Cô gái cao 1,7 m tìm bạn đời
Mình sinh năm 1988, cao 1,7 m, không có dị tật, hiện sinh sống và làm việc tại TP HCM, là nhân viên văn phòng.
Mình có cuộc sống khá ngẫu hứng mà bản thân hay gọi một cách hoa mỹ là tự do như mây trời, không theo một quy tắc hay trật tự nào. Nghĩa là ngày rằm thì ăn mặn, ngày thường cũng có thể đi ăn chay, chạy deadline vẫn nấu ăn và cuối tuần không làm gì thì vẫn ăn cơm hộp.
Cái giá của hạnh phúc là sự ràng buộc và cái giá của tự do là sự cô đơn. Mình cảm nhận bản thân đã trải nghiệm đủ, tự do đủ, lang thang một mình đủ, cô đơn đủ… nên chân thành, nghiêm túc tìm kiếm một người đàn ông có thể đồng hành cùng mình quãng đường còn lại.
Video đang HOT
Mình thích gọi người đàn ông đó là một người bạn đồng hành, cùng nhau đi qua những tháng ngày vui có, buồn có. Cả tuần làm việc chăm chỉ, cuối tuần có thể gặp nhau, đưa nhau đi uống cà phê sáng, nói chuyện, nấu ăn cùng nhau, tìm hiểu về cuộc sống của nhau. Thỉnh thoảng có thể cùng nhau đi ngắm bình minh, đi leo núi, nghe chim kêu khỉ hú…
Mọi việc có thể diễn ra tự nhiên như thế, nếu đến một ngày bạn cảm thấy rằng muốn sống cùng người phụ nữ này đến tận những ngày sau, muốn đồng hành qua những tháng ngày phía trước, muốn chăm sóc, che chở, yêu thương cô ấy chỉ để nhìn cô ấy hạnh phúc mỗi ngày,… thế thì chúng ta có thể kết hôn với nhau. Mình không thích người đàn ông mở lời “Anh cũng lớn tuổi rồi, cần một gia đình, một đứa con, một người chăm sóc những lúc ốm đau…”. Đó đâu phải là lý do để chúng ta bắt đầu một gia đình.
Mình thích một người tâm tính tốt. Theo mình, tâm tính tốt không nhất thiết là người đàn ông ăn chay trường, đi nhà thờ mỗi chủ nhật, hay mở miệng là lý lẽ, giáo lý. Mình tự do, quan điểm tôn giáo cũng khá tự do, tin vào điều bản thân muốn tin, vào những điều tốt đẹp, gieo hạt – chăm sóc – nở hoa – kết quả. Tâm tính tốt là khi lỡ bị mình chọc giận vẫn biết kiềm chế, biết bản thân là một người đàn ông, là bạn trai/chồng/cha nên biết cư xử hợp lý. Điều này có lẽ không dễ, đụng chuyện thì mới biết trắng đen thế nào, nhưng đó là điểm đầu tiên mình cảm nhận về một người bạn, người đồng hành.
Mình thích người đàn ông của mình khỏe mạnh, biết tự chăm sóc bản thân, không biết nấu ăn thì biết ăn rồi rửa chén cũng không sao. Mình có thể nấu mọi món ăn theo hướng dẫn trên mạng. Mà bạn biết đấy, nấu ăn cũng rất vất vả, nên có được ai nấu ăn, mà chưa hợp gu lắm, mình ăn mà mỉm cười nhẹ nhàng thôi, có góp ý thì cũng nên nhẹ nhàng. Không phải ai cũng có khiếu hài hước, ăn nói, nhưng có thể học, rút kinh nghiệm để không phải làm người bỏ công ra thấy tổn thương nhé.
Mình thích người đàn ông cao hơn mình “một cái đầu”, riêng về phần tế nhị là tài chính, mình khá “ngu” đấy, nghĩa là không nhà thì ở nhà thuê, không ôtô thì đi xe máy, miễn sao mỗi ngày đi làm đừng đi xe đạp qua cầu Sài Gòn là được. Có làm có ăn, muốn cuộc sống gia đình thoải mái thì hai người có thể cùng làm, cùng xây dựng về sau.
Thấy viết hơi hơi dài rồi, thôi mình dừng ở đây. Gu mình hơi lạ, mình cũng lạ, chỉ hi vọng hai người lạ đọc mấy cái lời lẽ này lại thấy có cảm xúc lạ lạ, muốn gửi mail để hai người lạ có thể thành quen. Hi vọng và chờ đợi nhé.
Hẹn gặp anh ở Đà Nẵng
Em - cô gái tỉnh lẻ sinh ra ở miền Trung nắng gió nhưng đã sống và làm việc tại Đà Nẵng hơn 10 năm với đủ vui buồn.
Đà Nẵng căng mình trong những ngày chống dịch nhưng em vẫn tin có một ngày yên bình, được ngồi bên người mình thương, nhâm nhi ly cà phê, ngắm phố phường.
Mọi người nhận xét em có ngoại hình dễ nhìn, hiền lành, sống có trách nhiệm và hết mình vì công việc. Từng một lần đổ vỡ do những bồng bột tuổi trẻ ở cả hai phía nhưng em luôn sống tích cực, vẫn hi vọng vào tình yêu và những điều tốt đẹp phía trước.
Mong anh là người từng đỗ vỡ, có thể từng "đau" giống em, để trân quý hơn những giá trị của gia đình hoặc anh có thể là bố đơn thân, em không ngại vì thật lòng em rất yêu trẻ con. Chỉ hi vọng anh sống có trách nhiệm, coi trọng gia đình và một điều nho nhỏ nữa là sống và làm việc ở Đà Nẵng để tiện cho cả đôi bên.
Vậy nhé, hẹn gặp lại anh vào một ngày Đà Nẵng dịu dàng, nắng thênh thanh và trời xanh trở lại.
Trân trọng.
Mong Tết này tôi sẽ có đôi "Lương cháu bao nhiêu, thưởng Tết thế nào" không ám ảnh bằng câu hỏi "Bao giờ lấy chồng". Quê tôi nổi tiếng với du lịch tâm linh và đặc sản vùng bảy núi An Giang. Ai cũng khen quê tôi cảnh đẹp, con người thân thiện nên đa số các cô gái đều bén duyên sớm. Ấy vậy mà, ở nơi đất lành...