Cô giáo người Tày ‘gùi’ máy tính, mang công nghệ tới điểm trường vùng cao
Điểm trường ít học sinh, khó đi, ‘cô Tin’ Hoàng Thị Thủy bỏ những chiếc máy tính vào balo, cần mẫn ‘gùi’ công nghệ lên vùng cao.
“Học sinh gọi tôi là ‘cô Tin’. Các em rất hào hứng với bộ môn này. Hôm nào tôi thông báo nghỉ học hoặc chưa vào lớp, các em lại hỏi: “Cô Tin hôm nay không dạy ạ?”, “Hôm nay không được học môn của cô Tin ạ?…”, cô Hoàng Thị Thủy (SN 1991) chia sẻ.
Hơn 2 tháng qua, hành trang tới các điểm trường vùng sâu, vùng xa của cô Thủy ngoài giáo án luôn là những chiếc máy tính xách tay để học sinh có cơ hội thực hành với bộ môn Tin học.
Năm học 2022 – 2023, khi Tin học trở thành môn bắt buộc với học sinh lớp 3 cũng là lúc cô Thủy bắt đầu hành trình trèo đèo, vượt qua những con dốc, đoạn đường ngoằn ngoèo, mạng công nghệ thông tin tới học sinh ở các điểm trường vùng sâu, vùng xa.
Sinh ra trong gia đình bố làm giáo viên, cô Thủy luôn được mọi người định hướng theo ngành y hoặc sư phạm Văn. Dù có năng khiếu môn Văn nhưng tình yêu công nghệ thông tin đã đưa cô gái trẻ rẽ hướng. Năm 2012, nữ sinh người dân tộc Tày theo học ngành Công nghệ thông tin tại Đại học Công nghiệp Hà Nội. Sau 4 năm, Thủy tốt nghiệp và xin vào làm việc tại một công ty ở Hà Nội.
Thời gian này, hình ảnh quê hương với những đứa trẻ mùa đông mặc không đủ ấm, điều kiện sinh hoạt thiếu thốn thậm chí phải đi bộ cả chục kilomet để đến trường luôn trở về trong suy nghĩ của cô. Năm 2017, Thủy quyết định rời Hà Nội về xã Hoành Mô (huyện Bình Liêu), mang theo hy vọng đóng góp phần công sức nhỏ bé cho quê hương. “Trước khi về Hoành Mô, tôi đã học một khóa nghiệp vụ sư phạm”, cô Thủy nói.
Năm 2019, cô Thủy tham gia thi tuyển viên chức và được giao nhiệm vụ giảng dạy môn Tin học tại trường Tiểu học Hoành Mô vào đầu năm 2020.
Cô Thủy tỉ mỉ hướng dẫn học sinh cách cầm chuột máy tính.
Để thuận tiện việc giảng dạy, cô Thủy được Phòng Giáo dục và Đào tạo huyện Bình Liêu trang bị cho 7 máy tính xách tay. Năm học 2022-2023, những chiếc máy tính ấy theo cô trên suốt hành trình mang công nghệ thông tin tới các điểm trường để học sinh nào cũng có cơ hội thực hành.
“Với những điểm đông học sinh và đường đi thuận lợi, tôi thường chuẩn bị các miếng lót, rồi đặt máy tính xách tay trong thùng. Với điểm trường xa như Cao Sơn, Loòng Vài, đường đi khó, ít học sinh, tôi sử dụng 2 ba lô đựng 3 chiếc máy tính để bảo quản trên suốt chặng đường đi”, cô Thủy tâm sự.
Video đang HOT
Hơn 2 tháng miệt mài mang công nghệ thông tin tới các điểm trường, cô chia sẻ buổi đi dạy đầu tiên ở điểm trường Cao Sơn luôn là kỷ niệm không bao giờ quên.
Đường đến điểm trường Cao Sơn khó đi nhưng mang lại rất nhiều cảm xúc cho nữ giáo viên 9X. (Ảnh: Nhân vật cung cấp)
Lần đầu vượt qua quãng đường hơn 10km để đến điểm trường Cao Sơn cũng là điểm trường xa nhất, cô Thủy dậy từ sớm. Đường đi dốc, một bên là vực, một bên là núi rừng, suốt chặng đường gần như chỉ mỗi cô. Để át đi nỗi lo lắng, cô vừa đi vừa hát.
“ Xe máy cũng không thể đi vào tới điểm trường, tôi phải gửi xe, đi bộ khoảng 15 – 20 phút, mang theo 3 chiếc máy tính. Ngày mưa đường lầy lộn, trơn trượt càng khó đi hơn. Trong cốp xe của tôi lúc nào cũng “thủ” sẵn bộ quần áo và đôi ủng”, cô Thủy chia sẻ.
Với nhiều học sinh ở trường chính, máy tính quen thuộc với các em nhưng ở các điểm trường, nơi miếng ăn, cái mặc còn thiếu thốn, nơi học sinh phải địu em lên lớp học cùng thì máy tính là thứ gì đó rất xa lạ.
“Đây là tivi”, câu nói của học sinh trong buổi học đầu tiên vẫn ở trong ký ức nữ giáo viên 9x tới giờ.
Sự hào hứng, niềm yêu thích của học sinh chính là động lực để cô Thủy gắn bó và yêu nghề “gõ đầu trẻ” hơn.
“Khi tôi hỏi về môn Tin học, các em đều lắc đầu. Lần đầu nhìn thấy máy tính, có em nói không biết, có em bảo là tivi. Các bộ phận của máy tính, cách cầm chuột… tôi phải dành nhiều thời gian hơn giảng dạy, hướng dẫn các em. Được sử dụng máy tính, xem những đoạn video thú vị, các em ai cũng hào hứng”, nữ giáo viên kể.
Số lượng máy tính hạn chế, học sinh chỉ được tiếp xúc và thực hành máy tính trong giờ học nhưng sau hơn 2 tháng, với sự cần mẫn của cô Tin, các em đã thuần thục từng động tác.
“Tôi chưa bao giờ có ý định từ bỏ công việc mình đang làm”, nữ giáo viên người Tày khẳng định.
Có những ngày vượt quãng đường gần 1 tiếng đồng hồ để vào điểm trường Cao Sơn dạy tiết 3, cô Thủy lại tất bật chạy xe máy quay về điểm trường Loòng Vài cách đấy chừng 4-5 km, đường đi khó, dốc cao. Kết thúc tiết dạy, cô Thủy trở về nhà nghỉ ngơi rồi lại chuẩn bị giáo án, máy tính để buổi chiều đi dạy ở điểm trường khác.
“Vất vả là thế nhưng tôi rất thích đi dạy ở điểm trường lẻ. Sự háo hức, niềm vui của học sinh chính là động lực để tôi tiếp tục chặng đường mang công nghệ thông tin tới vùng sâu, vùng xa”, cô Thủy chia sẻ và mong ở mỗi điểm trường sẽ có phòng học bộ môn Tin học để học sinh nhiều cơ hội thực hành máy tính hơn.
Những người thầy đặc biệt 'mang thế giới' lên vùng cao, vùng sâu, vùng xa
Mang ngoại ngữ lên miền núi cao, vùng sâu, vùng xa dạy cho các em học sinh dân tộc thiểu số, những thầy cô ấy đã vượt qua muôn vàn khó khăn để 'mang thế giới' tới các em.
Đổi mới phương pháp dạy tiếng Anh ở vùng sâu
Trong suốt 15 năm làm công tác giảng dạy, thầy giáo Nguyễn Thanh Tuấn (SN 1989, Trường THCS thị trấn Tân Hưng, huyện Tân Hưng, tỉnh Long An) luôn trăn trở tìm ra hướng đi mới cho bộ môn Tiếng Anh để đảm bảo truyền thụ kiến thức hiệu quả cho học sinh.
Những năm đầu tiên cầm phấn, thầy Tuấn gặp rất nhiều khó khăn trong việc giảng dạy. Ngoài điều kiện cơ sở vật chất phục vụ dạy và học chưa đảm bảo, bộ môn Tiếng Anh mang nặng ngữ pháp lẫn từ vựng cùng với tâm lý Tiếng Anh không quan trọng khiến học sinh có thái độ học đối phó, không mục đích.
Kể về chặng đường mang ngoại ngữ tới vùng sâu, thầy chia sẻ, việc dạy ngoại ngữ cho học sinh vốn đòi hỏi nhiều điều kể cả về năng lực giáo viên, trình độ hiểu biết của học sinh cũng như thiết bị dạy học đầy đủ. Thế nhưng, với địa điểm vùng sâu, vùng cao, việc dạy Tiếng Anh càng khó khăn hơn.
Không chỉ là những trở ngại về điều kiện dạy học, các em học sinh thường là dân tộc thiểu số, phát âm tiếng Anh chưa rõ. Trình độ và năng lực học tập của các em còn nhiều hạn chế, còn rụt rè, e ngại trong việc giao tiếp. Ngoài ra, phụ huynh, người thân trong nhà các em không biết nhiều về tiếng Anh để có thể hướng dẫn, hỗ trợ thêm các em học tốt hơn. Rất ít gia đình có thể trang bị được các phương tiện truyền hình có phát ngôn ngữ tiếng Anh từ các đài truyền hình nước ngoài, hay các bản tin bằng tiếng Anh... Chính vì vậy, thầy cô cần phải mất nhiều công sức, thời gian hơn mỗi khi đến lớp truyền thụ cho học sinh.
Thầy Tuấn bên các em học sinh của mình. Ảnh NVCC
Không dạy theo hình thức cũ, thầy Tuấn đã áp dụng công nghệ thông tin vào giảng dạy giúp tiếng Anh trở nên sinh động, học sinh hứng thú hơn với bộ môn này. Trên đà tiến tới, thầy Tuấn tích cực tham gia các cuộc thi do các cấp tổ chức và đạt giải Nhất tại Hội thi Thiết kế giáo án tương tác cấp huyện năm học 2021-2022; Giải Nhì tại Hội thi Thiết kế giáo án tương tác cấp tỉnh năm học 2021-2022.
Bên cạnh đó, yếu tố tâm lý của học sinh cũng là một trong những điều thầy Tuấn chú tâm. Không chỉ giảng dạy, thầy còn chia sẻ, truyền cảm hứng cho học sinh về vai trò của tiếng Anh trong cuộc sống, khơi dậy niềm yêu thích, đam mê với bộ môn. Những tiết học tiếng Anh của thầy không còn nhàm chán mà hết sức hấp dẫn; học sinh phát triển được cả 4 kỹ năng nghe - nói - đọc - viết.
Có ngày vun trồng, có ngày chăm sóc thì ắt có ngày thưởng hoa. Ngày càng có nhiều học sinh của thầy Tuấn đạt giải Học sinh Giỏi cấp tỉnh cấp THCS môn Tiếng Anh, đồng thời các bạn cũng đã tự tin hơn về năng lực tiếng Anh của mình.
Khó khăn chồng chất khó khăn
Cô Tạ Thị Kim Thoa (SN 1978), Tổ phó Tổ Văn - Tiếng Anh ở Trường PTDTNT THCS&THPT An Lão, huyện An Lão, tỉnh Bình Định cũng là một trong những người trăn trở với việc đưa con chữ ngoại ngữ lên miền núi. Ngôi trường cô công tác là một ngôi trường miền núi với đa số học sinh là con em đồng bào dân tộc thiểu số (Hrê, Bana).
Cô Thoa chia sẻ, giáo viên dạy ở vùng cao với muôn vàn gian nan, khổ cực. Một phần vì cơ sở vật chất còn thiếu thốn, đường đi đầy bùn lầy vào mùa mưa, ban đêm vắng tanh, chỉ có tiếng côn trùng rả rích. Một phần vì khả năng tiếp thu của học sinh rất chậm, học đâu, quên đấy, hay vắng học... Trong tất cả những khó khăn đó, có thể nói rằng khó khăn lớn nhất đối với một giáo viên trẻ phải đối mặt chính là khả năng học tiếng Anh của học sinh là người dân tộc thiểu số. Các em chưa nói thạo tiếng phổ thông, do vậy tiếng phổ thông được xem như là ngoại ngữ thứ nhất và tiếng Anh chính là ngoại ngữ thứ hai. Theo sau đó là trang bị tài liệu tham khảo, máy móc để cho các em học tiếng Anh. Khó khăn chồng chất khó khăn.
Cô Kim Thoa giúp học sinh nội trú ôn bài sau giờ học. Ảnh NVCC
Thế nhưng, với bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ và lòng yêu nghề, yêu sự chân chất, hiền lành ẩn sau vẻ rắn rỏi của học sinh miền núi, cô quyết tâm vượt qua những rào cản về ngôn ngữ để giúp các em học tiếng Anh. Bằng những kiến thức mình đã học được và những kinh nghiệm ít ỏi của bản thân, cô Thoa đã từng bước cải tiến phương pháp dạy và học tiếng Anh cho học sinh miền núi.
Cô Thoa đã và đang áp dụng nhiều phần mềm hiện đại mới trong việc dạy và học tiếng Anh để chất lượng bộ môn ngày một chuyển biến hơn nữa và các em học sinh miền núi sẽ không bị tụt lại phía sau về CNTT. Khả năng nói tiếng tiếng Anh của học sinh ngày càng được nâng lên. Không những thế các em trông mạnh dạn, tự tin hơn khi giao tiếp tiếng Anh. "Nhìn các em tự tin giao tiếp tiếng Anh, tôi tin rằng các em sẽ trở thành những công dân toàn cầu trong tương lai" - cô Thoa chia sẻ.
Học sinh người Hrê, Bana dùng bảng tương tác học tiếng Anh trong giờ của cô Kim Thoa. Ảnh NVCC
Với những thầy cô như cô Thoa, thầy Tuấn, xác định dạy tiếng Anh cho học sinh miền núi, điểm số hay thành tích không còn là những áp lực quá nặng nề. Với thầy cô, mong muốn duy nhất chỉ là để các em hiểu và thật sự hào hứng với ngoại ngữ. Bởi vậy mà các thầy cô không quản ngại bao vất vả, khó khăn vẫn hết mình "mang thế giới" tới gần hơn những em học sinh gần biên giới, vùng sâu vùng xa còn khó khăn.
Chuyện về nữ giáo viên tình nguyện lên Mù Cang Chải gieo chữ Tình nguyện viết đơn lên Mù Cang Chải dạy học, đến nay, cô giáo Đỗ Thị Loan, Phó Hiệu trưởng Trường mầm non Kim Nọi, xã Kim Nọi, huyện Mù Cang Chải, Yên Bái đã coi Mù Cang Chải là quê hương thứ hai và mang sáng kiến kinh nghiệm để gieo tiếng Việt cho những trẻ em đồng bào dân tộc Dao,...