Có nên tha thứ cho chồng vì đã dẫn gái về nhà?
Tôi cứ tưởng rằng cuộc sống của mình không thể nào hạnh phúc hơn được nữa, cho đến cái ngày…
Một, hai tháng đổ lại đây, tôi thường có biểu hiện mệt mỏi, uể oải, tình trạng mất ngủ thường đến túc trực, kinh nguyệt lúc thưa lúc gần, tôi cũng không thể kiểm soát được tính cáu bẳn hay giận dữ của mình. Quan trọng hơn, từ khi bước qua tuổi 45 nhu cầu cho “chuyện đó” của tôi giảm hẳn.
Mỗi tuần, một hai lần ông xã lại thường “đòi hỏi”, những lúc như thế tôi lại chẳng có chút hứng thú nào. Tôi mệt mỏi vô cùng mỗi khi anh động chạm vào thân thể tôi. Thế nên, dẫu có cố gắng chịu đựng để chiều chồng thì với tôi, quan hệ vẫn như cực hình. Nhiều lúc đang trong “cuộc vui”, tôi đã hét toáng lên và yêu cầu anh dừng lại. Tôi hiểu chồng rất khổ tâm bởi chỉ vì lo lắng cho sức khỏe của tôi mà anh phải kìm nén nhu cầu mạnh mẽ trong mình, tôi thấy thật tội lỗi.
Hè đến hai con về quê ông bà nội chơi, trong nhà chỉ còn mỗi hai vợ chồng. Cứ đi làm thì thôi chứ về đến nhà nhìn thấy chồng là tôi lại lảng tránh. Có hôm đang trong giờ làm việc tôi thấy chóng mặt và khó chịu trong người kinh khủng, vì không muốn gọi điện để chồng phải lo lắng nên tôi đã tự mình về nhà nghỉ ngơi. Về đến thì mới biết anh cũng đang ở nhà. Khi lên tới phòng mình tôi đã ngất xỉu trước cảnh tượng chồng mình đang trên giường với một cô gái khác.
Tỉnh dậy trong trạng thái lâng lâng, bên cạnh là chồng, chưa bao giờ tôi thấy anh ghê tởm đến vậy. Tôi đề nghị ly hôn ngay lập tức nhưng chồng ra sức năn nỉ và giải thích. Anh nói là do mỗi khi anh có nhu cầu “gần gũi” thì tội lại né tránh, không muốn anh động chạm. Anh cũng biết vợ đang trong thời kỳ nhạy cảm, tính tình thay đổi nên cũng không muốn làm vợ phiền lòng. Anh và người phụ nữ kia chỉ là quan hệ “ăn bánh trả tiền” thôi chứ không có gì hơn. Anh hứa là sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra nữa. Thế nhưng, những câu nói van xin, nài nỉ của anh vẫn không thể làm lung lay quyết định ly hôn của mình. Tôi không thể nào quên cảnh tượng ngày hôm đó.
Video đang HOT
Anh dọn ra phòng sách ngủ còn tôi vẫn ngủ trong phòng. Cả hai cùng im lặng và hạn chế nói chuyện với nhau. Dường như những ngày tháng vui vẻ cả gia đình đang thưa dần thay vào đó là sự im lặng. Cuộc hôn nhân hạnh phúc dần trở nên tẻ nhạt. Cuộc sống giờ đây cũng chỉ còn là trách nhiệm, chúng tôi sống với nhau chỉ vì con. Dù biết chồng vẫn còn thương vợ và luôn tìm mọi cách giảng hòa thế nhưng chỉ cần nghĩ cảnh anh trên giường cùng người khác tôi lại không thể tha thứ.
Giật mình trước cuộc hôn nhân đang đi vào ngõ cụt. Tôi tìm đến sự tư vấn của bác sĩ, tôi muốn hiểu rõ hơn về tình trạng hiện tại của mình. Bác sĩ nói rằng bước qua tuổi 40 tôi đã bắt đầu có dấu hiệu tiền mãn kinh, nội tiết tố ngày càng giảm đó là lý do vì sao tôi thường hay cáu gắt cũng như chẳng còn muốn gần gũi chồng. Để cải thiện tình trạng này tôi cần phải bổ sung thêm những thực phẩm giúp tăng cường nội tiết tố nữ. Nghe theo lời khuyên bác sĩ tôi đến nhà thuốc và được các dược sĩ giới thiệu dùng sản phẩm với cái tên khá khó nhớ, tôi nhớ không nhầm là một sản phẩm tên Genki gì đó với cái số 6 mà nghe nhân viên nhà thuốc tư vấn là 6 loại thảo dược quý. Sau khi được tư vấn tôi cũng miễn cưỡng dùng thử.
Tôi cố gắng tìm cho mình nhiều niềm vui bằng cách đi chơi cùng con cái, ăn tối cùng bạn bè và cũng thường xuyên uống thuốc đều đặn. Tôi muốn trong mắt mọi người đặc biệt là chồng mình tôi vẫn sống bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Có hôm các con chọc mẹ, “Dạo này da mẹ đẹp thế”, thì ra thuốc mà tôi uống cũng đã có công dụng mà tôi lại chẳng để ý. Thế nhưng, sau khi dùng sản phẩm đó được 2 tuần tôi đã gặp vấn đề. Tôi bỗng dưng thấy có cảm giác “ham muốn”, cố gắng nhịn hết sức vì tôi vẫn còn rất giận chồng, vẫn không muốn hạ mình sang “đòi hỏi” anh.
Đến ngày sinh nhật tôi, các con nhắn tin hẹn mẹ đến một nhà hàng để tổ chức sinh nhật. Đến nơi trước mặt tôi chỉ có mỗi chồng. Bất ngờ trước sự xuất hiện của anh vì sáng nay anh nhắn tin sẽ không về nhà ăn tối vì có hẹn. Lâu lắm rồi hai vợ chồng mới có bữa ăn tối như thế này kể từ khi “chiến tranh lạnh” xảy ra. Anh nói đến bây giờ, anh vẫn luôn sống trong cảm giác hối hận với tội lỗi của mình nhưng anh vẫn mặt dày muốn cầu xin sự tha thứ của tôi. Anh còn nói với tôi “Dạo này em đẹp hơn rất nhiều đó…?” Tôi đã im lặng trước những cảm xúc lẫn lộn của mình.
Qua tất cả mọi chuyện, tôi chợt nhận ra, một phần cũng lỗi do mình không chịu lắng nghe chồng, do mình thiếu hiểu biết nên anh mới phải “ăn bánh trả tiền”, giá như mình tìm sự giúp đỡ sớm hơn, đến gặp bác sĩ sớm hơn thì tôi đã không phải sống mệt mỏi như vậy. Trước sự chân thành của chồng, tôi vẫn chưa quyết định. Tôi có nên tha thứ cho chồng hay không?
Theo VNE
Đang mặn nồng, em bỗng chán anh
Ở bên anh, em mất cảm giác yêu thương, nhớ nhung. Có lúc em nghĩ, hay là chia tay, chấm dứt quan hệ.
Em và anh quen nhau từ hồi hai đứa vẫn là học sinh tiểu học. Học cùng nhau hết cấp hai, đến cấp ba, anh xuống thành phố học. Quãng thời gian gần 3 năm không gặp nhau, chúng em cũng không có bất kỳ sự liên lạc nào. Tình cờ, cuối năm lớp 12, chúng em liên lạc lại rồi yêu nhau từ đó.
Mối tình này kéo dài cho tới bây giờ cũng gần 4 năm rồi, vui buồn có đủ. Xa nhau về khoảng cách không khiến chúng em bớt yêu nhau, mặt khác còn làm cho tình cảm thêm mặn nồng. Mỗi đứa học ở một thành phố, cuộc sống hoàn toàn khác biệt. Mỗi lần gặp nhau là một niềm hạnh phúc mà khi xa nhau chúng em đều cảm thấy luyến tiếc.
Yêu nhau và cho nhau tất cả, em yêu anh nhiều, nhưng trong thâm tâm vẫn hối hận chuyện "cho đi" quá sớm. Giá mà chúng em có thể giữ gìn cho nhau tới ngày thành hôn thì tốt biết bao. Nếu mọi chuyện cứ êm đềm diễn ra như vậy, có lẽ em cũng không ngồi viết tâm sự này.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Bọn em cãi nhau thường xuyên, nhưng chỉ cần gặp nhau thì mọi giận hờn tan biến. Bên nhau rất vui vẻ, vì khoảng thời gian dành cho nhau mỗi lần gặp không nhiều. Cách đây khoảng 1 tháng, anh có chat với bạn, và em đọc được nội dung cuộc trò chuyện đó. Em đã rất buồn, nội dung anh có nói rằng bọn em không lâu bền được vì gia đình ngăn cấm.
Em đã khóc nhiều, giận anh, và cả hận anh vì suy nghĩ nhu nhược đó. Lúc đầu em trách móc anh không yêu em thật lòng, anh giải thích đó chỉ là nói đùa. Rồi sau đó em không liên lạc với anh nữa. Khoảng thời gian đó tầm hơn 1 tuần, không hiểu sao em vùi đầu vào ăn - ngủ - học, mà không hề nhớ tới anh nữa. Cuối cùng có lẽ vì quá nhớ em mà anh tìm gặp, nhưng trong lần gặp ấy, em không hề vui vẻ, luôn cáu gắt với anh.
Từ đó cho tới nay, em như dần mất cảm giác yêu thương, nhớ nhung như trước. Em không muốn giấu anh về cảm xúc của mình nên đã nói chuyện thẳng thắn với anh. Anh rất buồn. Bọn em vẫn gặp nhau 2 lần một tháng. Em không muốn làm anh buồn, không muốn chấm dứt tình yêu em đã vun đắp, nhưng thật sự em không còn vui vẻ khi bên anh. Chia tay nhau ở bến xe em không còn lưu luyến như trước.
Có lúc em đã nghĩ hay là chia tay đi, chấm dứt quan hệ này. Nhưng em không dám làm, em sợ anh sẽ tổn thương vì em biết anh vẫn yêu em rất nhiều. Hơn nữa, em đã vẽ lên cho mình tương lai, hai đứa sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Anh có rất ít điểm tốt nếu không muốn nói em không tìm được điểm tốt nào ở anh. Trước đây, lúc yêu anh rất nhiều em vẫn biết là anh không tốt, không như những gì em mong đợi, nhưng tình yêu có lẽ không cần lý do. Anh cũng không phải tuýp người chung thủy, năm thứ hai bọn em yêu nhau, anh đã giấu em nhắn tin tán tỉnh với một người con gái khác. Biết chuyện em khóc, anh cũng khóc cùng em nhưng sau đó vẫn nhắn tin với người con gái đó.
Hồi ấy, em căm giận anh lắm, bởi em biết trước kia bố anh cũng ngoại tình, em sợ sau này lấy nhau anh cũng sẽ vậy. Giờ đây, nhìn anh em thấy ngao ngán. Anh là một người rất vô tâm, trước đây vì yêu anh nhiều nên em vẫn thường bỏ qua cho anh về điều ấy. Nhưng giờ khi cảm xúc đã chai sạn, thấy anh vô tâm chỉ khiến em càng không thể lấy lại cái cảm giác yêu thương ngày nào. Em phải làm sao đây?
Theo Ngoisao.net
Từ người yêu, tôi thành người thứ ba Đang yêu tôi, anh nghe lời cha mẹ cưới một người cùng quê. Anh bảo: 'Đợi anh, anh sẽ sớm chia tay người đó, một năm thôi em!'. Tôi biết mình yêu anh đến dường nào, và anh cũng yêu tôi, nhưng bỗng chốc tôi từ người đầu tiên của anh trở thành kẻ thứ ba, cướp hạnh phúc người khác. Nghe lời...