Cô em chồng luôn cố tình bắt lỗi, thái độ với chị dâu
Em chồng hơn tôi tới 5 tuổ.i. Có lẽ vì tôi ít tuổ.i hơn cô ấy khá nhiều nên khi tôi về làm dâu, cô ấy hay để ý, xét nét, luôn cố tình tìm ra những hạn chế để bắt lỗi tôi.
Điều tôi rất khó chịu là cô ấy không góp ý trên tinh thần xây dựng mà chủ yếu là để làm bẽ mặt tôi trước nhà chồng.
Trong giao tiếp, cô ấy chỉ gọi tôi là “bác” thay con, hoặc gọi rất xách mé là “vợ anh Đà” (tên chồng tôi). Tôi biết rõ điều ấy nhưng không tự ái hay chấp trách. Vì tôi nghĩ, cô ấy dù sao cũng đã đi lấy chồng, có để ý tôi thì cũng chỉ năm họa mười thì chứ có phải chung sống hàng ngày với nhau đâu mà giận dỗi cho mệt người.
Phần tôi, tôi cứ sống đúng con người thật của mình, thực lòng yêu thương, vun vén cho gia đình nhà chồng thì chẳng có gì hổ thẹn.
Nhà chồng tôi chỉ có 2 anh em, đất ở của bố mẹ chồng khá rộng nên bố mẹ chia cho con gái 1/3 diện tích làm “của dắt lưng”. Còn lại, vợ chồng tôi sống cùng bố mẹ chồng, sau này có trách nhiệm thờ cúng tổ tiên, ông bà.
Đất chia cho em chồng được sang tên sổ đỏ cho cô ấy, nên sau này cần tiề.n làm ăn, vợ chồng cô quyết định rao bán phần đất của mình. Bố mẹ chồng tôi buồn lắm nhưng đất đã sang tên cho cô ấy, làm sao cản được. Vì chuyện này mà bố mẹ chồng tôi phát ốm.
Hiểu nỗi lòng bố mẹ chồng, cảm thấy có lỗi nếu để đất hương hỏa cha ông rơi vào tay người ngoài, vợ chồng tôi gom góp, vay mượn để mua lại phần đất của em chồng.
Về làm dâu nhà chồng hơn chục năm, dần dà, em chồng đã hiểu tôi hơn nên không còn thái độ kẻ cả như lúc đầu. Cô ấy đã một điều “chị ơi”, hai điều “chị à”, thể hiện sự tôn trọng với chị dâu. Tôi mừng vì sự chân thành của mình đã cải thiện được mối quan hệ chị dâu – em chồng theo chiều hướng tích cực.
Video đang HOT
Nhà cách 5km mà gần 2 tháng nay không thấy em chồng ghé về thăm bố mẹ. Lần nào tôi gọi điện thoại cũng thấy cô ấy nói bận, có bận giọng lạc đi, như người đang ốm. Nóng ruột, tôi chạy qua thăm, chị em tỉ tê chuyện trò tôi mới biết, cô ấy đang đứng trước bờ vực đổ vỡ hôn nhân.
Cô ấy không chịu ký vào đơn l.y hô.n thì bị chồng bạ.o hàn.h. Thì ra bấy lâu, chồng cô ấy có bồ mà cô ấy không biết, vẫn giao toàn bộ vốn liếng cho chồng làm ăn. Giờ hai người đó muốn đến với nhau nên ép cô phải l.y hô.n.
Khổ nỗi, cô ấy chấp nhận l.y hô.n thì không những trắng tay vì sổ đỏ ngôi nhà đang “cắm” nợ ngân hàng mà còn cõng thêm một đống nợ sẽ “bị chia” từ chồng. “Chị ơi, mẹ con em sắp phải ra đường, em biết làm sao bây giờ?” – bị dồn vào đường cùng, cô ấy suy sụp.
Tôi bàn với chồng, tạm thời dựng căn nhà nhỏ cấp 4 trên phần đất trước đây mua lại của em chồng chưa sử dụng cho mẹ con cô ấy ổn định cuộc sống, yên tâm làm ăn. Sau khi thưa chuyện với bố mẹ chồng và thống nhất với chồng, chúng tôi gọi cô ấy về trao đổi kế hoạch của cả nhà.
Trước bố mẹ chồng và chồng tôi, em chồng nghẹn ngào nói: “Sao chị đối tốt với em thế? Em đã từng đối xử chẳng ra gì với chị, còn bán cả đất bố mẹ cho. Sao chị không trách mắng em, còn bao bọc mẹ con em? Em không dám nói, gắng chịu đựng một mình bấy lâu vì em sợ nói ra, chị lại khinh em là cứ khôn ngoan lắm rồi ngang trái nhiều…”.
Tôi nhẹ nhàng an ủi cô ấy: “Nếu chỉ nhân cơ hội để trả đũa nhau thì đâu phải là tình thân nữa. Trước khi chị về làm dâu thì cả tuổ.i thơ của cô từng gắn bó với mảnh đất này, ngôi nhà này. Giờ trong hoàn cảnh này, mẹ con em cứ ở đây, sau này bọn trẻ lớn lên, trưởng thành hẵng hay”. Em chồng nức nở như một đứ.a tr.ẻ.
Bị em chồng chê là người nhà quê, ít học, chị dâu mỉm cười đáp một câu khiến cô 'cứng họng'
Cưới về em mới biết, đúng thật giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng. Em bị cô ta hành cho đến khổ.
3 năm làm dâu nhà chồng, em luôn ghi nhớ lời bố mẹ đẻ dặn. Làm dâu phải biết giữ hòa khí gia đình, không được hỗn láo với bố mẹ chồng và biết nhường nhịn em chồng. Làm như vậy cho ấm êm nhà cửa. Nhưng với bố mẹ chồng em thì không vấn đề gì vì họ rất thoải mái, dễ tính. Chỉ có em chồng là em phải chịu đựng và nhịn như cơm sống.
Học chưa hết cấp 3, em đã phải nghỉ học để ở nhà đi làm đỡ đần bố mẹ. Bố mẹ đẻ em chỉ làm ruộng, nhà lại có 3 con. Em là con cả nên phải chịu thiệt thòi 1 chút. Em lên thành phố học nghề may rồi từ đó đi làm đỡ đần nuôi các em ăn học. Được khoảng vài năm thì em lấy chồng.
Nhà chồng em ở Hà Nội. Bố mẹ anh đều là công chức về hưu. Em chồng cũng đang học đại học. Chính bởi thế, về làm dâu nhà anh, em bị em gái anh rất co.i thườn.g. Em thường khinh em học ít, thất học.
Còn nhớ ngay từ ngày về nhà anh ra mắt, em chồng sau màn hỏi cung chị dâu tương lai đã có vẻ phản đối ra mặt:
"Chị đang làm nghề gì vậy ạ?"
"Chị là thợ may thôi em. Chị không có bằng cấp gì cả"
"Nói vậy nghĩa là chị không học đại học à? Trời ơi, giờ này vẫn có người thất học như chị thì tương lai mãi u ám thế à?"
"Đúng, chị mới chỉ học xong lớp 11 nhưng chị cũng có công việc, có thể đủ nuôi sống bản thân"
"Cái công việc của chị, ai xin vào làm chả được"
Rồi có nhiều lần, em anh còn nhắn tin cho em nói thẳng:
"Chị và anh trai tôi học vấn lệch lạc nhau thế mà chị không có liêm sỉ à, sao vẫn cứ bám lấy anh tôi? Nhà tôi không chấp nhận con dâu ít chữ đâu".
Nghe em anh nói và nhắn tin như vậy mà em điếng người. Đọc tin nhắn, em nghẹn lòng và bị chạm vào lòng tự trọng. Em muốn chia tay anh ngay lập tức. Nhưng anh không đồng ý. Anh nói chỉ là em anh trẻ người non dạ nên nói không suy nghĩ vậy. Chứ bố mẹ anh không hề phản đối và rất thương em.
Thấy anh quyết tâm, em cũng đồng ý đám cưới. Nhưng cưới về em mới biết, đúng thật giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng. Em bị cô ta hành cho đến khổ.
Sau cưới, em lấy hết tiề.n vàng cưới đầu tư một xưởng may ở gần nhà chồng. Công việc ban đầu rất vất vả. Nhưng dần dần, xưởng may của em nhận được nhiều việc và cũng phát triển. Hiện thu nhập mỗi tháng từ xưởng may sau khi đã trả lương cho công nhân, em vẫn còn khoảng 30-40 triệu đồng/tháng.
Hàng tháng, nhờ số tiề.n kiếm được mà em thoải mái chi tiêu cho gia đình. Chồng em làm xây dựng, ăn theo công trình, cũng có tháng kiếm rất được nhưng thu nhập rất thất thường. Có tháng anh bị nợ lương phải lấy hoàn toàn tiề.n của vợ chi tiêu. Tính em cũng không hay kể lể cho mẹ chồng và em chồng biết về điều này.
Vừa mới hôm trước, em chồng còn ngửa tay xin chồng em 25 triệu tiề.n học thêm tiếng Anh. Chồng em không có, bảo đợi đến cuối tháng này mới đóng. Nghĩ tội cho em chồng, em lại rút tài khoản của mình về đưa cho em ấy. Thế nhưng em chồng có biết đấy là đâu. Cô ấy còn cứ nghĩ đó là tiề.n của anh trai mình đưa cho.
Cho tới mấy hôm trước, em nấu canh rau cải cá rô. Vì vội ra xưởng làm nên hôm ấy em không nướng cá rô được mà cho vào luộc rồi gỡ thịt rồi xào lên. Khi ăn thấy khác vị, em chồng đổ diệt luôn cho chị dâu ít học nên nấu nồi canh cá cũng theo kiểu nhà quê.
Quá bực mình nên em đáp trả thẳng mặt:
"Chị nhà quê nên chỉ biết nấu canh cá như thế thôi. Cô sành ăn, muốn ăn ngon thì từ mai tự vào bếp mà nấu. Với lại, nhân đây tôi cũng cho cô biết luôn. Tôi ít học thật nhưng người ít học này đang nuôi cả nhà mình đấy. Tiề.n đóng học của cô tuần trước cũng do người ít học này rút về cho đó".
Mẹ chồng tôi ngồi ngay kế bên thấy con gái hỗn hào với chị dâu nên cũng quát con gái. Bà còn bảo từ lâu anh trai cô ấy có lấy được tiề.n công trình về đâu nên mọi chi tiêu đều là tiề.n của em hết.
Cũng từ hôm bị em thẳng mặt nói lại, em chồng của em bớt vênh váo và có vẻ kiêng nể chị dâu hơn hẳn, không dám móc máy nói em nhà quê, ít học nữa mọi người ạ.
Chị dâu bức xúc chuyện tôi được em chồng cho 5 triệu/tháng nuôi con, nào ngờ em rể liền biếu chúng tôi một khoản tiề.n lớn Cả nhà đều rất bất ngờ trước sự hào phóng của em rể. Từ ngày sinh đứa thứ 2, tôi phải ở nhà chăm lo cho con, không thể đi làm được. Tiề.n lương chồng kiếm được tiết kiệm lắm mới đủ chi tiêu trong tháng, nếu tháng nào con đi viện thì tôi phải vay tiề.n Mến - em chồng mới đủ...