Tỉnh giấc ở trong cơn “say”
Tôi chợt bừng tỉnh khi biết mình đang cướp đi hạnh phúc của người phụ nữ khác
Tôi và anh ấy quen nhau cũng gần được một năm. Lúc đó, tôi đến gặp anh chỉ vì nhờ anh giới thiệu cho một công việc để làm. Nhưng sau lần gặp gỡ đó, cả tôi và anh ấy đều nhận thấy chúng tôi rất hợp nhau về quan điểm sống, sở thích và công việc.
Tôi là một cô gái trẻ trung, ham học hỏi, còn anh là chàng trai từng trải, giỏi giang và rất khéo léo trong giao tiếp. Khi nói chuyện với anh, tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn, nhận thức các vấn đề sâu xa hơn và cần cố gắng thay đổi bản thân mình nhiều hơn nữa.
Dù rất thích anh nhưng tôi không cho phép mình đến với anh khi biết rằng anh đã có vợ và một cậu con trai nhỏ. Tôi biết anh cũng có tình cảm với mình nhưng tôi luôn tìm mọi cách lảng tránh khi anh đề cập đến vấn đề đó. Anh cũng đã mấy lần bóng gió nói rằng: “Hoàn cảnh của anh bây giờ không cho phép anh bỏ vợ để xây dựng hạnh phúc với em được”.
Là một cô gái theo đạo phật nên tôi không cho phép mình làm điều gì trái với đạo đức, lương tâm. Dù rất nhiều lần chúng tôi có cơ hội gần gũi nhau… nhưng lý trí của tôi đã chiến thắng được những cảm xúc của bản thân để không làm gì có lỗi với vợ con anh.
Thế nhưng, cuộc sống thật không thể lường trước được chữ ngờ, cũng như trái tim luôn có những lý lẽ riêng của nó mà lý trí dù có sáng suốt đến mấy cũng không thể thắng thế được. Tôi cũng không thể hiểu được tại sao mình lại như thế nữa… Thật sự, tôi rất yêu anh nhưng lương tâm của tôi luôn sợ hãi và cảm thấy đấy là một việc làm tội lỗi với vợ anh.
Video đang HOT
Tôi quyết định ra đi để anh về với gia đình, người vợ và đứa con thơ (Ảnh minh họa)
Tôi đã từng dứt khoát không nghe điện thoại của anh, chấm dứt mọi liên lạc với anh… nhưng càng cố tình rời xa anh thì trái tim tôi lại càng đớn đau vì nỗi nhớ thương anh. Và trong một đêm buồn chán, tôi đã chủ động gọi cho anh, hẹn gặp anh để nói ra những điều từ sâu thẳm lòng mình…
Vừa nhìn thấy anh, tôi lao vào lòng anh khóc nức nở, rồi ngoan ngoãn bước lên xe anh phóng thẳng tới một nhà nghỉ gần đó. Chúng tôi đã ôm trọn lấy nhau, vội vã trao nhau những nụ hôn cuồng dại… Tưởng chừng như chúng tôi sẽ đi đến tận cùng của hạnh phúc… nhưng cũng trong khoảnh khắc ấy, tôi mới bừng tỉnh và nhận ra sai lầm của bản thân mình. Tôi không thể tiến xa hơn với anh, không thể gây đau khổ cho vợ con anh, cũng như không thể làm trái với đạo đức của một con người.
Anh yêu tôi nhưng anh vẫn luôn tôn trọng mọi suy nghĩ, quyết định của tôi. Dù anh chưa “chiếm hữu” được tôi nhưng với anh “Đó sẽ là món quà đặc biệt nhất trong cuộc đời”.
Sau hôm đó, tôi đã khóc lóc, đau khổ rất nhiều. Tôi đã vùng vẫy muốn bỏ qua tất cả mọi rào cản đạo đức để đến với anh… nhưng rồi, nghĩ về tương lai, nghĩ về cuộc sống của mình sau này, tôi đã tìm mọi cách để cắt đứt liên lạc với anh.
Cũng đã một tháng trôi qua, dù lòng tôi vẫn thổn thức vì anh, đêm đêm vẫn khóc vì nhớ thương anh… nhưng tôi thấy lòng mình thanh thản hơn vì dù sao, đấy cũng là quyết định đúng đắn.
Tôi không muốn mình là kẻ thứ ba đi phá vỡ hạnh phúc của gia đình anh, không muốn gây tổn thương cho người vợ và đứa con anh. Họ cần anh, cần người đàn ông trụ cột trong gia đình, cần một gia đình hạnh phúc, yên ấm… Còn tôi, tôi vẫn còn quá trẻ, vẫn còn có nhiều cơ hội để tìm được hạnh phúc cho bản thân mình. Vì thế, ra đi cũng là một cách thể hiện tình yêu của mình với người đàn ông đó… cũng như cho mình một cơ hội được đón nhận thêm một lần yêu thương.
Theo VNE
Đĩa spaghetty đắng
Mẹ mất không lâu sau khi sinh ra tôi. Ba một mình nuôi tôi khôn lớn. Có những đêm giật mình tỉnh giấc, thấy ba vừa kéo chăn đắp cho con trai, tôi thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng. Tôi chưa bao giờ tỏ ra ngang bướng, chống đối ba, cho đến một ngày...
ảnh minh họa
Ngày ấy, sinh nhật tuổi 12, tôi chỉ mời một bạn trai về cùng thổi nến. Chúng tôi trò chuyện với nhau từ trưa đến chiều, mà vẫn quyến luyến, chưa muốn rời nhau. Bạn về, tôi thỏ thẻ với ba: "Sao con không thích chơi với tụi con gái, con kết bạn M., bạn ấy đẹp trai". Tôi "ngây thơ", tưởng sau khi chia sẻ sẽ được ba đồng cảm, không ngờ ba mắng: "Mày có biết như vậy là hư đốn lắm không? Làm người bình thường không muốn, muốn bệnh hoạn không hà!". Tôi bị sốc nặng, khóc suốt một ngày. Tôi đã làm gì sai, tôi đã làm gì có lỗi với ba, để ba mắng tôi nặng nề như vậy?
Vào đại học, tôi nhận thức rõ hơn về giới tính của mình. Tôi không bị cuốn hút bởi các bạn gái, mà chỉ thích gần gũi các bạn trai. Một đêm, nhân lúc ba vắng nhà, tôi đã rủ một bạn trai về, cùng làm tiểu luận, nấu ăn. Chúng tôi quấn quýt bên nhau. Đến nửa đêm, ba tôi về nhà sớm hơn dự kiến. Ba lớn tiếng đuổi bạn tôi về và đánh tôi. Tôi không khóc, chỉ trừng mắt nhìn ba, tuyệt vọng khi nghĩ ba sẽ không bao giờ hiểu đúng về người đồng tính.
Tôi chán chường, học hành sa sút. Ba không bỏ cuộc, tiếp tục "uốn nắn" tôi bằng mọi cách, làm sao để tôi trở thành một người đàn ông như suy nghĩ của ba.
Gần đây, tôi đã từ giận trở nên thương ba, khi thử đặt mình vào vị trí của ba: một mình nuôi con trai khôn lớn, nhưng nhận ra đứa con cưng của mình không được "bình thường" như bao người khác, rồi cả việc mặc cảm, xấu hổ với họ hàng, xóm giềng... Tôi đã cố giải thích cho ba hiểu, rằng ba có cố gắng đến mấy cũng không thể nào thay đổi được giới tính của tôi. Nhưng, có lẽ ba quá thương tôi, nên vẫn nuôi hy vọng giúp con trai "tìm lại chính mình".
Thương ba, tôi không tỏ ra chống đối, bướng bỉnh nữa. Trong chừng mực có thể, tôi chiều lòng ba về ăn mặc, ứng xử, để ông vui. Nhưng như thế, tôi dần phát hiện ra sự bất ổn nghiêm trọng, bởi chẳng khác gì là tôi sống "hai mặt". Ba tôi không thể thay đổi được giới tính của tôi, nhưng tôi có thể thay đổi được nhận thức của ba - tôi đã nghĩ và tin như vậy.
Tôi nấu ăn ngon, thường nấu những món ba thích như cá kho tộ, canh cua đồng, đậu que xào, rau muống luộc... Một ngày, ba tôi đi làm về, ngạc nhiên vì chưa thấy tôi dọn cơm như thường lệ. Tôi nói: "Hôm nay con có tiền lương dạy thêm, con mời ba đi ăn nhà hàng".
Ba miễn cưỡng đi theo, vì ông vốn chỉ thích ăn cơm nhà, mà đặc biệt là cơm con trai nấu. Tôi chở ba đến một nhà hàng mì Ý. Ba tôi phản ứng: "Thôi thôi, ba cái đồ này, ba ăn không được, đi quán khác đi". "Ba cứ ăn thử một lần, một lần thôi"- Tôi nài nỉ.
Hai đĩa mì Spaghetty lớn được dọn ra. Tôi chống cằm nhìn. Ba ăn được một miếng thì buông nĩa, lắc đầu: "Ba không quen, ba không ăn được".
Tôi không kìm được cảm xúc, vừa khóc, vừa nói: "Ba không thích món này, con có năn nỉ, ba cũng đâu ăn được, đúng không? Tại sao bao năm qua, ngày nào, ba cũng ép con phải theo những thứ con không thích?". Tôi đã nhiều lần khóc trước ba, nhưng lần đầu tôi thấy ba khóc trước tôi. Ba nấc lên, không kìm lại được.
Sau đó, mọi chuyện bắt đầu chuyển hướng. Tôi mừng và thương ba hơn khi ba không còn bắt tôi làm những điều tôi không thích nữa.
Theo PNO
Một thiên thần vừa ra đi Mấy ngày nay đâu đâu cũng nghe về bệnh sởi. Trên báo mạng, trên các diễn đàn người ta chia sẻ những câu chuyện đau lòng, những hình ảnh thương tâm của các em bé còn rất nhỏ đang từng ngày, từng giờ đấu tranh, chống chọi với bệnh tật, giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, thấy mà xót xa....