tôn trọng vợ? Bởi trong nhà hàng nhiều người biết vợ chồng anh là khách quen. Có lẽ em không đủ kiên nhẫn để tiếp tục làm việc trong tâm trạng luôn bất an nên em đã nghỉ và thay số điện thoại.
Giờ đây em mệt mỏi không biết phải làm gì cho hợp lý và được lâu dài để em có thể trang trải học tập. Em bế tắc và hơn một lần em đã nghĩ tới việc thay đổi cách sống, đánh đổi bản thân. Khi làm ở nhà hàng đã có nhiều lời đề nghị muốn mời em đi tiếp đối tác cùng họ, họ nói chỉ đi cùng ăn uống, họ sẽ trả công. Nhưng em không quen và thấy nhiều rủi ro vì không biết uống rượu nên em từ chối. Giờ em lại đang nghĩ về những lời đề nghị đó. Em thực sự rất mệt mỏi. Ở trường còn có thầy luôn tìm cách tiếp cận, em rất ngột ngạt mỗi khi đến trường. Thầy là người có địa vị trong trường vậy nên thầy chưa có hành động nào quá đáng.
Đi học luôn bị nắm bắt lịch, làm việc không được lâu dài, em dường như bế tắc. Em không dám tâm sự với mẹ vì em rất thương bố mẹ, không muốn mọi người lo cho em. Bằng tuổi em có rất nhiều người thành đạt. Em thấy càng vô dụng hơn nếu để bố mẹ lo lắng. Nên khi về thăm bố mẹ, em đều tỏ ra đang sống và học rất tốt để bố mẹ yên tâm (kỳ nào em cũng được học bổng nên bố em rất vui).
Xin mọi người hãy bỏ chút thời gian cho em một lời khuyên và hướng đi đúng đắn. Vì em đang dần có những suy nghĩ không tốt, dường như tiền bạc đang chi phối suy nghĩ của em. Em chân thành cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đọc hết tâm sự của em.
Theo VNE
Chồng lên giường với người khác khi du học Trong thời gian ở nước ngoài, anh đã có quan hệ với cô cùng đoàn, là người của đơn vị khác cử đi học. Tôi hỏi lại chồng và anh thú nhận khi mới sang mọi thứ rất bỡ ngỡ, rất buồn và nhớ vợ con nên đã sai lầm. Chúng tôi từng là gia đình hạnh phúc, quen nhau từ lúc còn...