Cô gái khiếm thị tự mang ánh sáng đến cuộc đời mình
Hoàn cảnh gia đình rất khó khăn nhưng Nguyễn Thị Dự, ở khu dân cư Tân Mai, phường Văn Đức (Chí Linh, Hải Dương), đã nỗ lực từng ngày để tự mang “ánh sáng” cho cuộc đời mình.
Nguyễn Thị Dự (thứ 2 từ trái sang) trong lễ tuyên dương điển hình tiên tiến của Hội người mù tỉnh Hải Dương giai đoạn 2015 – 2020. Ảnh: Báo Hải Dương
2 chị em cùng mắt kém như mẹ
Nguyễn Thị Dự (sinh năm 1996) – cô gái khiếm thị có diện mạo tự tin, nụ cười tươi – đã thu hút ánh nhìn của mọi người ở buổi tuyên dương gương điển hình tiên tiến của Hội Người mù tỉnh Hải Dương lần thứ III giai đoạn 2015-2020.
Đi cạnh cô là mẹ đẻ – bà Phạm Thị Duyên (61 tuổi. Bà kể, hồi nhỏ, bà bị bệnh sởi, nên ảnh hưởng xấu tới đôi mắt, thị lực chỉ còn 2/10. Hai vợ chồng bà sinh 3 con gái, Dự là con út.
Công việc bấm huyệt của người khiếm thị đem lại cho Dự thu nhập ổn định và ước mơ cuộc sống (Ảnh minh hoạ)
Người con đầu tiên sức khỏe bình thường, con thứ hai và Dự bị khiếm thị từ nhỏ, thị lực chỉ đạt 3/10 giống mẹ. Lúc Dự 5 tuổi, chồng bà Duyên qua đời sau một trận ốm. Lúc này, chị gái cả đi lấy chồng sớm, chỉ còn mình bà Duyên tần tảo nuôi hai con nhỏ trong ngôi nhà toàn người khiếm thị.
Năm 2003, bà Duyên vào Hội Người mù huyện Chí Linh (cũ), học và làm nghề tẩm quất ở cơ sở dịch vụ của hội. Năm 2004, bà Duyên động viên các con theo học tại Trung tâm Phục hồi chức năng, giáo dục, dạy nghề và tạo việc làm cho người mù tỉnh tại TP Hải Dương.
Cũng tại đây, Dự được học chữ nổi Braille, công nghệ thông tin và cô tìm thấy niềm vui trong học tập, cuộc sống. Nhờ sự tận tình của các thầy cô, nhiều năm liền Dự đạt học sinh giỏi, một thành tích hiếm học sinh khiếm thị nào đạt được. Trung tâm trở thành ngôi nhà thứ 2 của Dự, vun đắp ước mơ trở thành một cô giáo.
Video đang HOT
Vẫn ước mơ ngày nào đó trở thành cô giáo
Dự cho biết: Do thị lực hạn chế, nên học sinh khiếm thị càng khó khăn khi học lên trình độ cao, vì phải tiếp xúc với nhiều kiến thức trừu tượng. Từ cấp tiểu học đến THPT, Dự thường nhờ các bạn ở lớp đọc bài để mình gõ vào máy tính, cũng coi như một lần học lại. Nhiều tài liệu học không có chữ nổi, Dự sử dụng phần mềm Jaws – hỗ trợ tiếng nói cho người mù để tìm kiếm học liệu. Năm 2016, cô tốt nghiệp THPT loại khá.
Để thực hiện mơ ước của mình, cô làm hồ sơ đăng ký vào Khoa Giáo dục tiểu học của Trường Cao đẳng Hải Dương. Ban đầu, cô bị từ chối do nhà trường chưa bao giờ nhận đào tạo người khiếm thị. Tuy nhiên, sau đó, trường đã tạo điều kiện nhận Dự vào học.
Dự không chỉ đăng ký học 1 văn bằng mà đăng ký học 2 văn bằng là giáo dục tiểu học và tin học. “Người mắt sáng học 2 văn bằng đã khó, người khiếm thị học 2 văn bằng như tôi còn gian truân hơn nhiều. Vất vả nhất là các môn chuyên ngành như tập hợp số, xác suất thống kê, bảo trì, lắp ráp máy tính, photoshop…”.
Dự cho biết: “Người khác có khi chỉ học 1-2 tiếng là xong, nhưng tôi phải học lâu hơn 3 – 4 lần, vì dù có sự hỗ trợ của công nghệ, nhưng việc tìm tài liệu học tập vẫn vô cùng khó khăn, nhiều tài liệu không có file nghe. Khi các bạn bận tôi không nhờ ai đọc giúp được, đành phải mượn vở của bạn để sách sát mắt, nhìn từng chữ rồi gõ vào máy tính”. Tháng 7/2019, Dự tốt nghiệp Trường Cao đẳng Hải Dương với tấm bằng loại khá.
Hiện Dự là nhân viên tẩm quất cổ truyền tại cơ sở dịch vụ của Hội Người mù TP Chí Linh. Từ khi học hết lớp 10, Dự đã học và tranh thủ làm tẩm quất để có thêm thu nhập. Sau khi trở thành nhân viên chính thức của cơ sở, chị tự mình học cách đắp bùn ngải để làm và truyền nghề cho nhân viên xoa bóp, bấm huyệt của Hội Người mù TP Chí Linh. Là một nhân viên mẫn cán, công việc hiện tại đủ để cô duy trì cuộc sống và tiếp tục nuôi dưỡng mơ ước một ngày nào đó sẽ được đứng trên bục giảng.
Ông Phạm Văn Tuấn, Chủ tịch Hội Người mù tỉnh Hải Dương, cho biết: “Em Dự là tấm gương sáng về ý chí vươn lên. Vừa qua, em Dự đã được Hội Người mù tỉnh đề nghị Hội Người mù Việt Nam tặng bằng khen vì nỗ lực học tập, thay đổi nhận thức, hòa nhập cộng đồng giai đoạn 2015-2020″.
Niềm mong mỏi của cậu bé khiếm thị 9 tuổi tự học chơi đàn Organ
Không thấy ánh sáng nhưng cậu bé 9 tuổi Phan Khương Nghị (phường Thắng Lợi, TP Kon Tum, tỉnh Kon Tum) rất đam mê âm nhạc và chơi thành thạo đàn Organ từ nhiều năm nay.
Căn phòng hẹp, chỉ cần kéo ra chiếc bàn nhựa nhỏ và hai chiếc ghế đã choán cả lối đi. Cậu bé dáng nhỏ có gương mặt thanh tú, nhanh nhẹn len qua mớ đồ đạc, đến bên chiếc đàn Ogan cũ kê ở sát tường. Em cắm dây điện, ngồi vào chiếc ghế thấp, bấm nút, lướt những ngón tay trên bàn phím... Tiếng Organ nhè nhẹ ngân lên.
Đầu tiên là giai điệu vui vui về Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh, rồi liền mạch với những khúc nhạc trữ tình quen thuộc... Không biết trước, không thể hình dung tiếng đàn nhuần nhuyễn này được ngân lên từ một "nghệ sĩ nhí" khiếm thị.
"Cháu sinh ngày 23/2/2011. Mới 7 tháng đã ra đời nên yếu lắm, nuôi trong lồng kính mấy tháng mới được ra ngoài. Mừng vì con đã qua khỏi ngặt nghèo, nhưng lại buồn vì căn bệnh võng mạc thường gặp ở trẻ sinh non đã cướp đi đôi mắt, cũng không thể can thiệp gì...", chị Vũ Thị Tố Lan, mẹ bé Phan Khương Nghị kể.
Cậu bé khiếm thị Phan Khương Nghị tự học đàn Organ.
Sinh ra đã thiệt thòi, yếu ớt, song càng lớn, Khương Nghị càng tỏ ra là đứa trẻ tinh anh, ham tìm hiểu, học hỏi. Gia đình khó khăn, nhà thuê để ở cách trường 7 cây số, nhưng ba mẹ vẫn ráng cho em đến học ở Trung tâm Bảo trợ Xã hội tỉnh Kon Tum. Lớp chuyên biệt của cậu bé do các cô giáo dạy chữ nổi Braille.
Trải qua thời gian khá dài làm quen với chữ nổi và nề nếp sinh hoạt của trẻ em khiếm thị, Khương Nghị đã được lên lớp, hiện học gần xong chương trình lớp 2.
Lớp chuyên biệt nhiều độ tuổi, nhiều trình độ, nhiều hoàn cảnh học sinh khác nhau nhưng gắn kết với nhau bằng tình anh em, bạn bè thân thiết và luôn được sự chỉ dạy, chăm sóc ân cần của các cô giáo. Nơi đây được cậu bé xem là mái ấm thứ hai của mình.
Dần dà, "tiếng thơm" về cậu bé có "con mắt" bằng "đôi tay", đánh đàn Organ hay lắm cũng được các bác, các cô và bạn bè mồ côi, khuyết tật biết đến.
Luôn khát khao được "nhìn" cuộc sống cho dù thiếu đi đôi mắt, Phan Khương Nghị đã may mắn được học chữ nổi Braille từ các cô ở Trung tâm Bảo trợ Xã hội. Tuy vậy, việc bé làm quen với đàn Organ thì lại rất tự nhiên và bất ngờ.
Cậu bé Phan Khương Nghị đã chơi đàn thuần thục từ nhiều năm nay.
Theo chị Lan - mẹ bé Nghị, ngày nhỏ, cậu bé lém lỉnh hay hát nghêu ngao, nhưng cha mẹ chưa để ý. Cho đến một lần, vào dịp đón Noel năm 2017, nhận được món quà động viên của cha mẹ là một chiếc đàn đồ chơi nhỏ, Nghị tỏ ra vô cùng thích thú.
Không chỉ say sưa nghe những khúc nhạc ngắn được cài sẵn trong đó, bé còn mày mò gõ lên phím đàn nhựa thành từng nốt nhạc cơ bản, sau đó, thành những giai điệu hẳn hoi.
Thấy Nghị đặc biệt yêu thích, ba mẹ đã cố công xin chiếc đàn cũ về cho con tập. Không người chỉ dạy, cách làm quen duy nhất của cậu bé với đàn chỉ đơn giản là nghe qua điện thoại di động, ghi nhớ, đánh thử từng nốt trên phím đàn, rồi dần dà kết nối chuỗi âm thanh thành giai điệu. Bằng cách này, từng bài nhạc hoàn chỉnh đã lần lượt ra đời.
Từ những ngày bỡ ngỡ ban đầu với từng ngón tay đau, đến nay, Khương Nghị đã "trình diễn" thành thạo hàng chục bản nhạc, đa dạng về thể loại. Gần gũi nhất là những giai điệu dành cho thiếu nhi.
Thuần thục nhất là các khúc nhạc phim trên tivi mà em được nhập tâm khi cùng "xem" với mẹ và được mẹ làm "phiên dịch" về bối cảnh, diện mạo nhân vật.
Yêu thích nhất là những khúc nhạc trữ tình, gửi gắm tình cảm với mẹ cha, bạn bè, mọi người. Tuy còn thô mộc, song tiếng đàn của cậu bé luôn tràn đầy cảm xúc nhẹ nhàng, chân chất được gửi gắm.
Ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6 năm nay, Khương Nghị rất vui vì được tham dự tại hội nghị biểu dương những trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn năm 2020 của tỉnh Kon Tum.
Khương Nghị luôn khát khao được "nhìn" cuộc sống cho dù thiếu đôi mắt.
"Con mong sẽ thành một nghệ sĩ Organ suốt đời chơi đàn, có nghề nghiệp ổn định để ba mẹ không còn phải vất vả, lo lắng vì con, để con còn có thể đỡ đần ba mẹ lúc già...", Khương Nghị nói một cách quả quyết khi được hỏi về ước muốn của mình.
"Mối duyên" với những giai điệu Organ như sợi dây diệu kỳ gắn kết cậu bé khiếm thị với cuộc sống. Mặc dù đã tự mình làm quen với đàn, song càng yêu đàn, càng muốn được thể hiện chính bản thân qua tiếng đàn, cậu bé 9 tuổi Phan Khương Nghị càng khát khao được học hỏi, trau dồi thêm.
Kon Tum là tỉnh miền núi vùng sâu vùng xa. Nghị là trường hợp đặc biệt nên không thể trông cậy vào sự giúp đỡ của những người thầy về Organ ở đây dành cho bé.
Vì vậy, "bản thân cháu và vợ chồng tôi đều mong muốn được các thầy cô, các anh chị cùng cảnh ngộ cảm thông, rộng lòng đón nhận.
Mong sao, có một phép màu để cháu có thể vào học nhạc ở một mái ấm dành riêng cho trẻ khiếm thị ở thành phố Hồ Chí Minh, vì chính tương lai của cháu", mẹ cậu bé Khương Nghị gửi gắm.
Vũ Thị Hải Anh truyền cảm hứng đọc sách tới những người khiếm thị Vũ Thị Hải Anh (lớp 9 trường PTCS Nguyễn Đình Chiểu, Hà Nội) đã vinh dự đoạt giải chính thức và giải phụ cuộc thi "đóng góp cho phát triển văn hóa đọc" Cuộc thi "Gia đình đọc sách - Gắn kết yêu thương" do Vụ Thư viện (Bộ VH,TT&DL) phối hợp với Hội Người mù Việt Nam tổ chức. Hải Anh là...