Có nên làm đám cưới khi phát hiện mình bị ung thư?
Tôi thật sự đang rất băn khoăn, rối bời. Khi viết ra những dòng tâm sự này, lòng tôi như có lửa đốt. Ngọn lửa như muốn thiêu rụi trái tim đang yêu của tôi…
Tôi là một chàng trai sinh ra và lớn lên ở xứ Nghệ. Mảnh đất nơi tôi ở nghèo thật nghèo. Ớ đó chỉ giàu những nắng, những gió Lào.
Khi tôi còn làm việc ở Hàn Quốc, vào những ngày mùa đông tuyết giá, đã có lúc ngồi nhớ lại quê nhà, tôi chợt nhớ những cái nắng bỏng cháy của quê mình. Cái nắng tức tưởi của tháng năm như muốn thiêu trụi cả trần gian, như muốn đốt cháy cả cánh đồng đầy những rạ sau mùa gặt lúa.
Tôi thương quê mình, ở đó không chỉ là nơi cất giấu tuổi thơ êm đềm của tôi mà còn là nơi đã bao bọc, nuôi dưỡng người con gái tôi đã yêu, đang yêu và sẽ mãi mãi yêu, ngay cả khi tôi sẽ không còn trên cõi đời này nữa.
Lan là bạn học của tôi từ ngày bé. Cô ấy nhỏ nhắn, có đôi mắt trong veo và nụ cười thật đáng yêu. Nhà cô ấy cũng gần nhà tôi, nên thuở nhỏ hai đứa thường cùng nhau chăn trâu, cắt cỏ và chơi đùa. Khi bắt đầu đến tuổi trưởng thành, chúng tôi không còn kiểu đùa nghịch như trước nữa.
Cô ấy trở nên thục nữ hẳn. Mỗi lần nói chuyện với tôi, cô ấy thường mỉm cười e lệ. Và tôi cũng thế, tôi không dám bày trò động tay động chân với Lan như hồi con nít chăn trâu nữa. Hồi đó, hai đứa thường chơi trò dao búa kéo rồi véo tai, rồi tét mông.
Tôi vẫn có thể có con với Lan. Tôi có nên làm đám cưới với Lan, sống với cô ấy thật hạnh phúc vào những ngày còn lại của cuộc đời? Liệu như thế có tàn nhẫn với cô ấy sau này?
Còn bây giờ. Chỉ vô tình chạm vào nhau thôi là như có điện giật rồi. Tôi biết Lan cũng ngầm thích tôi, còn tôi thì thích cô ấy từ lâu lắm rồi, nhưng cả hai đều ngại ngùng mà không dám nói ra. Cũng bởi còn là học sinh, biết gì chuyện yêu đương đâu.
Mẹ tôi quý Lan lắm. Mỗi lần rảnh rỗi, cô ấy thường sang nhà nói chuyện với mẹ tôi, làm vài việc lặt vặt và nhổ tóc sâu cho mẹ. Tôi vẫn còn nhớ khung cảnh mỗi lần mẹ ngồi đầu hè hóng mát, nhìn về phía xa và nói rằng:
“Mẹ chỉ ước có một đứa con dâu như con Lan thôi, Thắng ạ”. Mẹ đâu biết rằng, trong lòng tôi lúc đó cũng đã ao ước như thế.
Rồi cô ấy thi đỗ vào trường Cao đẳng Sư phạm, khoa Mầm non. Còn tôi theo học trường Cao đẳng Kĩ thuật, tôi học nghề sửa chữa ô tô. Quãng thời gian ba năm đó, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau. Ngày nào tôi cũng nhắn tin thăm hỏi cô ấy. Cuối tuần tôi hoặc Lan thường đến phòng trọ của nhau.
Chúng tôi nói với nhau đủ thứ chuyện. Khi Lan cười, tôi cảm thấy như mọi áp lực của học tập tan biến hết. Tôi muốn học thật giỏi để sau này sẽ là một thợ sửa chữa ô tô lành nghề, sẽ kiếm được một số tiền kha khá chăm sóc bố mẹ lúc tuổi già và nuôi vợ con.
Cuối tháng, tôi thường đợi cô ấy cùng bắt một chuyến xe khách để về nhà. Có những lúc Lan mệt quá, ngủ thiếp và ngả đầu vào vai tôi, lúc đó tôi có cảm tưởng rằng mình là chàng trai hạnh phúc nhất thế gian.
Cứ như thế ba năm trời, chúng tôi vẫn không nói ra một lời yêu. Nhưng tận sâu trong đáy lòng, tôi biết rằng Lan yêu tôi nhiều lắm và dĩ nhiên là tôi cũng thế.
Sau khi học xong khóa học đó, tôi đã có một quyết định lớn. Tôi muốn sang Hàn Quốc làm việc, để sau này về sẽ có vốn mở cửa hàng sửa chữa ô tô. Tôi chia sẻ ý định đó với Lan. Cô ấy tán thành và còn đốc thúc tôi học tiếng Hàn nữa.
Video đang HOT
Thật may mắn với tôi, chỉ mất 5 tháng học tiếng và thêm một tháng chờ đợi làm thủ tục, tôi đã đặt chân sang Hàn Quốc, một đất nước xinh đẹp và có khí hậu hài hòa. Tôi biết, đi làm xa thế này, tôi sẽ nhớ Lan kinh khủng, và hẳn cô ấy cũng thế.
Nhưng vì tương lai phía trước, tôi sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc, sau này khi tôi trở về, tôi sẽ cưới Lan làm vợ và sống hạnh phúc với cô ấy. Ngày tiễn tôi ra sân bay, cô ấy không khóc và luôn dặn dò tôi đủ thứ.
Lan còn làm cho tôi một bịch muối vừng lạc, để sau này khi sang bên kia, nhớ những món ăn quê nhà thì đem ra ăn. Cô ấy còn đưa cho tôi một bức thư và tôi định bụng đêm đầu tiên ở xứ người mới đem ra đọc.
Đọc được nét chữ tròn trịa và chất chứa bao nhiêu nỗi niềm Lan, tôi vui sướng và thấy ấm lòng hơn. Cô ấy sẽ chờ tôi trở về, dù có bao lâu đi nữa. Tôi an nhiên nhiều lắm và tự nhủ sẽ cố gắng chăm chỉ.
Những ngày làm việc xa nhà, xa quê hương đất nước, tôi nhớ nhà và nhớ Lan da diết. Nỗi nhớ cồn cào đến nỗi có những hôm làm việc tăng ca cả ngày, tôi không ăn được gì cả. Nhưng rồi, tôi cũng dần làm quen, tôi cố gắng giữ gìn sức khỏe, phải thật khỏe tôi mới làm việc tốt và sau này còn về với Lan.
Ở công ty tôi làm việc, người ta sắp xếp cho tôi một căn phòng để ở, đầy đủ tiện nghi và còn có cả máy tính kết nối Internet. Ở nhà Lan cũng có máy tính. Và thế là nhờ phương tiện hiện đại đó mà chúng tôi ngày nào cũng được trò chuyện và nhìn thấy nhau.
Tuy không được ở bên cạnh Lan, nhưng được nhìn ngắm cô ấy là tôi đã hạnh phúc lắm rồi. Có khi mệt mỏi vì công việc, Lan còn hát cho tôi nghe, cô giáo mầm non nên tiếng hát như tiếng chim non thánh thót. Tôi cảm động và rất thương Lan.
Một cô gái đáng yêu như vậy, lẽ ra luôn có một người đàn ông bên cạnh, chăm sóc, bảo vệ. Còn tôi thì bây giờ không thể làm gì cho cô ấy. Nhưng tôi tự nhủ, tôi phải mạnh mẽ lên và cho cô ấy tin tưởng ở mình nhiều hơn và kì thực Lan cũng rất tin tưởng con người tôi.
Tôi biết, nhiều người ngỏ lời với Lan khi tôi không ở nhà. Cũng có người bảo cô ấy dại dột, chờ đợi một người những 5 năm liền, khi mà con gái đương thì, ở cái tuổi đẹp nhất của đời người đó, lúc nào cũng một mình.
Những ngày lễ lạt, cũng không có một cành hoa hay một món quà. Nhưng Lan biết những nỗi lo đó của tôi và động viên tôi rất nhiều, những lời động viên đó như giúp tôi bớt nỗi cô đơn ở xứ người, sưởi ấm cho tôi qua năm mùa đông giá rét cửa xứ Hàn.
Và rồi ngày tôi được trở về cũng đã đến. Cái ngày mà tôi vui sướng biết bao nhiêu, tôi đã ôm chầm lấy Lan khi cô ấy ra đón tôi ở sân bay. Tôi tưởng chừng như những ngày tháng tiếp theo là ngày tháng đẹp nhất của cuộc đời mình.
Tôi và cô ấy dạm ngõ và ăn hỏi, chỉ còn chờ ngày cưới nữa thôi. Tôi đã háo hức biết bao nhiêu. Năm năm trời yêu nhau cách hàng dặm cây số, và giờ đây chúng tôi đã được ở bên nhau, sẽ ngọt bùi có nhau và sẽ là một gia đình hạnh phúc với những đứa con xinh xắn như Lan.
Những ngày chờ đợi đến ngày được làm chồng của cô ấy, tôi ngây ngất và hạnh phúc như ở trên thiên đường. Thế nhưng những ngày tươi đẹp lại thường không kéo dài. Tôi không biết có nên căm phẫn ông trời, đã làm tôi trở thành một người đàn ông bất hạnh không nữa…
Trước khi cưới, anh bạn thân của tôi làm ở một bệnh viện đa khoa dưới thành phố khuyên tôi nên đi khám sức khỏe tổng thế. Tôi thấy mình khỏe lắm, nhưng cũng nên đi khám một lần cho an tâm.
Đợt đi khám cách 5 năm trước để sang Hàn Quốc, tôi vẫn rất bình thường, cho đến nay vẫn không hề có một triệu chứng gì bất thường. Tôi cũng không hay bị ốm, nên luôn cho rằng mình khỏe mạnh. Thế nhưng, đi khám xong mãi một tuần, anh bạn tôi vẫn không đưa cho tôi xem các kết quả xét nghiệm.
Tôi cũng đâm ra lo một tí. Thế rồi, vào cái ngày yên bình nhất của tôi, khi đang lên kế hoạch với Lan sẽ đặt tên cho những đứa con của mình sau này thì tôi nhận được một tin sét đánh. Tôi bị ung thư máu do nhiễm bức xạ ion hóa.
Có thể trong quá trình làm việc 5 năm ở nhà máy mà tôi đã mắc phải. Đó là căn bệnh mà y học bó tay. Và tôi thì không biết sẽ ra đi bất cứ lúc nào. Tôi như cảm thấy mình đang rơi xuống địa ngục.
Người ta nói, trước cái chết, mọi thứ đều vô nghĩa. Nhưng với tôi thì không. Tôi không tin rằng mình sẽ phải chết, tôi không thể rời xa Lan, tôi còn chưa được làm chồng của cô ấy một ngày. Nhưng trớ trêu thay, đó là số phận bất hạnh của tôi.
Những ngày tiếp theo khi nhận được hung tin, tôi đờ đẫn và giấu kín tất thảy mọi người. Tôi phải làm thế nào đây? Tôi sẽ chết. Nếu đám cưới với Lan vẫn diễn ra, thì khi tôi chết đi, cô ấy sẽ thành một người phụ nữ bất hạnh. Liệu tôi có thể an lòng khi ra đi?
Nghĩ đến đó, tôi không còn sợ cái chết. Nhưng tôi sợ cái chết đó sẽ làm người con gái tôi yêu đau đớn, sẽ biến cô ấy thành góa phụ khi mà vẫn còn ở tuổi xuân xanh. Tôi không thể làm thế. Cô ấy vẫn có thể làm lại từ đầu.
Tôi tỏ ra hờ hững với Lan, tôi lên kế hoạch đó. Tôi giả vờ không quan tâm Lan nữa. Tôi thay đổi một cách chóng mặt. Đến nỗi ai cũng phải bàng hoàng. Tôi nói những lời khiến Lan thất vọng. Tôi khó tính, hằm hằm ra mặt.
Tôi ve vãn vài cô gái trước mặt Lan. Nhìn thấy cô ấy khóc, tim tôi như nát vụn, nhưng tôi phải làm thế, tôi không thể để đám cưới diễn ra, cô ấy còn quá trẻ để làm lại từ đầu, sẽ có người khác thay tôi chăm sóc cô ấy.
Cái kim trong bọc giấu mãi rồi cũng phải lòi ra. Lan không tin tôi thay đổi mà không có lí do. Anh bạn thân của tôi đã kể hết mọi chuyện cho Lan. Cô ấy đến gặp tôi, nước mắt giàn giụa và ôm tôi. Cô ấy nói dù chỉ được ở với nhau một ngày, cô ấy cũng nhất định lấy tôi.
Cô ấy bảo tôi nhất định phải cố gắng, bệnh tật biết đâu rồi cũng khỏi. Nhưng sự thật là tôi sẽ phải chết, ít lâu nữa tôi sẽ phải lìa xa cõi đời này. Tôi không thể làm đám cưới với Lan. Nhưng cô ấy vẫn một mực nói sẽ chỉ lấy tôi làm chồng.
Tôi vẫn có thể có con với Lan. Tôi có nên làm đám cưới với Lan, sống với cô ấy thật hạnh phúc vào những ngày còn lại của cuộc đời? Liệu như thế có tàn nhẫn với cô ấy sau này? Tôi có nên hưởng hạnh phúc đó, dù chỉ là hạnh phúc đếm ngược từng ngày…?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có nên bỏ cuộc khi nàng 'lắm đuôi'?
- Tớ cảm thấy quá mệt vì những cái "đuôi" của nàng, đôi khi cảm thấy không đủ sức để bảo vệ người yêu và chính mình.
Mệt từ khi bắt đầu "cầm cưa"
Từ ngày bị "trúng gió" điệu cười và kiểu nói chuyện duyên ơi là duyên, đến ngày "đánh cắp" được trái tim của nàng là cả một hành trình khổ ải đối với tớ. Ngay cả bây giờ tớ cũng chưa thoát!
Chân chẳng dài, 3 vòng chả cong vút như mấy hotgirl nhưng chỉ cần Vy híp mắt một cái và cười chúm chím là cả đám con trai lớp tớ đều thấy... "sét chạy qua tim"! Quyết định "cầm cưa" Vy là quyết định liều lĩnh nhất trong cuộc đời tớ, vì tớ chẳng bao giờ nghĩ sẽ thành công. Nhưng trái tim tớ bị mê man mất rồi.
Lần đầu đến nhà định rủ Vy đi ăn kem tối, đến cổng tớ mới sốc toàn tập khi thấy cả đám "cây si" đang đứng gãi đầu, gãi tai tiếp chuyện với... mẹ Vy. Bất ngờ hơn, tớ lại "đụng hàng" với hai thằng bạn "chí cốt" ở lớp mới tức. Sau khi nhận được câu chốt "nồng hậu" từ mẹ Vy: "Em Vy bận học bài, các cháu đừng đến vào buổi tối thế này nhé!", cả lũ ủ ê ra về, không quên hầm hè nhau.
Không hiểu "mọc" ở đâu mà Vy có nhiều "cái đuôi" lẵng nhẵng bám theo thế không biết. Ở trường, nhất là giờ ra chơi, ngồi lì trong lớp thì thôi chứ bước chân ra ngoài là có cả đám "hotboy" bủa vây, lấy cơ này cớ nọ lẽo đẽo theo Vy, tớ chẳng thế nào chen chân được.
Chỉ có lấy lý do bài vở, tớ mới có thể tiếp cận được Vy (Ảnh minh họa)
Không chịu bỏ cuộc, tớ tìm kế lân la, tận dụng cơ hội để nói chuyện nhiều với Vy ở trên lớp. Vì khá nhát nên tớ không dám nịnh bợ hay đùa cợt, bông đùa với Vy đâu, chỉ dám khẽ khàng bắt chuyện và nói đến chuyện... bài tập thôi. Kiểu như: "Bài tập Đại số này khó quá Vy à, giúp Lâm giải với!" hay "Lâm muốn mua sách nâng cao tiếng Anh, loại nào tốt hả Vy?"... Nhưng cũng nhờ thế mà tớ được nàng ấy trò chuyện nhiệt tình và còn được ngồi cạnh lâu lâu, cùng nàng giải bài tập nữa chứ... hí hí.
Nghĩ cách đó cũng không nâng "level" tình cảm dài dài được nên tớ xoay sở nhiều chiêu để được cùng nàng đi học về hay tham gia các hoạt động đoàn trường cùng. Còn nhớ, ba ngày liền tớ nói dối Vy là đi tập thể hình ở câu lạc bộ gần nhà cậu ấy để được đạp xe bên cạnh nàng dù nhà Vy cách nhà tớ 5 km, lại ngược đường cơ! Đúng là "dại gái", nhưng tớ thấy vui điên lên được!
Được mấy bữa, một gã "đầu gấu" cùng khối đến lớp tìm tớ, gọi ra "nói chuyện đàn ông". Hắn dí tay vào đầu tớ và nói: "Dám bén mảng gần Vy như thế thì mày sẽ làm giàu cho những hãng dầu xoa bóp đấy!". Tớ biết hắn không đùa. Hix... Tớ phát hiện có vài gã còn luôn luôn theo dõi Vy ở trường và trên đường về, sẵn sàng phá đám nếu có kẻ nào muốn "đánh quả lẻ" với cậu ấy. Thế là tớ phải giãn khoảng cách với Vy để "bảo toàn cái mạng".
Đã thế thì ta "tán online" nhé! Tớ phải hạ quyết tâm hai, ba lần mới dám mở mồm xin nick yahoo của Vy và lý do là: "Cô giáo bảo những người trong đội tuyển Lý phải giúp đỡ nhau... nên cho tớ nick của Vy, tối về làm bài tập cùng trao đổi nhau nhé!"...
Kể ra chiêu của tớ cũng "khôn" phết đấy á! Cũng nhờ thế mà tớ được cậu ấy quý và tin tưởng. Thậm chí, biết Vy học cùng đội tuyển Lý với tớ, hôm đến nhà mượn sách tớ được mẹ Vy tiếp chuyện ân cần và còn mời đến nhà chơi thường xuyên nữa.
Thương trộm nhớ thầm mãi, tớ thấy như chứa một cái bong bóng to đùng trong lòng, cực kỳ bứt rứt. Rồi cơ hội cũng đến. Đúng vào ngày liên hoan tổng kết năm học cuối, lớp tớ tổ chức một ngày riêng - ngày Chủ nhật. Thế nên chẳng có "vệ tinh" nào đi theo cả!
Không hiểu liên hoan xong lũ bạn kéo nhau đi đâu hết, tớ quay vào chỉ thấy Vy đang lúi húi dọn dẹp liền đến nói nhanh như kẻ cắp bị người ta phát hiện: "Tớ yêu Vy!!!!!!!!". Vy ngẩng đầu lên: "Cậu này, giật cả mình!". Ánh mắt Vy lúc ấy sao dễ thương thế! Tớ không kìm chế nổi, bỗng choàng tay ôm mạnh Vy. Chả hiểu sao lúc ấy có dũng khí thế không biết, chẳng run tí nào nữa! Ừ, thế là yêu!
Sau khi là một đôi, tớ còn gặp nhiều phiền phức hơn ấy! (Ảnh minh họa)
Yêu rồi vẫn khổ với "đuôi"
Ai ngờ, yêu còn khổ sở hơn! Hẹn hò là có cả đám "vệ tinh" của nàng bỗng dưng xuất hiện và chơi trò lố. Hoặc là âm thầm chơi đểu tớ như xịt lốp xe, vẩy bẩn áo hoặc là chặn xe cảnh cáo, sẵn lòng cho tớ "nếm mùi nắm đấm". Có lần đang đi uống nước, một anh chàng cao to bỗng đâu bước đến nói với Vy: "Vy không yêu tớ thì thằng nào yêu Vy sẽ không được yên đâu!", nói rồi hắn vớ cốc nước hất vào mặt tớ. Khỏi phải nói, tớ uất ức và xấu mặt thế nào! Lần khác lại bị tay "thiếu gia" quậy phá nhất trường "tung chưởng" đến tím tái mặt mày nữa chứ!
Người "cầm cưa" Vy có đủ thể loại: Từ những gã nhút nhát như tớ đến những "công tử" lêu lổng, lại có những chàng vừa đẹp trai, vừa học giỏi và hiền lành nữa chứ. Những gã "gớm mặt" đã đành, chúng chỉ dọa được tớ nhưng Vy thì không bao giờ khuất phục. Nhưng tớ còn sợ một ngày những anh chàng đẹp mã và "pro" kia sẽ cướp mất trái tim Vy, lo nơm nớp, sợ mất nàng lắm!
Tớ cảm thấy quá mệt vì những cái "đuôi" của nàng, đôi khi cảm thấy không đủ sức để bảo vệ người yêu và chính mình. Tớ nên bỏ cuộc hay tiếp tục thế nào đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đã phá thai 2 lần, có nên cứ yêu không cần cưới? Khi nghe em bàn chuyện cưới xin là người yêu em lại gạt phắt đi. Anh ấy bảo, sống chung như vợ chồng không cần cưới là thoải mái nhất, là nếp sống hiện đại. Chúng em cùng làm ở khu công nghiệp, yêu nhau và thuê nhà sống với nhau đã 3 năm, có giới thiệu với gia đình 2 bên. Giờ...