Cô giáo tôi
Đã hơn 30 năm rời xa mái trường thân yêu, nhưng cứ mỗi lần quay lại đây, hình ảnh cô giáo, bè bạn thân yêu, lớp học và những kỷ niệm của tuổi học trò lại ùa về.
Nhớ lời Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nhắn gửi: “Mỗi thầy, cô giáo là một tấm gương đạo đức tự học và sáng tạo”, tấm gương ấy trong tâm trí chúng tôi đều nhớ đến đó chính là Nhà giáo ưu tú Phùng Thị Minh Vượng, nguyên Phó hiệu trưởng Trường Nguyễn Gia Thiều (Hà Nội). Người đã chắp cánh cho những ước mơ, lý tưởng, hoài bão, làm nền tảng cho sự nghiệp cho biết bao thế hệ học trò.
Tận tâm với nghề
Bên phía bờ Bắc của con sông Hồng, giữa thị trấn Gia Lâm (cũ), nay là phường Ngọc Lâm (quận Long Biên), có một ngôi trường cấp 3 mang tên Danh sĩ Nguyễn Gia Thiều, có bề dày gần sáu thập kỷ. Đây là ngôi trường mà Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng theo học từ năm 1957 đến năm 1963, đó cũng chính là ngôi trường rèn giũa biết bao thế hệ học trò thành tài, cống hiến cho đất nước.
Ở ngôi trường có bề dày truyền thống ấy, tôi và các thế hệ học sinh đều rất tự hào khi được Nhà giáo ưu tú Phùng Thị Minh Vượng giảng dạy những bài học và truyền lửa chắp cánh những ước mơ.
Sinh ra và lớn lên tại tỉnh Bắc Giang bán sơn địa, Lục Nam là huyện, Dốc Sàn là địa danh của gia đình cô sinh sống. Cô bảo cuộc sống của người dân ở đây khổ cực lắm, cơm ăn không đủ no, quần áo mặc không đủ ấm. Ngay từ tấm bé, ước mơ được đứng trên bục giảng đã thôi thúc cô phải học thật giỏi để được làm nghề giáo. Điều mong ước của cô rồi cũng thành sự thật khi cô chính thức bước vào cánh cổng của Trường Đại học sư phạm trong những năm đất nước đang còn chiến tranh ác liệt.
Được về trường giảng dạy trong cuộc chiến tranh ác liệt chống Đế quốc Mỹ xâm lược, nằm trên địa bàn trọng điểm, chính vì vậy, nhà trường phải thay đổi địa điểm học liên tục để tránh giặc ném bom. Nói về giai đoạn này, tôi đã được nghe cô kể, học sinh thì nghèo, nhà khó khăn, neo đơn, các thầy cô giáo phải chia sẻ từng manh quần, tấm áo cho các em mặc khỏi rét, những đêm đông giá lạnh, ngồi soạn giáo án trong căn nhà mái tranh gió lùa rét buốt, nhưng khi nhìn thấy các em đến trường lại thấy thương lũ học trò và thêm yêu nghề này hơn.
Video đang HOT
Có những đêm phải đốt đuốc để đến tận nhà học sinh ở trọ để kiểm tra các em học bài, xem chỗ các em ăn, ngủ nghỉ, cùng các em học cho đến tận khuya. Rất nhiều thế hệ học trò của cô đã thành tài, thành danh và luôn khắc sâu công ơn người lái đò thầm lặng.
Những tháng năm học trò
Nhớ về những tháng năm ngồi trên ghế nhà trường, bao kỷ niệm lại ùa về như mới hôm qua vậy. Cô không phải là người đầu tiên nhận lớp tôi, trước đó đã có hai thầy cô giáo đảm đương nhiệm vụ chủ nhiệm, nhưng cả hai thầy cô này đều “lắc đầu” ngán ngẩm trả lại cho Ban giám hiệu để phân công người khác thay thế, nguyên nhân cũng bởi do lớp chúng tôi quá ư là nghịch ngợm, nghịch đến nỗi được xếp hạng thứ nhất của trường. Cô là người được nhà trường lựa chọn bởi cô vừa là Phó hiệu trưởng, vừa là người có kinh nghiệm nhất trường về tính kỷ luật và rèn giũa học sinh, chả thế mà cứ nghe đến tên Cô Vượng là học sinh đều răm rắp làm theo rồi.
Một buổi lên lớp, thấy học sinh của mình viết than đen đầy lên tường, cô nhìn chúng tôi không nói câu gì, nhưng trong ánh mắt của cô ánh lên nỗi buồn và thất vọng. Lúc sau cô nói nhẹ nhàng: “Em nào viết, chiều nay ở lại lớp xóa đi nhé”, rồi bắt đầu giảng bài.
Buổi lên lớp hôm đó chúng tôi biết cô buồn lắm, nỗi buồn không nói thành lời, lũ chúng tôi thì thấy ân hận, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên và ngay sau buổi học đó không ai bảo nhưng gần như cả lớp chúng tôi đã ở lại để xóa đi những dòng chữ nguệc ngoạc đã viết trước đó.
Những tưởng cô sẽ xử lý kỷ luật chúng tôi, những người viết ra dòng chữ đó, nhưng không, trong một buổi sinh hoạt lớp, cô đã đưa ra chuyện đó nhưng không phải là để kỷ luật mà là chỉ cho chúng tôi cái đẹp và không đẹp khi viết lên tường. Lũ chúng tôi ngồi nghe như nuốt từng lời, trong bụng thầm hứa với cô sẽ không bao giờ như thế nữa.
Cô không dạy chúng tôi bằng hình phạt, không dạy chúng tôi bằng những biện pháp cứng rắn, mà cô dạy chúng tôi bằng cái tâm của một người làm giáo dục, bằng cái tâm của một người mẹ. Cô lấy tình yêu thương học trò để cảm hóa những bạn học sinh cá biệt, lấy tình cảm để dạy dỗ cho chúng tôi nên người.
Nhiều bạn trong lớp tôi vẫn còn nhớ như in những lời nói ân cần của cô khi chúng tôi chuẩn bị bước vào giai đoạn nước rút thi tốt nghiệp, cô miệt mài ôn luyện cho chúng tôi quên giờ giấc. Thậm chí có những hôm trời đã tối nhưng trên bục giảng, cô vẫn say sưa giảng cho chúng tôi những bài học làm hành trang cho kỳ thi.
In sâu bài giảng nhân cách
Được học văn từ nhiều thầy cô giáo, tuy nhiên, với những gì mà chúng tôi được học ở cô thì hoàn toàn khác lạ, cô dạy cho chúng tôi sự cảm nhận văn chương chứ không phải học thuộc lòng.
Cô nói với chúng tôi, học văn chính là học nhân cách để làm người, một con người có nhân cách sẽ biết yêu thương nhau, giúp đỡ nhau trong cơn hoạn nạn, biết yêu Quê hương mình, đất nước mình, biết xả thân cho lý tưởng cao đẹp, biết sống vì mọi người.
Vì thế mỗi khi đến giờ học văn của cô, lũ học trò chúng tôi dần dần được cảm hóa, học hành chăm chú hơn, lắng nghe cô giảng bài hơn và đã bớt đi những trò nghịch ngợm nhiều hơn.
Khi vinh dự được Nhà nước công nhận là Nhà giáo ưu tú, cô nói để được như ngày hôm nay cô phải cảm ơn rất nhiều đến đồng nghiệp, đến các thế hệ học trò đã cùng cô trải qua biết bao năm tháng học tập và rèn luyện. Mặc dù đã là một lãnh đạo nhưng những tình cảm và tình yêu thương của cô đối với học trò dường như không hề thay đổi.
Nhân dịp Hội khóa kỷ niệm 30 năm ngày ra trường, chúng tôi vui mừng khi nhìn thấy những nét cười vui tươi hiền hòa hiện rõ trên nét mặt rạng ngời của các thầy cô giáo. Ghé tai tôi cô nói, giáo dục những năm gần đây có nhiều vụ việc đáng tiếc xảy ra, nhưng đừng nhìn vào đó để đánh giá nền giáo dục hiện nay xuống cấp con nhé, đấy chỉ là những con sâu làm rầu nồi canh thôi.
Cô giáo chúng tôi vẫn thế, vẫn nhẹ nhàng, vẫn ân cần chỉ bảo cho chúng tôi nhìn nhận những điều hay, lẽ phải, hỏi thăm từng đứa học trò của mình. Bất giác tôi chợt nghĩ, nếu như nền giáo dục của chúng ta toàn những người tâm huyết như cô thì có lẽ sẽ không có những sự việc đáng buồn xảy ra như vừa qua. Tôi mong, điều này sẽ trở thành hiện thực vì một nền giáo dục văn minh, hiện đại, đạo đức và sáng tạo.
Theo kinhtenongthon
Camera trong lớp học: Cảm giác an tâm hay sự mất niềm tin?
Là một người mẹ, tôi thật sự đau lòng khi theo dõi tin tức về vụ camera được lắp lén trong lớp học để rồi phát hiện ra nhiều trẻ bị cô giáo bạo hành.
Phụ huynh vừa làm việc vừa theo dõi con hoạt động ở trường qua camera - Đào Ngọc Thạch
Câu chuyện lắp camera khiến tôi đau lòng vì những đứa trẻ đáng thương có lẽ đã một thời gian dài chịu cảnh sống trong sợ hãi với một cô giáo thích dùng đòn roi hơn lời giảng, tôi cũng thật sự đau khi thấy giáo dục ngày càng có những câu chuyện đáng buồn.
Người thầy, người làm nghề cao quý đang đứng trước nguy cơ bị theo dõi lén, bị giám sát một cách không công khai. Phụ huynh, bất đắc dĩ trở thành những người lắp camera và thu thập đủ bằng chứng cô giáo đang bạo hành con em họ. Từ tiền lệ này, sẽ còn bao nhiêu lớp học, bao nhiêu phụ huynh sẽ tiếp tục âm thầm lắp camera để theo dõi cô giáo nữa?
Chiếc camera được lắp lén trong lớp học, tôi luôn nghĩ nó như biểu hiện của sự mất niềm tin. Trường học, một nơi những tưởng là an toàn nhất, tin cậy nhất, thì lại trở thành nơi đáng ngờ nhất và người ta phải nghi kỵ nhau, âm thầm theo dõi cả chính người đang dạy dỗ con mình.
Xã hội hình như đang camera hóa, không chỉ lắp camera giám sát bán hàng, theo dõi an ninh trật tự trên đường, xử phạt nguội giao thông, nhà nhà người người lắp camera ở khắp ngôi nhà của mình, để đề phòng kẻ trộm.
Mới đây, mẹ tôi ở quê cũng lắp một cái camera ở phòng khách, dù lúc nào cũng có người ở nhà. "Nằm ở đâu thì mẹ mở điện thoại ra cũng nhìn được xem có ai đột nhập vào nhà mình không", mẹ nói. "Nhưng nếu trộm đã vào trong nhà được rồi, thì mẹ làm gì?", tôi hỏi, mẹ ậm ờ "thôi thì nó cũng có cảm giác yên tâm hơn".
"Cảm giác yên tâm hơn", đó là cái mà nhiều phụ huynh có thể có khi trong lớp học mầm non hay tiểu học hay các bậc học khác của con cái mình có lắp camera, nhưng gốc rễ của mọi vấn đề, không phải là hai từ "cảm giác". Nếu chúng ta không thể giải quyết triệt để an ninh, trộm cướp, côn đồ, thì 1.000 hay vô vàn cái camera ở quanh nhà và trên đường cũng vô ích. Và giáo dục không đi từ gốc rễ là giáo dục con người, bằng tình yêu thương để chạm tới trái tim con người, thì lắp camera khắp nơi trong phòng học, hay sân trường, căn tin cũng chẳng thể nào bảo vệ con trẻ và giúp chúng trưởng thành, hạnh phúc!
Theo Thanh niên
Khi cô giáo trở thành "nỗi ám ảnh" của học sinh mỗi lần đến lớp Mới đây, một đoạn clip được phát tán trên mạng, ghi lại hình ảnh một cô giáo mặc áo dài hồng cánh sen liên tục có những hành động đánh đập và véo tai hàng loạt học sinh trong lớp. Được biết, người phụ nữ trong clip là cô giáo N.H.H. dạy ở lớp 2/11, trường Tiểu học Phan Chu Trinh, quận Tân...