Cô học trò lưu lạc
15 tuổi, Ngô Thị Thu Phương đã cùng em gái rời xa quê hương huyện Thanh Trì (Hà Nội) để vào Đà Nẵng sống nhờ nhà dì với hi vọng tiếp tục được đến trường. Việc phải xa người cha đau ốm để đến một vùng đất xa lạ là nỗi buồn mà cả hai chị em phải cắn răng bước qua.
Ngô Thị Thu Phương – Ảnh: Đoàn Cường
Gương mặt cương nghị cùng cặp kính cận đã sứt mẻ góc cạnh, ít ai nghĩ Ngô Thị Thu Phương (lớp 11/11 Trường THPT Thanh Khê, quận Thanh Khê, Đà Nẵng) lại có một tuổi thơ buồn. Lên 3 tuổi, mẹ của Phương đột ngột ra đi sau cơn bạo bệnh. Người cha quần quật với 4 sào ruộng nuôi hai con gái nhưng vì cực khổ và buồn chán cũng đổ bệnh… Vừa phải chăm sóc cha, Phương một buổi tới lớp, một buổi ra đồng để mong được đến lớp với bè bạn.
Video đang HOT
Nghèo khó là vậy nhưng suốt những năm cấp hai Phương luôn là học sinh giỏi của trường. “Vết xước” duy nhất có lẽ là khi học lớp 7 Phương bị điểm 2 môn văn. Khi đó giáo viên đã ngạc nhiên gọi Phương lên hỏi tại sao lại bị điểm kém. “Tại em bị cận mà không có kính đeo nên nhìn bảng chẳng thấy chữ gì cô ạ”.
Ngày chị em Phương đăng ký thi vào lớp 10 THPT, người cha bệnh tật chỉ biết khuyên con đừng đi học nữa vì không còn đủ sức nuôi hai chị em. Phương cùng em chỉ còn biết nói: “Bố cho tụi con thi một lần này nữa rồi nghỉ học cũng cam lòng”. Rồi kỳ thi ấy cũng đến, hai chị em Phương cùng thi đậu cấp III. Tuy nhiên cả hai chị em ngồi thu lu trong một góc sân trường và oà khóc bởi từ nay sẽ không còn được đến trường nữa… “Tụi em tự hứa với nhau sẽ nghỉ học theo lời bố để làm rồi học bổ túc văn hóa cũng được” – Phương tâm sự.
Trong lúc hai chị em đang thất vọng nhất thì niềm vui chợt đến: người dì ở Đà Nẵng nói sẽ đón hai chị em vào lo ăn học.
Nhắc đến nữ sinh nghèo Ngô Thị Thu Phương, cô Trần Thị Phượng (giáo viên chủ nhiệm) cho biết: “Năm lớp 10, Phương là một trong năm học sinh có điểm trung bình cao nhất Trường THPT Thanh Khê và là học sinh giỏi toàn diện. Em đang nằm trong đội thi học sinh giỏi của trường. Phương còn là lớp trưởng rất có trách nhiệm, là ủy viên ban chấp hành đoàn trường”.
Phương cho biết sẽ cố học giỏi và sau này trở thành hướng dẫn viên du lịch. “Em sẽ làm có tiền và phụ giúp lại vợ chồng dì vì đó là những người không giàu có nhưng đã cưu mang em học hành nên người”. Với Phương, như vậy lòng tốt sẽ lan tỏa mãi mãi.
Theo Tuổi Trẻ
Ám ảnh người mẹ vô tâm, ích kỷ
Giá như ngày ấy tôi đừng làm chuyện ngu ngốc... (Ảnh minh họa)
Chuyện đã qua rất lâu, đã trở thành dĩ vãng nhưng không hiểu sao tôi không thể quên được.
Từ ấy đến nay, 21 năm trôi qua, sự việc đó đã thành niềm ám ảnh khôn nguôi...
Ngày ấy, khó khăn lắm tôi mới kết hôn được với anh, vì anh là con một nên gia đình chọn dâu rất kỹ. Họ chê tôi không "tốt tướng", sợ tôi không thể sinh con nối dòng. Chúng tôi phải đấu tranh suốt hai năm, ba mẹ anh mới miễn cưỡng chấp thuận dù trong lòng không vui.
Hồi đó tôi cũng rất mê tín dị đoan. Lần nào đi xem bói, chấm tử vi, tôi cũng đều nghe thầy phán rằng tôi rất khó mang thai, không có hy vọng làm mẹ. Điều đó càng khiến tôi lo lắng, căng thẳng vì chồng tôi là con một trong nhà.
Lấy chồng được 3 tháng, tôi có thai nhưng ngay sau đó tôi lại bị sảy thai do té ngã.
Tôi rất hoảng sợ, đầu óc lúc nào cũng bị ám ảnh bởi chuyện bói toán khi xưa. Rồi tôi lại mang thai và sinh một bé gái bụ bẫm, lúc đó chồng tôi đi làm xa chưa về, ba mẹ chồng thì đang đi du lịch. Bác sĩ nói tôi có bệnh phụ khoa nên khi mang thai, khả năng giữ thai không cao.
Quá lo lắng vì mình sinh con gái, tôi đã làm một chuyện rồ dại là lo tiền nhờ người quen đổi con gái tôi lấy đứa bé trai. Tôi nuôi dưỡng bé tử tế, còn đứa con gái bé bỏng, tôi không hề quan tâm bé lạc vào tay ai và sẽ ra sao...
Tôi luôn nghĩ đến việc làm tội lỗi của mình khi xưa mà day dứt và ân hận vô cùng... (Ảnh minh họa)
Khi con trai lên 5, tôi mang thai lần nữa và sinh đôi hai bé trai.
Vậy là gia đình tôi có 3 con trai, chồng tôi lại ước ao có thêm một bé gái nhưng tôi lại không sinh được nữa. Mỗi lần thấy bé gái con nhà hàng xóm sang chơi, chồng tôi nựng nịu cháu với ánh mắt yêu thương khiến lòng tôi chùng lại...
Ba mẹ anh lần lượt qua đời, khi ấy anh mới nói với tôi, vì ông bà cứ sợ không có cháu đích tôn nên mới luôn khao khát cháu trai, chứ anh thì không cần. Anh thích con gái hơn. Anh bảo phải chi tôi sinh được con gái thì cho dù chỉ một đứa con thôi anh cũng mãn nguyện rồi, anh thích con gái lắm...
Tôi nghe mà rụng rời chân tay, cũng từ đó không có đêm nào tôi yên giấc. Tôi luôn nghĩ đến việc làm tội lỗi của mình khi xưa mà day dứt và ân hận vô cùng. Không biết bây giờ đứa con gái tội nghiệp của tôi đang lưu lạc nơi nào, có được hạnh phúc không, cũng không biết con tôi còn sống hay đã chết? Tôi chỉ còn biết đêm đêm thắp hương cầu nguyện cho con được bình an, mong con hãy tha thứ cho mình, một người mẹ vô tâm và ích kỷ.
Giá như ngày ấy tôi đừng làm chuyện ngu ngốc, thì có lẽ bây giờ gia đình tôi đã hạnh phúc trọn vẹn với đầy đủ con trai và con gái. Giá như tôi đừng mê tín dị đoan, đừng bị ám ảnh bởi những lời tiên đoán vớ vẩn thì đã không nhẫn tâm bỏ mặc núm ruột của mình. Điều mà tôi lo sợ nhất là nếu như có một ngày, chồng tôi phát hiện ra sự thật. Biết tôi đã đem giọt máu của anh đổi lấy một đứa bé không ruột rà máu mủ, liệu anh có đủ sự nhân từ để tha thứ cho tôi?
Thanh Phụ nữ mới
13 năm làm nô lệ tình dục ở xứ người Sau 13 tủi nhục, chị đã tìm được sự bình yên chốn quê nhà (Hình minh họa) Mong được đổi đời, chị Phan Thị B (SN 1960), quê ở xã Sơn Tây, huyện Hương Sơn (Hà Tĩnh) đã lên tàu đi theo một người phụ nữ lạ sang tận Trung Quốc. Ở xứ người, chị đã phải làm nô lệ tình dục cho...