Có lẽ em và anh không dành cho nhau…
Đến rốt cuộc em cũng không thể giữ anh lại. Đến rốt cuộc anh vẫn chọn cách rời xa em. Có lẽ em và anh không dành cho nhau…
Em chợt tỉnh giấc. Cơn mơ ấy lại có anh. Cơn mơ ấy lại một lần nữa anh rời xa em. Em khóc. Em dường như không thể chịu thêm sự dày vò như vậy nữa. Yêu anh và cho đi, yêu anh và quên đi, yêu anh, yêu anh, em biết phải làm sao?
Mùa đông sắp đến, lòng em chợt thắt lại. Cái giá lạnh, cái hiu quạnh như bủa vây suy nghĩ em. Đến rốt cuộc em cũng không thể giữ anh lại. Đến rốt cuộc anh vẫn chọn cách rời xa em.
Đến rốt cuộc anh và em trở thành người yêu cũ. Thật xót xa khi hai người từng là những người xa lạ rồi trở thành người yêu và bây giờ chúng ta lại trở thành người dưng. Rốt cuộc lại quay về với điểm mốc ban đầu.
Em chợt tỉnh giấc. Cơn mơ ấy lại có anh. Cơn mơ ấy lại một lần nữa anh rời xa em. (Ảnh minh họa)
Cuộc sống đôi lúc đem lại cho ta những hạnh phúc thật giản dị. Với em, anh đã từng là hạnh phúc giản dị ấy em nâng niu, trân trọng. Em tin ở anh, tin ở con người anh. Không phải vì em ngu ngốc yêu một cách mù quáng. Đơn giản vì khi yêu, em muốn tin ở người mình yêu. Em không muốn vì một chuyện bâng quơ nào đó mà mất đi niềm tin dành cho anh. Bởi em yêu anh rất nhiều.
Video đang HOT
Mùa đông sắp đến, lòng em chợt thắt lại. Cái giá lạnh, cái hiu quạnh như bủa vây suy nghĩ em. (Ảnh minh họa)
Em khoác một chiếc áo thu nhẹ. Em đi đến quán cà phê trước đây em và anh hay ngồi. Em nhớ những giây phút anh ngắm nhìn em như vậy, những khoảnh khắc khi cái hôn nhẹ nhàng đầu môi. Em nhớ cảm giác được nằm trong vòng tay anh. Thật sự rất ấm áp.
Em dường như đã đi được nửa hết quãng đường kí ức em và anh. Em thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, cảm giác như vừa trút bỏ được một gánh nặng vậy.
Em mỉm cười. Cảnh vật vẫn vậy nhưng lòng người thì đã thay đổi. Có lẽ em và anh không dành cho nhau.Và có lẽ em nên học cách quên anh đi.
Cảm giác trong em vẫn còn nhưng giờ em với anh, chúng ta chỉ là người yêu cũ
Theo Guu
Mưa tháng tám
Nhiều khi giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng cò văng vẳng trong đêm, rồi như một sự đồng điệu không báo trước, kỷ niệm xưa chợt ùa về dâng đầy tâm thức... Nhớ đến nao lòng những ngày mưa tháng tám...
Ảnh minh họa
Độ ấy trời mưa rả rích, ăn cơm tối vừa xong, cha tôi đội cái đèn pin lên đầu, vội vã xách chùm lưới dầm mình trong màn mưa dày đặc. Mẹ tôi lấy mấy cái áo cũ ra khâu lại những đường chỉ bị sổ. Như thường lệ tôi giúp mẹ xâu kim. Đôi mắt mẹ nheo nheo chăm chú từng đường kim mũi chỉ, cũng có lúc bà dừng lại ngó ra ngoài trời nén một tiếng thở dài: "Còn cái đám lúa dưới Hói chưa chín hết để gặt, trời cứ mưa mãi thế này không biết còn hay ngập dưới rồi!".
Chị em tôi học bài xong thì chui vào mùng ngủ. Mẹ tôi tắt đèn. Trời tối thui. Không gian càng về khuya càng yên lặng. Nghe rõ tiếng ếch nhái kêu ran, tiếng gió mưa đuổi nhau bên tấm liếp...
Ngày ấy đêm mưa nào vào quãng tháng tám tôi cũng đều nghe thấy tiếng cuốc kêu, từng tràng não nùng. Rồi khi giấc ngủ ập đến, chẳng hiểu tại sao cái thanh âm ấy cứ chập chờn.
Gà gáy sáng thì trời ngớt mưa, mẹ tôi trở dậy nhóm bếp, ngọn lửa hồng bập bùng tí tách. Tôi gật gà nhỏm dậy, ra sau chái bếp vớ cái gáo dừa múc nước mưa dội lên mặt cho hết cơn ngái ngủ, rồi tất tả theo cha ra đồng.
Tôi bước bên cha, hai cái áo mưa va vào nhau loạt xoạt. Cái đụt con bên mình lắc lư theo từng bước chân. Cỏ cây bên đường vẫn còn ướt rũ rượi. Tụi con nít đầu trần chân đất hò nhau đuổi chim cò tha nhựa. Đứa nào đứa nấy ướt rượt vẫn mải mê rong ruổi.
"Kìa cha, đàn cò đã bay về thật rồi!". Cha tôi đằng hắng, mắt vẫn không rời khỏi đàn cò: "Ừ! Trời đất này cò sẽ bay về nhiều!".
Cánh đồng trước mặt nước đã ngập mênh mông. Những bông lúa nặng trĩu đã bắt đầu chấm nước, chới với chờ tay người tới gặt.
Lội thêm quãng nữa tiến tới trảng nước sâu, tôi và cha men theo đường phao của tay lưới đã giăng từ đêm trước. Thấy động những con cá quẫy tung, toan tháo chạy. Cha tôi dùng hai ngón tay kẹp chặt đầu cá, rồi cẩn thận gỡ lưới xuôi theo mình nó. Được con cá nào, cha tôi liền nhấc cái mựng cho vào đụt đậy lại.
Đoạn nước chảy xiết, cá mắc dày đặc. Những cá gáy, cá diếc, rô phi, cá tràu... có chỗ còn mắc cả lươn, chạch, cua đồng... Khó gỡ nhất vẫn là cá rô don, cha tôi bảo loại này mà mắc thì nhanh hỏng lưới lắm vì nó rất khỏe; vây, vảy và đầu cá cứng sắc, gỡ mà không khéo dễ bị nó cứa cho đứt tay. Mỗi lần tôi bắt được một chú thả vô đụt là tất cả cá trong ấy lại quậy lên tưng bừng!
Trời đã hửng sáng, những tia nắng yếu ớt dăng mắc trên mặt nước lấp loáng. Mẹ và chị tôi bắt đầu buổi gặt lúa gần đó. Tay liềm thoăn thoắt, oàm oạp trong màn nước mênh mông. Lúa gặt đến đâu mẹ tôi cho vào chiếc thuyền con, thuyền đầy mẹ lại đẩy lên bờ.
Hai cha con thu lưới xong cũng là lúc mẹ và chị tôi gặt xong đám lúa. Chúng tôi trở về với xe đầy lúa và đụt đầy cá. Gặp ai cũng ngó vô đụt tấm tắc khen nhiều cá, tôi lại ngoác miệng cười, tự hào về chiến lợi phẩm của mình.
Bữa trưa hôm ấy mẹ đãi cả nhà món canh chua cá tràu nấu sông và món cá đồng lá nghệ kho ải. Chị em tôi xì xụp từng muỗng canh ấm nóng nghe vị chua thanh trong từng miếng sông, vị ngọt bùi trong từng thớ cá mà cứ xuýt xoa mãi. Món cá kho ăn cùng cơm nóng bắc nồi gang của mẹ lại càng ngon nhớ đời.
Cứ thế những mùa mưa qua đi, hơn hai mươi năm có lẻ, cánh cò xưa vẫn mải miết bay trong những giấc mơ. Thèm một lần được trở về lội nước trên cánh đồng mùa lụt, cùng cha bắt con cá rô đồng...
Theo DanTri
Một đêm với sếp tôi trở thành phụ nữ lăng loàn Sau khi sinh, tôi tuy hơi béo ra những lại có phần gợi cảm. Chả trách người ta bảo "gái một con trông mòn con mắt". Tôi trắng trẻo, mũm mĩm, lại có nụ cười duyên chết người nên đồng nghiệp nam thỉnh thoảng hay liếc trộm. Lúc lấy nhau, vợ chồng tôi phải chấp nhận cuộc sống bươn chải. Hai bên cha...