Cô giáo chia sẻ: Muôn nẻo chấm bài môn Văn
Đọc bài viết “Nỗi niềm của giáo viên dạy Văn khi chấm bài” của cô giáo Loát Trần, tôi rất đồng cảm bởi tôi cũng là một giáo viên dạy văn và không ít lần rơi vào tính huống khó xử bởi điểm số của trò.
Ảnh minh họa
Ngữ văn là môn học đặc thù thiên về cảm xúc cá nhân, mang đậm dấu ấn cá tính của người viết. Nếu Toán, Lý, Hóa, Sinh hay bất kỳ một môn học nào cũng có thể xây dựng một đáp án chi ly và chính xác để người chấm có thể rạch ròi, công tâm ghi điểm thì Ngữ văn lại hoàn toàn khác.
Đáp án môn Ngữ văn bao giờ cũng được xây dựng theo hướng mở với những định hướng chính về nội dung làm cơ sở, điểm tựa để giáo viên chấm điểm. Tuy nhiên, không phải lúc nào bài viết của học sinh cũng bám sát được yêu cầu của đáp án để lấy điểm trọn vẹn, ngược lại có những bài viết hơi xa rời gợi ý đáp án nhưng thể hiện cách nhìn độc đáo và cách viết sáng tạo.
Chính lúc này, người chấm thi phải phát huy năng lực đọc hiểu, cảm thụ và sẵn sàng ghi điểm cao cho những bài thi mang dấu ấn riêng. Thục tế lại không phải lúc nào cũng thuận lợi như thế, sự bất đồng ý kiến cùng những tranh cãi không hồi kết luôn để lại những nốt lặng buồn giữa các giáo viên chấm thi.
Tôi vẫn còn nhớ cách đây mấy năm về trước khi tham gia chấm thi tuyển sinh vào lớp 6 tại địa phương, sau một khoảng thời gian cần thiết để trao đổi chung về đáp án, chúng tôi được phát mỗi người một bài thi để chấm chung trong tập thể giám khảo. Và lúc chấm chung như vậy mới thấy sự chênh lệch quá lớn giữa các giám khảo.
Vởi đề bài tả quang cảnh một buổi trưa hè, có một bài viết khá hay không chỉ lột tả được không khí oi nồng của nắng hạ, mặt đất, bầu trời… mà thí sinh ấy còn khắc họa một chân dung làm điểm nhấn cho cảnh, đó là hình ảnh người xích lô oằn mình dưới nắng, giữa trưa với mồ hôi ướt đẫm tấm lưng. Giám khảo chấm chính cho bài văn sau khi đọc cho toàn tổ chấm nghe đã đưa ra mức điểm chủ quan của mình: 2,5 điểm.
Với thang điểm 6, quả thật mức điểm ấy quá thấp so với những yêu cầu cần đạt trong đáp án mà bài viết đã làm được. Sau một hồi thảo luận, tổ chấm thống nhất nâng thành điểm 4. Vậy là khoảng cách chênh lệch 1,5 điểm đã được gỡ bỏ, thí sinh nọ đã suýt vụt mất 1,5 điểm – một con số quá lớn để “chọi” nhau trong các kỳ thi tuyển sinh.
Cũng trong đợt chấm thi đó, khi được phân công chấm chung và hòa điểm, tôi thường nghe những đồng nghiệp đi trước của mình bỏ nhỏ, “mách nước” rằng: Cứ cho điểm trong “ngưỡng an toàn” là chẳng có gì phải lo! Mà ngưỡng an toàn ở đây chính là những con điểm “thường thường bậc trung” không quá cao cũng không quá thấp. Con điểm “an toàn” thường nằm ở khoảng trung bình khá, và khi nhiều giáo viên phóng tay ở khoảng này thì nỗi lo chênh điểm quá lớn giữa hai lượt chấm sẽ không còn tồn tại. Tuy nhiên, với cách chấm như vậy thì người thiệt thòi lại là thí sinh!
Chấm văn không thể nhanh xoèn xoẹt như những môn học khác, mỗi bài viết cần một khoảng thời gian nhất định để giám khảo có thể đọc và cảm nhận cái hay trong ý tứ, dùng từ, đặt câu và phát hiện điểm mới, sáng tạo trong cảm thụ, diễn đạt. Nhưng thực tế không phải lúc nào giáo viên cũng dành cho bài chấm một khoảng thời gian cần thiết.
Có những người thầy chấm thi rất nhanh, có thể đọc lướt và tìm “từ khóa” trong đáp án rồi cứ thế ghi điểm mà quên mất rằng chấm văn không thể chỉ đọc phớt lờ và cho điểm theo kiểu loáng thoáng. Bởi những con điểm đó lại mang tính quyết định đến tương lai của một thí sinh trước ngưỡng cửa chuyển cấp, chọn trường.
Chấm văn cần lắm một chữ “tâm” của người thầy. Tâm tĩnh mới có thể đọc, cảm và ghi nhận sự cố gắng của học sinh trong bài làm. Tâm sáng mới có thể rung cảm thật sự với từng câu từ mà các em viết ra. Bởi vậy, mong rằng mỗi người thầy hãy nuôi dưỡng chữ “tâm” nâng niu từng trang viết của học trò!
Nguyễn Thùy
Theo dantri
Video đang HOT
Cô giáo dạy văn từ chuyện kể lớp mình, talkshow truyền hình
Cô giáo Thu Hà đã chứng minh cho học trò thấy rằng, thế giới của văn học có rất nhiều thứ tuyệt vời và đáng khám phá.
Cô giáo Lưu Thị Thu Hà là giáo viên dạy Văn của Trường THPT Việt Đức (Hà Nội). Hơn 10 năm công tác tại trường, cô được nhiều học sinh yêu quý và gọi bằng cái tên "cô giáo thông thái". Lý do là bởi, "cái gì cô Hà cũng biết và cô luôn hiểu học trò muốn gì".
"Cần có sự rung động cần thiết trong mỗi giờ Văn"
Là một giáo viên dạy Văn, cô Hà luôn tâm niệm, dù có ứng dụng công nghệ thông tin hay vận dụng các phương pháp dạy học tích cực thế nào đi chăng nữa, mỗi giờ Văn nhất định vẫn phải có chất văn.
Vì vậy, trong mỗi giờ dạy, bên cạnh việc truyền thụ bài giảng sinh động, cô giáo trẻ vẫn khéo léo lồng ghép cảm xúc để tạo nên những tiết học lắng đọng, xúc động.
Cô giáo Lưu Thị Thu Hà là giáo viên dạy Văn của Trường THPT Việt Đức (Ảnh: Thúy Nga)
"Để học trò hiểu và thấm thía hơn về các giá trị của tác phẩm, trước hết mình phải khiến học trò đồng cảm với chính các nhà thơ, nhà văn. Đó là lý do vì sao mình thích bắt đầu bài giảng bằng việc kể cho học trò nghe những câu chuyện về cuộc đời tác giả.
Những điều đó thường khiến học sinh cực kỳ xúc động. Và khi học trò dành nhiều thiện cảm cho tác giả, điều đó sẽ tạo đà và tâm thế giúp các em dễ dàng bước vào tác phẩm hơn".
Bằng cách này, dù nhiều năm trôi qua, có thể học trò đã quên đi những gì giáo viên giảng dạy, nhưng việc khơi gợi cảm xúc qua câu chuyện sẽ trở thành một kênh trực tiếp đi vào trái tim.
Ví dụ, học đến tiết Hàn Mặc Tử, có những giây phút kể về cuộc đời tác giả, cả cô và trò đã cùng rơi nước mắt. Sau này, khi có dịp tới Quy Nhơn, Bình Định, các em thường hay mang về tặng cô những cuốn sách, bức ảnh gắn với cuộc đời nhà thơ Hàn Mặc Tử".
Cô Hà cho rằng, đó chính là những rung động cần thiết trong mỗi giờ giảng văn và cũng là mục tiêu cô hướng tới trong các tiết dạy của mình.
Để học sinh được "chín" trong những cảm xúc rất nhân văn, cô cũng thường trao quyền chủ động cho học trò. Nhờ tinh thần mở, sẵn sàng lắng nghe và đối thoại ấy mà mỗi giờ Văn của cô Hà lúc nào cũng rất sôi nổi.
Để học sinh được "chín" trong những cảm xúc rất nhân văn, cô cũng thường trao quyền chủ động cho học trò.(Ảnh: Thúy Nga)
Học sinh tự do thể hiện cá tính và quan điểm, miễn ý kiến đó thuyết phục được cả cô và các bạn.(Ảnh: Thúy Nga)
Ngoài ra, cô Hà còn khơi gợi cảm xúc của học trò thông qua các dự án như "Talkshow truyền hình, tại sao không?". Ví dụ, học đến bài Thái sư Trần Thủ Độ - vốn là văn bản học sinh chưa thấy hào hứng nhưng với sự gợi ý của cô, học trò đã chuyển hóa nội dung kiến thức văn học sử thành chương trình talkshow rất hấp dẫn.
Học sinh tự phân vai MC, giáo sư Sử học để cùng nhau thảo luận, phân tích. Nhờ vậy, các mục tiêu kiến thức của bài đạt được mà giờ học cũng trở nên sôi nổi, cuốn hút hơn hẳn.
Hay như dự án "Chuyện kể lớp mình" được cô Hà ấp ủ với mong muốn "gieo điều thiện, ươm lòng nhân" cho mỗi học trò một cách nhuần nhị, tự nhiên nhất. Dự án này cũng đem lại cho cả cô và trò những giây phút thực sư xúc động.
Ở đó, học sinh sẽ được lựa chọn và đứng lên bàn luận về một vấn đề đời sống xã hội mà các em quan tâm, trăn trở. Đến khi dự án kết thúc, các em vừa có một tài liệu học tập bổ ích, vừa hình thành tư duy đa chiều và được lan tỏa các giá trị nhân văn ý nghĩa.
"Có học trò đã chia sẻ câu chuyện về những em nhỏ vùng cao, đi bộ suốt 40 cây số đường rừng với ước mơ bám trường, bám lớp. Các em gọi đó là một phút giật mình rất nhân văn khiến bản thân nhận ra mình đã lãng phí cơ hội, thời gian và 'chưa bao giờ nhìn ra thế giới ngoài cái bóng ở dưới chân mình'".
Tất cả những điều đó đã giúp cô giáo trẻ chứng minh cho học trò thấy rằng, học Văn cũng có thật nhiều điều thú vị.
"Khi mình chứng minh được cho học sinh thấy điều này thì các em sẽ tự giác, tự nguyện và tự thấy cần học tập với niềm vui thích. Mình cho rằng, mọi sự áp đặt không phải là một liệu pháp bền vững của giáo dục".
"Luôn mong muốn bước chung nhịp bước khi đồng hành với trò..."
Dạy học sinh THPT cũng có những điều "ẩm ương hết sức". Vì vậy, để giao tiếp được với học trò, cô giáo sinh năm 1985 đặc biệt quan tâm đến việc nói cùng một tiếng nói, nhịp chung một bước chân với học trò.
Mỗi ngày, việc cập nhật tin tức dành cho giới trẻ là điều khiến "cô giáo thông thái" không bao giờ bỏ qua. Tất cả những điều này chỉ để đi được vào thế giới của trò, xóa nhòa khoảng cách thế hệ.
"Dạy đối tượng cấp III khiến mình luôn phải làm mới mình để không lạc hậu. Hiểu được học sinh muốn gì thì mình mới có thể dùng một giọng nói để các bạn ấy thấy dễ nghe, dễ đồng điệu", cô Hà rút ra kinh nghiệm sau hơn 10 năm đi dạy.
"Dạy đối tượng cấp III khiến mình luôn phải làm mới mình để không lạc hậu" (Ảnh: Thúy Nga)
Biết học trò luôn cảm thấy "sợ hãi" về những cuộc gặp giữa cô giáo và cha mẹ, trong buổi họp phụ huynh, cô Hà dành nhiều thời gian để nói về việc học trò đã tiến bộ thế nào, học sinh học vui ra sao. Chính vì thế, dần dần học trò đã tự cởi bỏ rào cản tâm lí và cảm thấy rất nhẹ nhàng nếu các bậc phụ huynh có liên lạc với cô giáo để hỏi thăm tình hình con em.
"Ngay từ đầu năm mình đã nói với các cha mẹ rằng, chúng ta gặp nhau là để chia sẻ về những điều đã làm được và cùng nhau vạch ra con đường giúp các con tiến bộ hơn trong tương lai".
"Yêu thương trao đi là yêu thương còn lại mãi..."
Cô cho rằng, có những điều rất nhỏ, nhưng nếu biết cách quan tâm và trao đi thì cuộc sống sẽ trở nên nhân văn và ý nghĩa.
Cho nên, khi được các bạn nam tổ chức chúc mừng ngày 20/10, cô giáo trẻ nói: "Hôm nay cô cảm thấy các bạn nam trong lớp đã trở thành những người đàn ông thực sự tuyệt vời. Nhưng sẽ còn tuyệt vời hơn nữa nếu ngay phút giây này, cả lớp mình cùng gửi một tin nhắn chúc mừng đến những người mẹ đã luôn yêu thương, hi sinh thầm lặng vì các em".
Rồi cô cho học sinh thời gian 3 phút để nhắn tin chúc mừng mẹ. Sau này, nhiều phụ huynh có chia sẻ lại rằng, khi đang ngồi làm việc, nhận được tin nhắn của con chị rất xúc động. Dường như càng lớn khoảng cách giữa bố mẹ và con cái càng xa nhau hơn.
Gần gũi với học sinh, cho nên học trò cũng thường tìm đến cô Hà để chia sẻ. Khi thấy học sinh buồn bã, cô giáo trẻ lại kể:
"Củ cà rốt tưởng rất cứng rắn nhưng khi nấu trong nhiệt độ sôi lại trở nên yếu mềm. Quả trứng tưởng mong manh dễ vỡ nhưng qua điều kiện khắc nghiệt của nước lại trở nên cứng rắn hơn. Một hạt cà phê tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại có thể biến đổi nước cả về màu sắc và mùi thơm. Con muốn bản thân mình sẽ là ai?".
Những câu chuyện nhỏ như thế luôn khiến học trò cảm thấy như được tiếp thêm năng lượng.
Hơn 10 năm công tác trong ngành giáo dục, cô Hà cho rằng, bản thân đều làm mọi thứ chân thành, vô tư, vì học trò trên hết.
"Với mình, khi làm giáo dục, điều mình cố gắng là luôn luôn làm mọi thứ để không học sinh nào có cảm giác bị bỏ quên trong chính lớp học của mình".
Thúy Nga
Theo vietnamnet
Bất cập trong điều động giáo viên Việc điều động giáo viên ở tỉnh Thanh Hóa chưa khách quan, thiếu minh bạch gây bức xúc cho nhiều người. Một giờ học của cô và trò ở huyện miền núi Lang Chánh, tỉnh Thanh Hóa Từng có 9 năm công tác ở miền núi và 20 năm công tác tại Trường Tiểu học Thiệu Tâm (xã Thiệu Tâm, huyện Thiệu Hóa),...